"Tần tổng, có thể chứ?" Lý Hinh Nhi vừa nghe, trong lòng vui mừmg cực kỳ, trên mặt vẫn như cũ biểu hiện ra một bộ dạng hiểu chuyện nhu thuận nhìn Tần Phong.
Tần Phong lại là lãnh nghiêm mặt, không rên một tiếng xoay người hướng tới thư phòng đi đến.
Cô cũng không nghĩ muốn như vậy, nhưng mà chuyện bây giờ nháo đến lớn như vậy, cô không làm chút gì cảm thấy được thẹn với lòng.
Cô sợ Lý Hinh Nhi nhìn đến tin tức sẽ xỉu vì tức, đối với cô ta nói: "Tần Phong làm việc thời điểm không thích bị quấy rầy, cô trước mau tắt điện thoại đi."
Cô nói xong, cũng không chờ Lý Hinh Nhi phản ứng, lập tức cầm lấy di động Lý Hinh Nhi đặt ở trên bàn trà, ấn tắt máy: "Tôi trước thay cô bảo quản một phen, chờ lúc cô đi lại trả cho cô."
"Ôn tiểu thư..." Lý Hinh Nhi có chút tức giận.
"Tần Phong gần đây cực kỳ thích xem một quyển tiểu thuyết, cô nghĩ muốn xem hay không? Tôi lấy ra cho cô xem nhé?" Ôn Ngọc thật cẩn thận hỏi han.
"Tiểu thuyết?" Lý Hinh Nhi sửng sốt, nghĩ đến cảnh đọc cuốn sách mà người đàn ông mình nhắm tới thích xem có thể càng thêm hiểu biết anh ta, nhất thời quên chuyện điện thoại di động, gật gật đầu, "Vậy làm phiền Ôn tiểu thư rồi."
Ôn Ngọc lắc đầu, cười đến đặc biệt chân thành: "Một chút cũng không phiền toái, tôi lập tức đi lấy đến đây cho cô."
Cô nói xong liền hướng lầu hai chạy tới.
Cô ngày hôm qua nhìn đến trên tủ đầu giường trong phòng ngủ đặt quyển tiểu thuyết kia. Chuẩn xác nói ra, đây là cuốn tiểu thuyết năm năm trước Tần Phong đặc biệt thích xem, lúc đó Tần Phong mỗi lúc trời tối đều đã xem một hồi rồi ngủ tiếp.
Ôn Ngọc dùng một quyển tiểu thuyết thành công thu hút sự chú ý của Lý Hinh Nhi, sau đó trốn vào phòng bếp, vội vụng trộm gọi điện thoại cho Tô Thi Thi, lại phát hiện cô tắt điện thoại.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy được bất an, nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được, gửi cho Tần Phong một tin nhắn.
"Em giống như làm sai chuyện rồi." Ôn Ngọc gửi đi.
Tần Phong còn đang sinh hờn dỗi, điện thoại bỗng nhiên chấn động một cái, anh cầm lên vừa thấy, tâm đột nhiên nhảy một phen.
"Thực tiền đồ!" Anh cực kỳ khinh bỉ chính mình.
Bất quá chỉ là cái đò ngốc kia gửi qua một tin nhắn, vậy mà để cho anh kích động như vậy.
Anh mở ra vừa thấy, trong mắt nhất thời hiện lên mỉm cười.
"Em biết là tốt." Anh trả lời.
Ôn Ngọc chính đang ôm ấp di động ngồi trên mặt đất ở phòng bếp ngẩn người, điện thoại mạnh chấn một phen, lòng của cô cũng đi theo nhảy một phen.
Mở ra tin nhắn thời điểm, cô chỉ cảm thấy cả trái tim của mình đều phải nhảy khỏi lồng ngực rồi.
Chỉ là Tần Phong trả lời - -
"Anh ấy biết rõ?" Ôn Ngọc chu mỏ, cô liền biết Tần Phong tin tức nhanh nhạy, bạn gái của anh xảy ra chuyện lớn như vậy, anh làm sao có thể sẽ không biết.
"Em thề là em không phải cố ý, em cũng không biết mọi chuyện vì cái gì sẽ biến thành cái dạng này." Ôn Ngọc trả lời tin nhắn, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu. "Anh có thể giúp em nghĩ biện pháp không?"
"Coi như có chút lương tâm." Tần Phong xem xong tâm tình tất cả đều đã tốt lên, nghĩ nghĩ, gửi lại cho cô một tin.
"Việc chính mình làm chính mình gánh vác."
"Nhưng đã không cách cứu vãn rồi, cho nên mới muốn tìm anh hỗ trợ." Ôn Ngọc lại gửi về hai cái icon khóc lớn.
Tần Phong sau khi xem xong, hãm nhập đến chỗ trầm mặc trong đó.
"Cái gì không cách cứu vãn?" Anh nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý nghĩ trong đầu, mặt trầm xuống gửi lại một tin nhắn.
"Em làm cái gì?"
"Kỳ quái, anh ấy không phải đã biết rồi sao?" Ôn Ngọc cảm thấy được có chút khó hiểu, nhưng vẫn lại là trả lời anh.
"Bạn của em đem hết chuyện xấu của bạn gái anh lôi ra rồi."
Bạn gái?
Tần Phong sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp, Ôn Ngọc nói hẳn là Lý Hinh Nhi.
Tâm tình của anh trong phút chốc u ám, tức giận đến đem di động ném đi, lại không nghĩ muốn nói chuyện với con bạch nhãn lang này rồi.
Tức chết anh rồi!
Ôn Ngọc đợi đã lâu, cũng không thấy Tần Phong trả lời lại, trong lòng càng thêm không yên.
"Xong rồi, anh ấy nhất định tức giận rồi." Ôn Ngọc trong lòng có chút chua sót, cho rằng Tần Phong là vì cô đen bạn gái của là thành như vậy mới không vui.
Hai người mỗi một người sinh thực hờn dỗi, khiến không khí trong nhà đều đã trở nên có chút nặng nề.
Hà Hạo Lâm đến căn hộ của bọn họ thời điểm, mới vừa tiến đến cũng cảm giác được không khí hình như có chút không thích hợp.
"Lý tiểu thư quả nhiên ở trong này a." Hà Hạo Lâm nhìn Lý Hinh Nhi đi ra ngoài mở cửa cười nhưng trong không cười nói.
"Thư ký Hà, tôi có một số việc đến tìm Tần tổng." Lý Hinh Nhi có chút chột dạ dời ánh mắt, đem Hà Hạo Lâm để cho tiến vào.
Vị này đúng là tâm phúc trước mặt Tần Phong, là đối tượng mà những Tiểu Minh Tinh như cô ta chuyên chạy theo nịnh bợ, cũng không dám đắc tội.
Hà Hạo Lâm đâu nào sẽ nhìn không ra mục đích của cô ta, nhưng Tần Phong không nói cái gì, anh thân là thư ký đương nhiên hẳn không nhiều chuyện.
Chỉ là anh ta đi tới, xem vào trong phòng bếp kia bóng dáng quen thuộc, nhất thời có cảm giác bị sét đánh giữa trời quang.
"Ôn tiểu thư?" Hà Hạo Lâm cho rằng chính mình hoa mắt, nhìn Ôn Ngọc, lại nhìn Lý Hinh Nhi, càng xem càng hồ đồ.
Này cái tình huống gì chứ?
Ôn Ngọc còn đang rầu rĩ không vui, ngẩng đầu nhìn đến Hà Hạo Lâm đến đây, cũng chỉ là hữu khí vô lực lên tiếng chào hỏi: "Thư ký Hà."
"Cái kia... Tần... Tần tổng đâu?" Hà Hạo Lâm kiên trì hỏi, tuy anh ta biết lúc này lựa chọn tốt nhất là quay đầu rời đi.
Ôn Ngọc cũng không ngẩng đầu lên chỉ chỉ thư phòng, lại xoay người đi vào phòng bếp lấy gạo nấu cơm đi.
Hà Hạo Lâm một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, chạy nhanh về phía thư phòng.
Tần Phong nghe được động tĩnh, tưởng rằng Lý Hinh Nhi, cau mày, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ra ngoài!"
"Tần tổng." Hà Hạo Lâm thật cẩn thận hô một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tần Phong sửng sốt, ngẩng đầu sắc mặt u ám nhìn anh ta: "Nhà tôi hôm nay biến thành trung tâm thương mại, các người đều đã hướng nơi này tụ tập?"
Hà Hạo Lâm oán thầm, nếu không phải tình huống đặc biệt, anh cho rằng anh ta sẽ nghĩ chạy đến tìm tai vạ sao?
"Xảy ra chút việc." Hà Hạo Lâm vừa đi một bên cầm ra điện thoại, đi tới bên người Tần Phong, đem tin tức di động đưa cho anh xem, "Lý tiểu thư bị người ta tung chuyện xấu, là... Là do những người bạn của Ôn tiểu thư làm."
Tần Phong trầm mặc nhìn lướt qua.
Một giờ trước, cô gái ngu ngốc kia đã sớm nói cho anh rồi.
"Hiện tại tình huống như thế nào rồi hả?" Tần Phong nhàn nhạt hỏi.
"Công ty đại diện Lý tiểu thư đang tùm cách cứu vãn tình hình, bọn họ tuôn ra tin tức Lý tiểu thư lúc này ở nhà anh, hơn nữa ám chỉ hai người đang hẹn hò qua lại." Hà Hạo Lâm nói.
Nếu không phải Tần Phong tắt điện thoại làm anh ta liên hệ không được, anh ta cũng không cần đặc biệt đi một chuyến.
"Có cần đưa tin đính chính hay không?" Hà Hạo Lâm hỏi.
Tần Phong đã thật lâu không truyền ra chuyện xấu, nhưng hai ngày trước Tần Phong cố ý cùng Lý Hinh Nhi thân cận, cho nên Hà Hạo Lâm cũng đắn đo không nhìn ra được tâm tư hiện giờ của Tần Phong.
Tần Phong nghĩ đến tính cách Ôn Ngọc tức chết người không đền mạng kia, mặt trầm xuống nói: "Trước không cần phải xen vào."
Anh biết Ôn Ngọc hẳn không cố ý đi bêu xấu Lý Hinh Nhi, nhưng cô gái này cho tới bây giờ đơn thuần cực kỳ, phỏng chừng sẽ bởi vì chuyện này đối với Lý Hinh Nhi lòng có áy náy.
Mà đối với một "Tình địch" áy náy, đúng là cực kỳ đáng sợ.
"Cho nên, chuyện này cậu để cho bộ phận quan hệ xã hội bảo trì trầm mặc, coi như là thay cô ngốc kia trả lại một chút." Tần Phong nói.
Hà Hạo Lâm gật đầu, nhưng vẫn lại là có chút lo lắng: "Vậy Ôn tiểu thư có thể bởi vậy mà thương tâm hay không? Dù sao cũng là truyền ra chuyện người cùng Lý tiểu thư đang qua lại."
Tần Phong nghĩ đến vừa rồi Ôn Ngọc gửi cho Tô Thi Thi những cái tin nhắn này, đau đầu lắc đầu: "Cô ấy có thể giác ngộ được như vậy, trái lại đơn giản rồi."
Hà Hạo Lâm im lặng ngậm miệng.
Xem ra mới qua một hai ngày thời gian, Boss nhà anh ta cùng Ôn tiểu thư cảm tình tiến bộ bay nhanh a.
Mấy ngày hôm trước Boss nhà anh ta nhắc tới Ôn tiểu thư, đúng là toàn bộ hành trình lãnh nghiêm mặt.
Hà Hạo Lâm thấy mọi chuyện đã thương lượng xong rồi, nghĩ thoát thân. Còn không mở miệng, liền nghe Tần Phong nói.
"Nếu đến đây, liền ở lại ăn bữa cơm rồi trở về đi."
Hà Hạo Lâm trợn tròn mắt. Anh ta như thế nào cảm thấy được anh ta là bị giữ lại làm khiên chắn?
Làm khiên chắn còn chưa tính, Hà Hạo Lâm một giờ sau mới biết được, chính mình là đến đây để "Làm đồ bỏ đi".
Ôn Ngọc không biết là bởi vì tâm tình không tốt, hay vẫn lại là cố ý, một làm bàn đồ ăn để người ăn mà cháy đen đến cực kỳ bi thảm.
Hà Hạo Lâm cùng Lý Hinh Nhi hai người đáng thương tội nghiệp nhìn một bàn thức ăn này, vậy mà dưới ánh mắt Tần Phong cái người gây sự này vậy mà cực kỳ bình thường, một bàn đen đen kinh tởm kia bị hai người đáng thương ăn sạch rồi.
Sau khi ăn xong, Tần Phong nhìn đến Ôn tiểu thư vẻ mặt rầu rĩ không vui, nghĩ nghĩ, đối với Hà Hạo Lâm cùng Lý Hinh Nhi hai người nói: "Các người có thể chơi mạt chược hay không?"
"Chơi mạt chược?" Ôn Ngọc vừa nghe liền cùng sống lại một dạng, giẫn dỗi cũng quên, hưng phấn mà nói, "Em đi lấy bài."
Hà Hạo Lâm xoa cái bụng tiêu hóa không được của mình, trước mắt hiện ra cảnh tượng năm năm trước cùng Ôn Ngọc chơi mạt chược khi đó, muốn khóc tâm đều có rồi.