Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 657: Lại không thấy nữa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Em đừng vội, anh kiểm tra camera theo dõi rồi, không ai ra vào qua gian phòng này, hẳn không phải là bị ôm đi đâu." Tần Phong đứng ở trong thư phòng, đối với Ôn Ngọc đứng ở ngưỡng cửa thư phòng nói.

Ôn Ngọc ánh mắt hồng hồng, cắn môi, nhưng vẫn chịu đựng không khóc.

Vài năm qua đi, quả thật tiến bộ không ít.

Tần Phong đã có chút không thể chịu được bộ dạng cô gddang cố ngạnh bức chính mình kiên cường, anh vẫn lại là thích tính tình của cô trước kia muốn khóc liền khóc.

"Tần Phong." Ôn Ngọc bỗng nhiên kêu anh một tiếng, thật cẩn thận nói, "Anh nói xem bọn nhỏ có thể hay không... Theo cửa sổ..."

Ôn Ngọc nói đến một nửa, gắt gao cắn môi, không dám nói thêm gì nữa.

"Hẳn không, đừng nghĩ ngợi lung tung." Tần Phong khẩn trương hướng tới cô đi tới, lôi kéo cô hướng tới cầu thang đi đến, "Chúng ta lại vào trong phòng ngủ nhìn xem."

Ôn Ngọc như người mất hồn một dạng tùy ý anh lôi kéo chính mình đi về phía trước, trong đầu hiện lên đều là hình ảnh chính mình tưởng tưởng ra cảnh hai đứa nhỏ từ cửa sổ ngã xuống.

Càng nghĩ lòng hoảng, cô đột nhiên dương lên tay, hung hăng tát chính mình một cái: "Em làm sao có thể ngủ say như chết như vậy, em nên là ngồi ở bên cạnh trông chừng bọn nhỏ."

"Em còn lộn xộn, coi chừng tôi đánh em!" Tần Phong nhíu mày, quay đầu hung tợn lườm cô một cái.

Kì thực lòng đều đang đau đến nhỏ máu rồi.

"Cái cô gái đần độn này!" Tần Phong ảo não không thôi.

Đừng để anh tìm được hai nhóc con kia, chẳng thế thì anh sẽ đánh bọn chúng một trận nên thân!

Anh đương nhiên không tin hai tiểu nhân tinh kia sẽ dại dột leo lên cửa sổ ngã xuống, càng không tin hơn nửa đêm bọn nhóc có thể chính mình chạy mất.

Chỉ là tạm thời lại vẫn thật không biết bọn nhỏ trốn đi nơi nào rồi.

Hai người một lần nữa trở về đến trong phòng ngủ, Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc đứng trong phòng ngủ: "Đứng yên không được lộn xộn."

Anh nói xong trái lại tự đi tìm.

"Để em cùng tìm." Ôn Ngọc đâu nào chịu đứng yên, cũng đi theo vào tìm.

Nhưng phòng ngủ tuy lớn, bên trong cũng chỉ có vài thứ. Ngăn tủ đã đi tìm, phòng tắm cũng đi tìm, đều không có.

Ôn Ngọc khống chế không nổi đi đến bên cửa sổ, vạch màn, cẩn thận nhìn cửa sổ.

Nhưng trong nhà đều là không dấu vết gì, sạch sẽ hết sức. Liền tính hai đứa nhỏ thật sự bò qua cửa sổ cũng nhìn không ra một tia dấu vết.

Buổi tối đi ngủ thời điểm, vốn là không có đóng cửa sổ bảo hộ. Lúc này, Ôn Ngọc nhìn cửa sổ mở rộng, thật muốn nhảy xuống.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được một trận âm thanh dị dạng.

Trầm thấp một tiếng, như là heo con đang ngáy. Lập tức lại không có, nhưng ngay sau đó, lại vang lên.

Ôn Ngọc chỉ cảm thấy chính mình thần kinh đều đã căng thẳng lên, chậm rãi quay đầu, đi theo hướng âm thanh vọng vọng lại kia.

Bên kia, Tần Phong đã hướng tới chỗ phát ra âm thanh kỳ quái này.

Tần Phong đi đến bên giường, khom lưng vén lên khăn phủ giường, cúi đầu nhìn vào bên trong, mặt liền tối đen vô cùng.

Chỉ thấy dưới sàng hai nhóc con mủm mỉm kia chính đang sát vách tựa vào cùng một chỗ, miệng nhỏ khẽ nhếch, chính đang thoải mái mà nằm ngáy. Không phải hai đứa nhỏ hơn nửa đêm biến mất không thấy kia thì là ai!

"Hai nhóc con này!" Tần Phong giận đến nỗi đã dương lên tay liền muốn đánh xuống rôi.

Hai nhóc con này làm hại người phụ nữ của anh tự mình đánh chính mình một cái tát, anh thật sự phát hỏa.

"Tần Phong!" Ôn Ngọc vội vàng đã chạy tới giữ chặt tay anh, gấp đến nỗi hoang mang rối loạn nói, "Hai đứa nhỏ tìm được thì tốt rồi, anh đem bọn nhỏ đánh thức, đợi lát nữa dỗ không được thì làm sao bây giờ?"

"Ngu ngốc!" Tần Phong mặt không chút thay đổi liếc cô một cái, vừa tức giận lại là buồn cười.

Vừa rồi đều đã sợ tới mức nghĩ muốn nhảy lầu, hiện tại lại đau lòng vì hai nhóc con này!

Bất quá anh thật đúng là không nghĩ ra, hai đứa nhỏ này đang ngủ ngon giấc, tới cùng là như thế nào chạy đến dưới sàng.

"Tần Phong..." Ôn Ngọc đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Phong, sợ anh tức giận lại muốn ra tay.

Tần Phong cố ý phụng phịu liếc cô một cái, khom lưng từ dưới giường đem hai tiểu gia hỏa kia ôm ra, nhẹ nhàng đặt đến trên giường.

"Bọn nhỏ làm sao có thể chạy đến dưới giường chứ?" Tần Phong bâng quơ nói nhảm, muốn giúp cô giải tỏa sự khẩn trương vừa rồi một phen.

Chẳng thế thì cô gái ngu ngốc này đêm nay sẽ gặp ác mộng rồi.

Ôn Ngọc cho rằng anh hiểu lầm chính mình đem hai đứa nhỏ đá đến dưới giường, khẩn trương giải thích nói: "Em đi ngủ cực kỳ ngoan, tuyệt đối không có đá bọn nhỏ xuống."

Cô thấy Tần Phong lãnh nghiêm mặt bộ dáng không quá tin tưởng, nho nhỏ nói thầm: "Cho dù là em đá, em cũng không giỏi như vậy đủ trình độ đem hai đứa nhỏ đều đá đến dưới sàng."

Cô nói xong, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng: "Không đúng, nếu lỡ bọn nhỏ thật sự tự đá chính mình vào đó thì?"

Tần Phong:...

Hai nhóc con này có thể chính mình đá đi vào hay không anh là không biết, anh trái lại đã từng bị một vị Ôn tiểu thư nào đó thật sự đem đá lăn xuống giường qua.

"Ngủ một giấc đến đứa bé đều đã xem không được. Ôm lấy chăn đi ra, sau nửa đêm em ngủ trên mặt đất." Tần Phong lạnh lùng nói, "Tôi ngủ trên giường nhìn bọn nhóc."

"Anh ngủ trên giường?" Ôn Ngọc trừng lớn mắt, "Vậy... em nên là đi về trước..."

"Ôn tiểu thư." Tần Phong một giây biến sắc mặt, "Em hơn nửa đêm ở nơi này của tôi muốn đi, tôi cũng không tinh lực đưa em đi."

"Em..."

"Đừng lại nói thêm lời nào để cho tôi tức giận!" Tần Phong mặt trầm xuống, "Đi lấy chăn, chẳng thế thì tôi đem em nhốt lại ở trên sân thượng ngủ!"

"A...." Ôn Ngọc rầu rĩ lên tiếng, xoay người hướng tới ngăn tủ đi đến, trong lòng ủy khuất cực kỳ.

Anh vì cái gì luôn không cho cô nói hết lời! Cô vừa rồi rõ ràng là muốn nói cô là có thể đi đến sofa ngủ một đêm.

Đợi cho cô cầm chăn đi ra, phát hiện Tần Phong đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Ở bên cạnh anh, nằm hai tiểu gia hỏa một lớn một nhỏ.

Ôn Ngọc lập tức liền nhìn đến ngây ngốc, trái tim một bộ phận nào đấy ẩn ẩn đau đớn.

Nếu con của bọn họ có thể bình yên sinh ra mà nói, hiện giờ cũng lớn như Bùi Ngôn vậy, cũng có thể giống như hiện tại, rút ở trong lòng ba ba an tĩnh đi vào giấc ngủ.

"Ôn Ngọc, mày lại nghĩ lung tung cái gì!" Ôn Ngọc hít hít cái mũi, vội vàng dời đi mắt.

Đều đã là chuyện quá khứ, cô đã sớm không cho phép chính mình lại sa vào. Cô vĩnh viễn nhớ rõ mới vừa mất đi đứa nhỏ kia trong hai tháng đó Tần Phong cùng cô trải qua thống khổ thế nào.

Cô không nghĩ để anh lại nhớ lại những ký úc đau buồn kia.

Cô ôm chăn, không rên một tiếng hướng tới phòng đi đến. Xem đến trên giường ba người đang ngủ, cúi đầu nhìn chăn trong tay, cảm thấy được có chút ủy khuất.

Giường lớn như vậy, sao lại nhất định phải để cho cô ngủ trên mặt đất!

Ôn Ngọc khom lưng đem chăn phóng đến trên đất trải ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua trên giường một lớn hai nhỏ, chu mỏ, xốc lên chăn nằm xuống.

Tại lúc cô nằm xuống một khắc kia, nằm ở trên giường "Ngủ say" Tần Phong, bỗng nhiên mở mắt.

Anh chậm rãi quay đầu nhìn xuống mặt đất, nhíu hạ mi.

"Vừa rồi nên là chỉ định vị trí cho cô ấy." Anh nhẹ nhàng giật giật thân thể, di chuyển đến bên giường, vừa lúc có thể nhìn đến Ôn Ngọc.

Ôn tiểu thư cả người đều đã lui ở trong chăn, không biết đang trốn người nào.

Tần Phong nhíu mày, cầm ra điện thoại, mở ra phần mềm khống chế điều hòa trong nhà, nhẹ nhàng ấn vài cái.

Vội vàng xong, anh phát hiện có tin nhắn mới, mở ra vừa thấy, nhíu mày.

Là Bùi Dịch gửi đến.

"Ngôn Ngôn ngủ nửa đêm sẽ mộng du, cậu chú ý một chút."

Mộng du?

Tần Phong mặt tối đen vô cùng, bốp bốp bốp gửi qua một nhóm chữ.

"Nhóc con nhà ai mộng du sẽ đem em gái cùng kéo xuống nằm dưới sàng? Sáng mai đến đón về đi, chẳng thế thì tôi muốn bán chúng rồi!"

Tức chết anh rồi!

Mấy nhóc nghịch ngợm như vậy, cũng chỉ có Bùi Dịch mới nuôi dạy ra được!

Tần Phong căm giận tắt điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua bên người hai nhóc con ngủ được giống như heo con, tay có chút ngứa. Nhưng lập tức, lại nhẹ cười rộ lên.

"Không nhờ các con, cha còn không có biện pháp tiến dần từng bước." Tần Phong vừa vừa quay đầu nhìn về phía Ôn tiểu thư nằm trên mặt đất, ở trong lòng yên lặng nhìn cô.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, trên mặt đất trong chăn truyền đến động tĩnh.

"Kỳ quái, sao lại đột nhiên trở nên nóng như thế rồi hả?" Ôn Ngọc kìm nén một hồi, thật sự nóng đến không được, nhẹ nhàng xốc lên chăn.

Ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt cô liền trợn tròn rồi.

"Điều hòa trong phòng ngủ sao lại mở ra rồi hả?" Ôn Ngọc buồn bực cực kỳ, mà còn thổi ra toàn là gió nóng.

Ôn Ngọc ngồi xuống, muốn đi tắt.

"Lộn xộn cái gì? Đừng làm phiền tôi." Giọng Tần Phong lãnh đạm bỗng dưng vang lên.

Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, cắn răng, nằm trở về. Vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tần Phong nằm thẳng tại giường bên cạnh, như là ngủ thiếp đi.

Cô biết anh đi ngủ vẫn cực kỳ tỉnh, cũng không dám phát ra một chút âm hưởng.

Trong phòng đèn chậm rãi tắt, trong bóng đêm, Tần Phong nhịn không được gợi lên môi.

"Năm năm, rốt cục có thể ngủ ngon rồi."

Cảm giác giấc ngủ lần này trái lại ngủ thật sự ngon, thế cho nên buổi tối xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai người đều đã lờ mờ rồi.

Ôn Ngọc trừng mắt nhìn Tần Phong, Tần Phong buồn bực nhìn giường.

"Hai... Hai đứa nhỏ đâu?" Ôn Ngọc còn kém muốn khóc.

Hai nhóc con nghịch ngợm này sao lại không thấy nữa!

Hiện tại wat thường xuyên lỗi nên mình sẽ đăng truyện song song trên wat lẫn fb, mọi người ko xem được có thể lên fb đọc nhé. Vốn là trang fb này chỉ dùng để đăng truyện tranh hoặc truyện chữ dạng tranh thôi mà chưa có thời gian làn nên mọi người đọc tạm nhé. Đợi có thời gian sẽ làm =)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.