Ôn Ngọc đi kéo cha của chính mình, Tần Phong đi ngăn đón cháu gái, một đám người đều đã vọt tới.
Một âm thanh bàn tay đánh lên da thịt, tại thời khắc quỷ dị vừa khẩn trương, đột ngột vang lên như vậy.
Mọi người theo tiếng hướng tới Tần Phong trông đi qua, vẻ mặt đều có chút ngu ngơ.
"Chú trẻ?" Đánh người chính là Tần Như Ngọc triệt để lờ mờ, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa liền khóc luôn rồi.
Cô bé vậy mà đánh Tần Phong! Xong rồi xong rồi, cô bé chết chắc rồi!
"Tần Phong, anh không sao chứ?" Ôn Ngọc một tay lôi kéo cha mình, một tay đi kéo Tần Phong, muốn nhìn một chút anh thế nào rồi.
Tần Phong đen mặt, rất muốn quay đầu bước đi.
Có thể không có việc gì sao?
Nha đầu chết tiệt kia vậy mà dùng toàn bộ sức mạnh đánh người, mặt anh bị đánh đến đều nhanh méo lệch.
"Hí... Như Ngọc, con đứa nhỏ này xuống tay thật ác độc." Cha Tần ghé sát vào vừa thấy, chậc chậc lắc đầu, nhìn lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Quả thật là. Từ khi Tần Phong mười tuổi về sau liền không chịu sự quản lý ở nhà rồi. Ông thân làm cha đến đụng chạm đều đã không chạm vào anh được một lần. Đây là mười mấy năm qua, ông lần đầu tiên thấy con trai nhà mình bị người đánh.
Cũng thật vui vẻ a.
Ánh mắt Tần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh từng trận, lạnh đến ngoan độc.
"Bùi Tĩnh... Bùi Tĩnh... Em phải làm sao bây giờ?" Tần Như Ngọc đáng thương tội nghiệp quay đầu đi tìm Bùi Tĩnh.
Vừa rồi mọi người đều đã vội vàng can ngăn thời điểm, cậu lại giống người không việc gì một dạng, không nhanh không chậm đi tới, một chút đều đã không nóng nảy.
Lúc này, cậu đứng ở cách cửa lớn hai mét, bình tĩnh nhìn một đại gia đình đang nhốn nháo bên trong, chậm rãi chào hỏi: "Chú Tần, thím Tần, chú Ôn mọi người khỏe."
"Là Bùi Tĩnh đến đây sao. Mau tới đây để cho thím Tần nhìn xem, như thế nào một thời gian không gặp lại cao thêm rồi hả?" Phương Mẫn Chi vừa thấy đến Bùi Tĩnh, liền cùng thấy cái gì tựa như, vui vẻ nghênh đón.
Nhưng có người nhanh hơn bà một bước.
Ôn Hòa Ngôn liền nhanh hơn cản trước mặt Phương Mẫn Chi đang muốn nhảy đến chỗ Bùi Tĩnh, giống như Lão Ngoan Đồng kéo tay cậu, cười hỏi: "Tiểu tử, con có mang thứ tốt đến đây hay không?"
"Ông thông gia, đến chuyện này ông cũng đều đã muốn cùng tôi cướp đoạt?" Phương Mẫn Chi không vui nhìn Ôn Hòa Ngôn.
Phương Mẫn Chi cũng là chau mày, kéo lấy một cánh tay kia của Bùi Tĩnh: "Bùi Tĩnh à, con có đem theo món đồ chơi hay ho gì để cho thím nhìn xem hay không?"
Bùi Tĩnh mặt không chút thay đổi nói: "Có. Ở bên ngoài trên xe."
"A Đồng, đi ra xe Bùi thiếu gia lấy đồ đi!" Phương Mẫn Chi lúc này liền cao giọng hướng tới quản gia hô.
Ôn Hòa Ngôn cũng không cãi nhau, khẩn trương nói: "Chia cho tôi phân nửa, ai cũng phải có phần."
"Ông thông gia, ông bộ dạng này tôi phải cùng ông nói đạo lý rồi. Bùi Tĩnh hôm nay là tới nhà của tôi làm khách, thứ này đương nhiên là cho chúng ta..."
Phương Mẫn Chi vừa nói một bên đi ra ngoài. Ôn Hòa Ngôn ở bên cạnh đi theo, đã không có tức giận gì nữa rồi.
Hai người lúc này giống như là mấy đứa trẻ đang cướp đoạt món đồ chơi một dạng.
Cha Tần ở một bên nhìn thấy cảnh này xấu hổ vô cùng, hướng tới Bùi Tĩnh ngại ngùng nói: "Mỗi lần con tới đều đã tốn kém không ít, thật ngại quá đi."
Bùi Tĩnh vẫn như cũ mặt không chút thay đổi: "Không có việc gì, con đã thành thói quen rồi."
Cậu quả thật sớm đã thành thói quen. Chị dâu cậu đặc biệt gọi điện thoại để cho cậu đến đây, không phải là để cho cậu tới dập lửa sao.
Quả nhiên, cậu vừa tới, liềm làm cho lực chú ý của hai người kia tập trung trên những cái phát minh của cậu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Phương Mẫn Chi: "Ông thông gia, ông cũng thích mấy thứ này à?"
"Cũng không hẳn. Đám ngựa nhà tôi thích nhất những ong mật máy này." Tiếng cười Ôn Hòa Ngôn sang sảng truyền vào đây.
Ôn Ngọc thấy như lọt vào trong sương mù: "Cha em tính tình giống như tốt lên rồi?"
Tần Phong ha ha cười gượng một tiếng: "Mẹ anh tính tình cũng tốt lên rồi."
Bọn họ vẫn thật không biết, Bùi Tĩnh tiểu tử này vậy mà còn có thể giỏi mấy chuyện này. Sớm biết thế này, lúc trước liền lôi kéo cậu cùng đến đây rồi.
Hai vị Tần gia không ầm ĩ, mọi người đương nhiên là vui mừng. Chỉ có Tần Như Ngọc khóc nước mắt đầy mặt, thật cẩn thận nhìn Tần Phong: "Chú trẻ, con vừa rồi thật sự không phải cố ý đánh người."
Ôn Ngọc nhảy đi lên, nghiêm trang nói: "Con vừa rồi nếu không đánh vào trên mặt Tần Phong, nói không chừng liền đánh vào trên mặt cha ta rồi."
Tần Như Ngọc sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lớn rồi: "Con không phải cố ý."
Nào biết, Ôn Ngọc lắc đầu, cực thật sự nói: "Cho nên, con vẫn còn tốt. Yên tâm đi, Tần Phong sẽ không trách con."
Tần Như Ngọc:...
Tần Phong:...
"Chú trẻ?" Tần Như Ngọc trông mong nhìn Tần Phong.
Tần Phong lãnh nghiêm mặt, gật gật đầu.
Bà xã đại nhân đều đã nói như vậy, anh lại còn có thể làm sao?
Tần Như Ngọc nhất thời nhẹ nhàng thở ra: "Làm con sợ muốn chết."
Cô bé thực sợ chọc tới chú trẻ của mình, sau đó cô sẽ bị tiễn về nước ngoài tìm cha mẹ cô bé
"Quân nhi, anh nhớ tới lại vẫn có chút việc, chúng ta đi trước." Tần Phong bỗng nhiên lôi kéo tay Ôn Ngọc nói.
Ôn Ngọc sửng sốt: "Chuyện gì? Trước anh không phải nói hôm nay trời sập xuống..."
"Hừ, ngoan ngoãn theo anh không cho nói." Tần Phong vội vàng ngăn chặn miệng Ôn Ngọc.
Hiện tại không chạy, đợi hai vị kia chơi ngán mới quay lại tìm bọn họ tính sổ sao?
"Cha, chờ bọn họ thương lượng tốt thì báo với con một tiếng." Tần Phong vừa đi vừa nói.
Cha Tần nhỏ giọng nói: "Ta sẽ vì các con cầu nguyện."
Chỉ là hai người đến bên ngoài thời điểm, Tần Phong bị Ôn Hòa Ngôn lôi kéo đi đến trong góc, lén lút nói chuyện vài phút.
Mà hết thảy chuyện này, mẹ Tần đang nghiên cứu một cái bình phun nước tạo hình quái dị cũng không có phát hiện.
Quá hơn mười phút, Phương Mẫn Chi mới phát hiện Tần Phong hai người đi mất.
"Hai đứa trẻ này chạy thật là nhanh." Phương Mẫn Chi đương nhiên biết con trai đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu nhìn Bùi Tĩnh nói, "Bây giờ bọn họ nên hảo hảo cám ơn con."
Đừng tưởng rằng bà không biết, Bùi Tĩnh chính là Tần Phong bọn họ mời đi theo giúp đỡ.
Bùi Tĩnh toàn bộ hành trình mặt không chút thay đổi, nghe vậy cũng không phản ứng gì quá lớn.
Phương Mẫn Chi nhìn Bùi Tĩnh thở dài: "Con nói xem, con đứa nhỏ này, trước kia là một đứa bé hoạt bát nghịch ngợm, như thế nào qua năm năm liền biến thành trầm mặc như vậy."
Thằng bé trước mặt này quá trầm mặc, về sau sẽ làm bạn gái nghẹn chết.
Phương Mẫn Chi nhìn Tần Như Ngọc đang trốn ở bên cạnh vụng trộm nhìn một cái, lại là thở dài.
"Đứa nhỏ này, như vậy mãi có thể sẽ phải chịu khổ. Không được, mình phải giúp bọn nhỏ." Phương Mẫn Chi nghĩ nghĩ, đi lên kéo Bùi Tĩnh nói, "Lần trước mẹ Như Ngọc cũng cực kỳ thích mấy thứ do con làm này. Nói có thứ tốt nhất định cho nó xem."
"Có vài thứ sử dụng phức tạp, thím cũng nói không rõ ràng, chúng ta quay cái video clip, con giúp ta giải thích với mẹ Như Ngọc một câu?" Phương Mẫn Chi nói xong không khỏi phân minh lôi kéo Bùi Tĩnh liền hướng tới thư phòng đi đến, vẫn còn không quên kêu hô Ôn Hòa Ngôn, "Thông gia, phiền toái ông cùng hỗ trợ đem mấy thứ này lấy đi vào."
"Bà ngoại, từ từ... Này..." Tần Như Ngọc tim đập mạnh liên hồi, vừa muốn đi qua, đã bị cha Tần kéo lại.
"Cháu ngoan, bà ngoại con gần đây tánh khí táo bạo, con chớ có chọc bà ấy."
"Nhưng mà..." Tần Như Ngọc sốt ruột nhìn mấy người hướng thư phòng, gấp đến độ thẳng dậm chân.
Bùi Tĩnh không nhất định muốn gặp "Cha mẹ" a! Cô bé cùng Bùi Tĩnh vẫn chưa rõ ràng, dưới tình huống như vậy cứng rắn lôi kéo cậu cùng ba mẹ cô bé nói chuyện video clip, cậu nhất định sẽ tức giận!
"Yên tâm, Bùi Tĩnh không phải đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi." Cha Tần an ủi. Chỉ là nói chuyện không làm sao nắm chắc.