Trong phòng khách phong cách Địa Trung Hải, đèn đuốc sáng trưng. Lúc Tần Phong nói xong câu nói kia, Ôn Ngọc liền đơ tại chỗ.
Tần Phong cực kỳ mãn ý khi thấy biểu hiện của cô, chỉ là nhìn nhìn, liền cảm thấy được có chút không thích hợp.
Ánh mắt của người phụ nữ này là có ý gì?
"Khóc cái gì?" Tần Phong nhíu mày.
Không muốn liền không muốn, vậy mà còn dám khóc!
"Tần Phong." Ôn Ngọc giơ tay lên, mới mở miệng, nước mắt liền giống như trân châu đứt dây, đùng đùng rơi xuống.
Tay cô khẽ chạm đụng chạm ngực của anh, run rẩy, khóc đến càng hung tợn: "Anh bị người nào cắn?"
Tần Phong thân thể cứng đờ, cúi đầu vừa thấy, tức giận nói: "Bị chó cắn rồi."
"Chó?" Ôn Ngọc nóng nảy, kéo anh muốn đi, "Nhanh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh đi."
Tần Phong mặt tối sầm, tức giận đến muốn đánh người.
Anh không có việc gì cởi áo làm gì, hiện tại tốt rồi, ngực trước bị người nào đó điên cuồng cắn được da thịt mơ hồ rướm máu.
"Không cần, tiêu độc là được rồi." Tần Phong tóm cô trở về, cố ý ngáp một cái, "Lừa gạt em thôi, khẩn trương xử lý, anh mệt nhọc."
Ôn Ngọc nhìn đến đáy mắt anh nồng đậm vành đen, trong lòng thắt lại, khẩn trương cầm lấy rượu sát trùng thay anh tiêu độc.
Xoa xoa, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, sợ tới mức tay khẽ run rẩy, nặng nề mà ấn ở trên miệng vết thương của Tần Phong.
Cô nhớ tới trước đó cô giống như cùng Hồng Tinh Huy đánh qua một trận, lại vẫn cắn hắn.
"Không đúng, mình cắn rõ ràng là Hồng Tinh Huy, Tần Phong trên người làm sao có thể có thương tích?" Ôn Ngọc nhíu mày, cảm thấy được có chỗ nào không nghĩ ra.
"Được rồi, ngủ." Tần Phong gặp Ôn Ngọc sắc mặt không thích hợp, khẩn trương lấy đi mấy thứ trong tay cô, khiêng cô lên liền hướng trên lầu."
"Cái kia... Tần Phong, em có một vấn đề..."
"Không được hỏi, anh hiện tại tâm tình không tốt." Tần Phong lạnh giọng nói.
Ôn Ngọc bĩu môi, phát hiện tính tình của anh thật sự là càng ngày càng kém rồi.
Tần Phong hiện tại là hối hận muốn chết.
Nói ra một lời dối trá liền muốn dùng càng thêm nhiều lời nói dối khác để lấp liếm nó. Hiện tại tốt rồi, sợ Ôn tiểu thư phát hiện anh vừa rồi lừa cô, anh tìm một lý do viện cớ chạy tới thư phòng bận rộn.
Đêm dài dằng dặc, lại muốn trong thư phòng nhìn bốn bức tường,thật sự có chút thảm.
Chịu đến nửa đêm, Tần Phong vẫn lại là nhịn không được, vụng trộm chạy về trong phòng ngủ. Đi vào, liền phát hiện Ôn Ngọc gặp ác mộng, ngủ mơ đều đang khóc.
"Thật sự là ngu dốt muốn chết." Anh đau lòng ôm lấy cô, dỗ giành thật lâu mới yên.
Đây là trong năm năm qua, hai người lần đầu tiên ôm nhau ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trong phòng ngủ an tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu la vĩ đại.
"Tần Phong!" Ôn Ngọc ngồi ở trên giường, cầm trong tay cái điện thoại, trừng mắt, một bộ dạng như đang gặp quỷ.
Tần Phong vừa thấy đến cô lấy di động lướt xem tin tức liền đau đầu, đưa tay đem cô kéo vào trong ngực, lười biếng liếc cô một cái: "Làm sao vậy?"
"Tần Phong, anh mau nhìn." Ôn Ngọc đem di động hướng trước mặt anh đưa qua, đến chuyện anh tại sao đang trên giường mình cũng chưa chú ý.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động chiếu một đoạn video clip, đúng là Hồng Tinh Huy cùng - - Lý Hinh Nhi!
Hai người này cùng một chỗ rồi!
"A, tốc độ thật đúng là nhanh." Tần Phong cười lạnh.
Anh chẳng qua thăm dò một phen, Hồng Tinh Huy thật đúng là phối hợp, nhanh như vậy liền đem Lý Hinh Nhi đoạt đi rồi.
Ôn Ngọc nhìn đến sắc mặt Tần Phong, trong lòng hiện lên quét xuống chua xót, còn tưởng rằng Tần Phong ghen tị.
"Vẻ mặt em như vậy là có ý gì?" Tần Phong vừa thấy đến vẻ mặt của cô giống như là đang thay anh thương tâm, mặt liền xụ xuống, đưa điện thoại di động lập tức ném tới dưới giường, xoay người áp đến chỗ trên người cô.
"Sáng sớm tinh lực quá thừa đúng không? Anh giúp em giảm bớt." Tần Phong nói xong liền ngăn chặn miệng của Ôn Ngọc.
"Ưm ưm..." Ôn Ngọc đầu óc trống rỗng.
Anh đây là kích động quá độ?
"Lúc này cũng dám quân nhân đào ngũ?" Hô hấp nóng rực phun trên gáy cô, hơi nóng làm cô run rẩy một trận. Tần Phong tức giận đến ở trên cần cổ cô cắn một miếng.
Ôn Ngọc thân thể co rụt lại, mặt đỏ giống cà chua chín mọng, cũng không dám nhìn Tần Phong.
Mọi chuyện sao lại biến thành cái dạng này rồi!
Một bàn tay to lớn của anh đã luồn vào trong áo ngủ nhanh chóng cầm một bên đẫy đà, thô lỗ vuốt ve. Anh nắn bóp thành đủ loại hình dạng, cô còn cảm thấy phía dưới cứng rắn cọ cọ vào chân cô, làm cho cô thở dồn dập.
Hai người không biết từ lúc nào đã trần truồng.
Anh đem hai cái tay của cô kéo qua đầu, khiến cho cơ thể cô hoàn toàn bại lộ trước mắt anh. Anh say mê ngắm nghía cơ thể dưới thân, nụ hoa bị anh nhìn càng vểnh cao hơn, càng thuận lợi cho bàn tay kia của anh tùy ý chà đạp, hô hấp của anh trở nên dồn dập, mút một cái thật mạnh vào cổ cô, cây gậy cứng rắn không ngừng ma sát qua lại.
Tần Phong buông tay cô ra, lần mò xuống giữa hai chân cô, sờ lên địa phương tối mật bí ẩn, chà xát vào viên trân châu mẫn cảm của cô. Đã năm năm không ăn mặn, nơi tư mật của cô vô cùng mẫn cảm, vừa bị anh trêu đùa đã có chút ẩm ướt.
Hai ngón tay anh thô lỗ chen vào hoa huy*t, khuấy động thịt mềm bên trong, khiến cô phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Ngón tay anh ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, mang theo ra ngoài một luồng hoa dịch trong suốt, anh rút ngón tay ra, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt xoa xoa trên mặt cô, anh cắn lấy vành tai cô, thì thầm
"Bảo bối, anh nhịn năm năm rồi, phải đền bù biết chưa?" giây tiếp theo cô liền cảm giác được côn th*t to lớn của anh tiến vào.
"A..." Ôn Ngọc thét lên một tiếng chói tai, ôm lấy cổ anh, khẽ khóc
Tần Phong chỉ cảm thấy bên trong khít khao có thể làm cho người ta phát cuồng, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hung hăng hút anh, làm cho anh sắp không khống chế được, thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Anh gầm nhẹ một tiếng, hưng phấn chụp lấy cái mông tuyết trắng của cô, không để ý cô kêu khóc, mãnh liệt động nhanh thắt lưng tráng kiện, điên cuồng rút ra chọc vào.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt thừa dịp cô mở miệng hô hấp mà tiến quân thần tốc, xâm lược khoang miệng cô, cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi non mềm, mút vào.
Tần Phong nâng một chân cô gác lên vai mình đâm vào thật sâu. Phía dưới thong thả rút ra chọc vào, làm cho cô có thể cảm nhận được nam căn kia cứng rắn nóng rực, từng chút một ma sát lên vách tường của cô, dùng một loại tư thế cường ngạnh, chân thật đáng tin xâm chiếm nơi bí ẩn của cô.
Anh chậm rãi rút phân thân ra, lại thật mạnh nhập vào!
"A a a a ──" cảm giác mãnh liệt xông đến, Ôn Ngọc kêu khóc, đạt đến cao trào, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết vô ý thức ôm lấy cổ anh, trong tiểu huyệt nộn thịt điên cuồng mút lấy nhục bổng của anh.
Tần Phong hung hăng rút ra cực đại, lại hung hăng va chạm đi vào, khiến cô chìm trong khoái cảm d*m thủy chảy ra như suối, hạ thân hai người phát ra tiếng phốc phốc rung động.
Ôn Ngọc không ngừng rên rĩ như tiếng mèo kêu kích thích cỗ vũ anh, cặp mông tráng kiện bị kích thích càng tăng nhanh tốc độ, mặt anh vùi thật sâu vào bộ ngực mềm mại của cô, giọng anh khàn đục, tràn ngập tình dục cùng đắc ý.
"A, Phong ──" khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngọc khóc đến đỏ bừng, chỉ biết không ngừng kêu tên anh. "Thật thoải mái! Phong! Thật thoải mái! Em không được, không được! A a ──"
......
Đêm còn rất dài....
Tỉnh lại thời điểm, đã tới gần giữa trưa. Ôn Ngọc ngồi ở trên giường, đầu óc mơ mơ hồ hồ, còn chưa hiểu mọi chuyện làm sao có thể phát triển trở thành bộ dạng này.
"Mình cùng Tần Phong... A!" Ôn Ngọc bụm mặt, xấu hổ hận không thể chui xuống gầm giường.
Cô nên là biểu hiện kiên quyết một chút!
"Chúng ta như vậy... Có tính hợp lại rồi hay không?" Ôn Ngọc xoa xoa môi, thì thào hỏi.
Ừm bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm trầm.
Ôn Ngọc mạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, rõ ràng đụng vào trong ánh mắt Tần Phong trầm trầm, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Anh... Anh như thế nào lại vẫn ở trên giường?"
Tần Phong ngồi dậy, chăn mỏng từ trong ngực anh chảy xuống, gấp xếp đặt ở bụng, lộ ra cơ bụng rắn chắc. Cả người tản ra khí tức lười biếng mê người.
"Đói bụng không?" Tần Phong kéo cô lại gần, áp lên cái trán của cô ôn nhu hỏi.
Ôn Ngọc chống cự không được dáng vẻ mới vừa rời giường của anh, vừa nói một bên lui về sau: "Em... Em đi nấu cơm cho anh."
Chạy mất dép.
Tần Phong nhìn bóng lưng cô đang chạy trốn, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn.
Đói bụng năm năm, mới mấy giờ sao có thể đầy đủ.
"Buổi tối lại tìm em đòi lợi tức." Tần Phong nhẹ cười, đứng dậy xuống giường, hướng tới phòng tắm đi đến.
Anh đi xuống thời điểm, Ôn Ngọc đã nấu xong mì sợi.
Chỉ là Ôn tiểu thư hôm nay ăn cơm thời điểm có vẻ cực kì không yên lòng, một chén mì đều đã trương thành một cục, còn không có ăn xong.
"Có cái gì muốn hỏi, cơm nước xong liền hỏi. Hiện tại an tâm ăn cơm." Tần Phong gõ gõ bát của cô, nghiêm túc nói.
"A...." Ôn Ngọc đôi con ngươi sáng lên, tốc độ ăn mỳ lập tức nhanh hơn.
Dùng tốc độ cực nhanh dọn dẹp xong, Ôn Ngọc liền khẩn cấp lôi kéo Tần Phong ngồi ở trên ghế sofa.
"Cái kia... Biện pháp anh nghĩ ra là cái gì?" Ôn Ngọc chớp mắt, như vậy rõ ràng liền là bệnh buôn chuyện lại nổi lên rồi.
Tần Phong đương nhiên biết ý cô đang muốn hỏi cái gì, nhàn nhạt nói: "Em muốn biết?"
"Ừ!" Ôn Ngọc vội vàng gật đầu.
Tần Phong nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc nói: "Vậy nếu nói cho em, em phải toàn lực phối hợp với anh."
"Không thành vấn đề!" Ôn Ngọc không chút do dự gật đầu, trong lòng đang oán thầm người này sao mà nói chuyện càng ngày càng lề mề như thế, một chút đều đã không sảng khoái.
Tần Phong liếc cô một cái, trầm giọng nói: "Nếu như vậy, anh liền đem em cũng nhét vào trong kế hoạch. Hiện tại kế hoạch đã bắt đầu, em ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng không được hỏi, nghe hiểu rồi chứ?"
Ôn Ngọc theo bản năng gật đầu, lập tức sửng sốt.
Có phải có cái không thích hợp hay không?
"Cái kia anh tới cùng muốn làm sao đối phó Hồng Tinh Huy?" Ôn Ngọc hỏi.
Tần Phong mặt trầm xuống: "Em vừa mới đồng ý cái gì cũng không hỏi, nghĩ muốn đổi ý?"
Ôn Ngọc vẻ mặt lờ mờ.
Cô có phải bị anh lừa rồi hay không?
Tần Phong hù dọa xong, khẩn trương đứng dậy đi công ty.
Ôn Ngọc đến khi phản ứng kịp, là thật giận rồi.
Cô vụng trộm gọi điện thoại hỏi qua Hà Hạo Lâm, Hà Hạo Lâm người này miệng là đã khóa lại, làm sao cũng đều đã cậy không ra.
"Hừ, không hỏi liền không hỏi, bản thân em đi nghĩ biện pháp." Ôn Ngọc thở phì phì nói.
Tần Phong cũng quá coi thường nhân mạch của cô rồi!
Ngày này, đối với giới thượng lưu ở Bắc Kinh đã an tĩnh năm năm qua mà nói, là một ngày cực náo nhiệt.
Nhị thiếu gia tập đoàn Hồng thị cướp bạn gái của CEO Hợp Hán Kiến Nghiệp. Truyền thông lập tức oanh động rồi.
Không biết phóng viên từ nơi nào nghe được tin tức, vậy mà tìm được đến căn nhà của Tần Phong mới xây ở ngoại ô này, đang vây ở bên ngoài. Xe Tần Phong vừa xuất hiện, đã bị các phóng viên phát hiện rồi.
May mà vệ sĩ của anh ngăn cách một con đường, anh mới có thể rời đi.
Vừa đến văn phòng công ty, Hà Hạo Lâm liền đón chào.
"Đã cùng Lý tiểu thư chào hỏi qua, cô ta nên là hẳn không đối với Hồng Tinh Huy nói lung tung." Hà Hạo Lâm đi thẳng vào vấn đề nói.
Tần Phong cởi áo vest, ngồi vào ghế làm việc, một bên lật xem văn kiện đặt lên bàn, vừa nói nói: "Tôi vẫn còn không yên tâm về cô ta lắm, cậu chú ý nhất cử nhất động của cô ta, có chuyện gì lập tức báo cho tôi."
Hà Hạo Lâm muốn nói lại thôi: "Liền tính chúng ta theo dõi sát sao, cô ta thật muốn nói chúng ta cũng khống chế không được."
Hiện tại Lý Hinh Nhi cùng Hồng Tinh Huy cùng một chỗ, cái người phụ nữ nịnh nọt kia, không chừng sẽ đem chuyện của Ôn Ngọc khai ra ngoài.
"Có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian thì tranh thủ bấy nhiêu." Tần Phong ký xong một phần văn kiện, thuận tay đưa cho Hà Hạo Lâm, nhíu mày nói, "Giúp tôi hẹn Hồng Hưng Nhiên."
Hà Hạo Lâm ngẩn ra: "Là muốn bắt đầu sao?"
Tần Phong gật đầu, bắt đầu phê duyệt phần văn kiện thứ hai: "Lúc trước nói đợi thời gian thích hợp liền bắt đầu. Giờ là lúc tốt nhất. Hiện tại Bùi Dịch mang theo Thi Thi rời khỏi Bắc Kinh, Hồng Tinh Huy hẳn là lập tức sẽ có động thái."
"Thì ra Bùi tổng bọn họ là cố ý đi." Hà Hạo Lâm bất chợt hiểu ra
Anh ta đã nói Ôn tiểu thư vừa cùng Tần tổng hòa hảo, sao Bùi Dịch bọn họ liền đi du lịch rồi. Xem ra, ván cờ lần này sắp đặt từng đường đi nước bước không phải dạng vừa đâu!
Tần Phong cùng Hồng Hưng Nhiên hẹn ở phòng VIP ở "Ám Nhữ". Nơi này là địa bàn của Bùi Dịch cùng Tần Phong, tính an toàn đương nhiên không cần phải nói.
Đấy nhé có H rồi nhé. Lâu ko viết cảm thấy nhật quá 😭😭😭😭😭