Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 712: Lần đầu trên toàn thế giới



Sóng gió về chuyện ảnh nude liên tục thăng cấp, lại lấy một cái tư thái quỷ dị kết thúc. Mỗi tạp chí lớn nhao nhao đưa tin, nhưng chỉ ngôn ngữ lại đột nhiên tinh tế.

Cho dù tất cả mọi người cực kỳ quan tâm quan hệ giữa Ôn Ngọc Tần Phong cùng Hồng nhị thiếu, nhưng tại trong lúc mấu chốt này, tất cả mọi người sáng suốt lựa chọn ngậm miệng.

Bị ồn ào một trận như vậy, trên mạng không còn có người bàn tán chuyện của ảnh nude của Ôn Ngọc. Rất nhiều người vốn dĩ nói xấu muốn kéo cô xuống nước, cũng đều lặng lẽ xóa bỏ hết.

Tần Phong cùng Bùi Dịch đã để cho bộ phận kỹ thuật đem tất cả địa chỉ IP diễn đàn tham gia vào vụ việc bêu xấu Ôn Ngọc lần này đại càn quét một lần. Một khi phát hiện có người trong máy tính lưu giữ những thứ ảnh chụp này, liền sẽ phải chịu trừng phạt.

Trong lúc này, đều sợ rồi.

Đoàn người Tần Phong không đón được Hỗ Sĩ Minh, đều đã trở về nhà.

Trong biệt thự Tần gia mang phong cách Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc ngồi ở trên ghế sofa, Bùi Dịch cùng Tần Phong ngồi ở đối diện bọn họ, chính đang mắt to trừng mắt nhỏ.

"Các người nói Hỗ Sĩ Minh có phải cố ý hay không?" Tô Thi Thi vẫn lại là có phần không nghĩ ra tên Hỗ Sĩ Minh kia sao lại đột nhiên cứ như vậy chạy.

Bùi Dịch sắc mặt có chút nghiêm trọng, cũng không phải bởi vì ghen, mà là đem chuyện này cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng thấy có phần không quá đúng lắm.

Tần Phong nhìn anh một cái, nhíu mày hỏi: "Trước nhận được tin tức, hắn ở trong tù cùng Hồng gia qua lại cực kỳ gần?"

Bùi Dịch gật đầu: "Năm năm trước, hắn cùng Hồng gia được nhốt chung trong một cái phòng giam, tôi liền cảm thấy được có chút không quá đúng lắm."

Tần Phong sắc mặt lập tức nghiêm trọng lên: "Cậu là cảm thấy được, đó là Hỗ Sĩ Minh cố ý sắp xếp? Hắn nghĩ muốn tiếp cận Hồng gia?"

"Các người xác định?" Tô Thi Thi ngồi thẳng thân thể, sắc mặt cũng nghiêm trọng vô cùng, phân tích nói, "Hồng gia là bị Hỗ Sĩ Minh đưa vào, khẳng định rất hận hắn. Hỗ Sĩ Minh cũng không phải kẻ ngốc, sao lại có thể để chính mình tới gần ông ta?"

Bùi Dịch tiếp lời nói: "Hỗ Sĩ Minh lúc vừa mới vào thời điểm, ở trên tay Hồng gia ăn không ít khổ. Nhưng gần hai năm nay, loại tình huống này liền không có xuất hiện."

"Cho nên..." Tô Thi Thi có vẻ đăm chiêu nói, "Hắn cùng Hồng gia giải hòa rồi hả?"

"Bây giờ còn khó mà nói." Bùi Dịch lắc đầu nói.

Hỗ Sĩ Minh tên kia tính tình vốn là có vẻ cổ quái, hắn suy nghĩ cái gì, bọn họ không phải thật sự có thể đoán được chuẩn xác.

Chỉ là từ việc hôm nay hắn cố ý trèo tường rời đi, làm cho bọn họ cảm thấy được chuyện này có chút cổ quái.

Chẳng thế thì, lấy tính tình hung hãn của tên Hỗ Sĩ Minh kia, cho dù khó chịu khi nhìn đến Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi ân ái, cũng nhất định sẽ chạy đến trước mặt bọn họ làm cho bọn họ không thoải mái. Lại làm sao có thể cứ như vậy không rên một tiếng chạy trốn.

Hiển nhiên, Tô Thi Thi cùng Tần Phong cũng nghĩ tới điểm này.

"Cho nên nói, hắn tránh né không phải chúng ta, mà là một người hoàn toàn khác?" Tô Thi Thi trầm giọng nói.

"Hoặc là, hắn không phải đang trốn tránh, mà là muốn dẫn tới hứng thú của người nào đó, hoặc là khiến kẻ đó tức giận." Tần Phong nghiêm túc nói, trong lòng trầm trầm, không biết là cái tâm tình gì.

"Hồng Tinh Huy." Ba người trong đầu đồng thời nghĩ đến cái tên này.

Bọn họ cũng đều biết, trừ bọn họ cùng Hỗ Sĩ Minh có ân oán ra, hiện giờ tất cả người ở bắc Kinh này hận nhất Hỗ Sĩ Minh, chính là Hồng Tinh Huy rồi.

Mà Hỗ Sĩ Minh ra tù, Hồng Tinh Huy khẳng định sẽ có hành động. Chỉ là trước đó Tô Thi Thi bọn họ đi đón Hỗ Sĩ Minh, Hồng Tinh Huy không thể có hành động gì. Nhưng ai dám đảm bảo hắn sẽ không làm cái chuẩn bị khác.

"Cho nên, Hỗ Sĩ Minh trèo tường chạy trốn, là vì Hồng Tinh Huy? Hắn tới cùng muốn làm cái gì?" Tô Thi Thi nhíu mày.

Năm năm không gặp, đối với cái tên gia hỏa khó chơi kia, cô là càng ngày càng hiểu không rõ rồi.

Mà giữa bọn họ, bởi vì Bùi Tĩnh cùng Hỗ gia có quan hệ, cũng sớm đã loạn thành một nùi, không có khả năng lại giống như trước kia vậy không phải anh chết chính là tôi sống.

"Các người đang nói cái gì?" Ôn Ngọc ngồi yên nửa ngày, hoàn toàn không rõ bọn họ đang nghĩ ra cái chuyện bí hiểm gì, nhưng cảm thấy được trong lời nói của bọn họ lộ ra rất nhiều Bát Quái.

Tần Phong nhìn đến bộ dáng Bát Quái của Ôn tiểu thư kia, liền đau đầu, đi qua kéo cô, ôm ở trong ngực, đối với Tô Thi Thi nói: "Tối hôm qua các người cũng chưa nghỉ ngơi tốt, thừa dịp hiện tại khẩn trương nghỉ ngơi một chút. Tiếp tục sợ là hẳn không quá sống yên ổn."

Hỗ Sĩ Minh ra tù, nếu thật sự cùng Hồng Tinh Huy đấu đá, vậy nói không được sẽ muốn nháo ra chuyện gì nữa đây.

Tô Thi Thi gật đầu, đang muốn nói chuyện, Bùi Dịch đối diện đã đứng lên, tiến lên một cái liền kéo tay cô.

"Không cần lại để cho anh từ trong miệng em nghe được tên của người đàn ông khác." Bùi tiên sinh bá đạo nói.

Tô Thi Thi dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cực kì cảm động.

Cái tên gia hỏa này rõ ràng là không muốn để cho cô lại cuốn vào những cái thị phi này, lại phải muốn nói bá đạo như vậy.

Cô đương nhiên biết tâm tư của anh, cũng không vạch trần anh, đi theo cùng nhau đi ra ngoài.

Nhà của bọn họ ở ngay bên cạnh.

Mà khi bọn họ hướng tới nhà mình đi đến thời điểm, một bóng người tránh đi bọn họ, lặng lẽ trốn vào phòng khách nhà Tần Phong.

"Đồng Đồng?" Ôn Ngọc nhìn thấy cậu, nhiệt tình cực kỳ, "Chuyện lúc trước cám ơn em..."

"Hừ! Đừng lên tiếng, bị chị dâu em phát hiện em nhất định phải chết!" Bùi Tĩnh khẩn trương hướng tới Ôn Ngọc xua tay, giờ phút này vẻ mặt như là về tới bộ dáng lúc cậu mới mười tuổi.

Ôn Ngọc hiểu biết gật đầu, vụng trộm nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, trong lòng cũng là một lúc sau sợ hãi.

Tô Thi Thi cùng Tần Phong bọn họ đều đặc biệt không thích Bùi Tĩnh quậy phá những vật ly kỳ cổ quái này, càng không thích cậu mang theo Ôn Ngọc cùng nhau gây chuyện.

Nếu Tô Thi Thi biết, Bùi Tĩnh khẳng định sẽ chết thật sự thảm. Đối với chuyện giáo dục Bùi Tĩnh, Tô Thi Thi luôn luôn có vẻ nghiêm khắc.

"Được, đi lên nghỉ ngơi đi. Chị dâu em chắc là phục hồi tinh thần lại sẽ tới tìm em." Tần Phong nhìn đến bộ dáng Bùi Tĩnh kia bực tức, không khỏi có chút buồn cười.

Mấy năm trôi qua, tiểu tử này tính tình quả thật trầm ổn rất nhiều. Nhưng không biết khi nào thì bắt đầu, cậu đặc biệt sợ người chị dâu Tô Thi Thi này.

"Cảm ơn." Bùi Tĩnh không nói thêm gì, bước nhanh hướng tới cầu thang đi đến, chỉ chốc lát liền lên đến lầu hai.

Ôn Ngọc nhìn bóng lưng cậu, tự đáy lòng nói: "Trước em nghe nói những người đó đều là bị ong mật của Bùi Tĩnh đuổi chạy ra. Còn có cái thùng máu chó kia, thật sự là quá tăng lực rồi. Hồng Tinh Huy khẳng định tức điên rồi."

Tần Phong trầm mặt, đem mặt cô ép hướng chính mình nhìn, nghiêm túc nói: "Về sau không được lại nhắc đến cái tên Hồng Tinh Huy này!"

"A...." Ôn Ngọc ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cô vừa rồi chỉ là không cẩn thận nhắc tới, sau này dù là cầu xin cô, cô cũng không nghĩ muốn nói đến.

Tần Phong lúc này mới mãn ý, lôi kéo cô cùng nhau khởi hướng tới trên lầu đi đến.

Bùi Tĩnh tiểu tử này hỗ trợ làm không đơn thuần là những thứ này. Anh trước kia thật đúng là không phát hiện, tiểu tử kia lúc ngoan độc, so với anh trai mình năm đó còn muốn lợi hại hơn.

Không qua bao lâu, Bắc Kinh rất nhanh liền tuôn ra một cái tin tức động trời.

Nhân viên tập đoàn Hồng thị, mọi người, trong một đêm toàn bộ đều đã từ chức rồi!

Ngoại trừ cổ đông công ty, những người khác, từ những người chức vụ thấp nhất như lao công bảo an, đến quản lý cấp cao của công ty, toàn bộ đều đã từ chức, không còn một mống!

Đây chính là cả nước, thậm chí ở trên toàn thế giới đều là lần đầu nhìn thấy.

Nhà cũ Hồng gia đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, tất cả nguyên lão gia tộc đều đã chạy tới. Lúc này, một đám người đen kịp ngồi trong thư phòng, đang chờ Hồng Hưng Nhiên cho bọn họ một lời giải thích.

"Đây tới cùng là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì tất cả mọi người từ chức rồi hả? Tập đoàn là biểu tượng của Hồng gia chúng ta, hiện tại trong tập đoàn một nhân viên đều không có, không phải muốn bị người ta chê cười đến chết à?" Vị nguyên lão hơn sáu mươi tuổi trước cái kia luôn che chở Hồng Tinh Huy thở phì phì nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.