Chung Thịnh nuốt nước miếng cái ực, vẫn muốn giải thích: “Thật ra … xác suất thành công …”
“Câm miệng!” Trông mặt Ariel lúc này vô cùng đáng sợ, “Anh nói một lần nữa, thề với anh, tuyệt đối không sử dụng thuốc cải tạo gen!”
Chung Thịnh cố gắng dời mắt đi, không nhìn vào đôi mắt ngập tràn lửa giận của Ariel nữa. Nhưng cằm bị nắm chặt, anh có cố thế nào cũng không tránh được việc phải đối diện với hắn.
Cuối cùng, anh khuất phục, mở miệng nói: “Em thề tuyệt đối sẽ không sử dụng thuốc cải tạo gen.”
Ariel không buông tay ra, mà nắm chặt lấy cổ anh, há miệng cắn mạnh lên đó.
Khí thế hung ác làm Chung Thịnh tưởng như cổ họng sắp bị cắn đứt đến nơi.
Lần này Ariel cắn rất mạnh, còn ứa cả máu. Cơn đau truyền từ cổ đến làm Chung Thịnh bất giác nhíu chặt lông mày. Nhưng cái liếm dịu dàng tiếp sau khiến anh dần thả lỏng.
Ariel dùng hai tay ghì chặt anh vào lòng, giọng khàn khàn nói bên tai: “Em là của anh, toàn bộ đều là của anh, từ đầu đến chân, từ da đến tóc, tất cả đều là của anh! Không ai có thể làm tổn thương đến em … Ngay cả chính em cũng không được, biết chưa?”
Nói đến cuối, đột nhiên đanh giọng lại.
Chung Thịnh hơi ngẩng lên, chẳng hề phản kháng, để mặc Ariel cắn mút vùng cổ yếu ớt nhất của mình.
Chất giọng khàn khàn mang theo âm luật kỳ diệu, không ngừng thôi miên anh. Anh thuộc về Ariel, tất cả đều thuộc về Ariel. Ngay đến chính anh cũng thừa nhận, anh thuộc về Ariel, sống vì Ariel, chết vì Ariel, sẵn sàng đánh đổi tất cả vì Ariel …
“Em thuộc về anh …” Anh vô thức lẩm bẩm.
Đôi mắt đã mờ sương. Nhịp tim đập dồn dập. Lúc này đây, anh cảm nhận rất rõ tình yêu Ariel dành cho mình, sâu đến tận xương tủy, và … khát vọng chiếm hữu có đôi phần điên cuồng …
Trong ấn tượng của mọi người, Ariel lúc nào cũng lạnh lùng, ở một mức nào đó còn khá là vô tình. Gương mặt như được tạc từ băng chưa từng để lộ cảm xúc nào rõ rệt.
Trong trí nhớ của anh, chỉ những khi trò chuyện với người thân, Ariel mới thoáng để lộ chút nhu hòa. Nhưng, đời trước, Elena không thuộc phạm vi người thân ấy.
Một Ariel luôn điềm tĩnh là thế lại nổi giận vì anh muốn sử dụng thuốc cải tạo gen. Với Chung Thịnh, việc này chẳng khác nào sao chổi va vào địa cầu.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không bao giờ tin Ariel lại có khát vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế. Nhưng nghĩ đến chuyện khát vọng chiếm hữu ấy là đối với mình, anh lại thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
“Chung Thịnh, em phải nhớ em chỉ thuộc về một mình anh. Nếu để anh biết em giấu anh sử dụng loại thuốc cải tạo kỳ quặc đó …” Dường như Ariel đã bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Chung Thịnh, lời nói cũng mang ý uy hiếp.
Chung Thịnh thầm thở dài, giơ tay lên thề: “Em cam đoan sau này có dùng bất kỳ loại thuốc nào cũng sẽ hỏi ý anh trước.”
Ariel gật đầu hài lòng, hôn khẽ lên môi anh: “Tốt lắm. Vậy mới ngoan.”
Chung Thịnh cười bất đắc dĩ. Ngoan gì chứ, từ này chẳng hợp với một thằng con trai cường tráng chút nào.
“Anh muốn em …” Nụ hôn của Ariel đã dời lên má Chung Thịnh.
Chung Thịnh nghe vậy cứng người, mặt đỏ lừ, nhưng không cản đôi tay đang mò vào trong quần áo anh.
Sau đợt hoan ái điên cuồng, Chung Thịnh cuộn mình trong chăn ngủ mê mệt. Còn Ariel thể lực dồi dào lại nhíu mày nhìn bản tiểu thuyết “Khế hợp ma pháp luyến nhân” trên quang não.
Ariel cúi đầu nhìn Chung Thịnh, lẩm bẩm: “Kiểu độc chiếm điên cuồng này có vẻ hiệu quả không tốt lắm.”
Chung Thịnh vô thức xoay người. Cái chăn tuột xuống để lộ cơ thể phủ đầy dấu hôn.
Đôi mắt Ariel chợt tối đi. Lửa dục lại một lần bốc lên. Hắn tùy tay để quang não xuống, tay trượt vào trong chăn vuốt lên cặp mông mượt mà căng mẩy.
“Tình yêu điên cuồng? Có lẽ làm tình điên cuồng hiệu quả sẽ tốt hơn …” Thì thầm khe khẽ, Ariel nhếch môi cười, cúi người hôn lên môi Chung Thịnh.
Chung Thịnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì, thì cái nơi vừa bị xâm nhập lúc trước nay lại bị cây côn th*t thô to nóng bỏng đâm chọc lần nữa.
Chưa kịp kêu lên đã bị Ariel khóa chặt môi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Chung Thịnh lại chìm vào dòng xoáy dục vọng.
“Ồ? Chung Thịnh, cậu làm sao thế?” Lôi Tranh chọt chọt Chung Thịnh có vẻ ủ rũ. Mai là thi đấu chính thức rồi, bọn họ đã lấy được danh sách đối thủ trận đầu tiên, cho nên đến đây để họp bàn chiến thuật. Nhưng Chung Thịnh có vẻ mất tinh thần quá.
“Không có gì.” Chung Thịnh chẳng còn sức liếc nhìn Lôi Tranh nữa, gắng gượng lên tinh thần.
Rõ ràng lúc trước Ariel bảo là cho họ nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng đến phiên anh thì lại phải tiến hành loại vận động cường độ cực kỳ cao khác. Không phải anh ghét làm tình, nhưng một ngày hai mươi bốn giờ thì phải đến hai mươi giờ đều nằm trên giường. Chỉ hai ngày thôi cũng thấy kiểu sống đó quá thối nát.
Khụ khụ, nếu không phải chấp hành mệnh lệnh của Ariel, anh đã trốn từ lâu rồi.
“Chung Thịnh, sao trông cậu uể oải thế?” Samantha vừa đăng nhập, thấy Chung Thịnh như thế liền hỏi han.
Chung Thịnh không nói gì liếc nhìn Ariel. Thấy đối phương vẫn bình tĩnh ra vẻ lạnh lùng, không khỏi giật giật khóe miệng. Ngài Ariel túm chặt anh không nhả, cực kỳ nhiệt tình lôi kéo anh làm tình hết lần này đến lần khác của hai ngày trước thật ra là bị nhập đúng không …
“Tôi không sao, chỉ là vận động quá độ thôi …” Lần thứ ba trả lời câu hỏi của Gerald, Chung Thịnh cũng thấy nóng mặt. Vận động … vận động trên giường cũng tính là vận động, cho nên đây không phải nói dối!
“Khụ khụ … phải chú ý tiết chế.” Câu đầu tiên Hạng Phi nói sau khi gặp Chung Thịnh không phải câu nghi vấn mà là một lời nhắc nhở khéo léo.
Chung Thịnh không biết nói gì, trong lòng có một đàn thảo nê mã chạy như điên. Anh biết Hạng Phi có ý nhắc nhở, nhưng tại sao lại nói ra hả trời, tại sao!!!
Đến khi Edward cũng không kìm được hỏi han thân thiết Chung Thịnh có thấy chỗ nào không khỏe không, Ariel đành phải gõ nhẹ lên bàn, nhắc nhở mọi người: “Được rồi, bắt đầu họp.”
Chung Thịnh im lặng ngồi trên ghế, trình chiếu tư liệu đã được chuẩn bị sẵn lên.
Nói là tư liệu chứ thực ra cũng chẳng có gì. Đối thủ của họ là một tiểu đội thuộc Học viện Quân sự tinh cầu Huyền Kỳ. Trong đợt sàng chọn trước đó, họ lấy được vị trí khá cao, nhưng để công bằng nên băng ghi hình trận đấu không được công bố.
Bởi vì giải đấu lần này do các trường quân sự cấp cao đồng tổ chức, cho nên các đội trực thuộc những trường này được đặc cách vào thẳng bán kết. Còn học viên của các trường khác thì phải thông qua đủ các vòng tuyển chọn mới vào được vòng này.
Để tránh trường hợp các đội tham dự thi tuyển trước đó bị nghiên cứu thực lực triệt để, băng ghi hình các trận đấu không được công khai, sau khi kết thúc trận đấu mới có thể xem xét.
“Tóm lại, ngoài chuyện họ là tiểu đội thuộc tinh cầu Huyền Kỳ, thành viên gồm năm nam ba nữ ra, các thông tin khác chúng ta đều không biết.” Chung Thịnh giới thiệu sơ lược xong thì ngồi xuống.
Mọi người tỏ vẻ chẳng bận tâm. Dù sao những tin tức này đã có trong thông báo được gửi vào quang não rồi, không có gì ngạc nhiên cả.
“Nếu không biết thì hôm nay chúng ta họp làm gì?” Samantha hỏi.
Edward nhìn Ariel với vẻ đăm chiêu, không nói gì.
Ariel mỉm cười, đưa mắt nhìn Chung Thịnh. Phó quan số khổ ho khan hai tiếng, giải thích: “Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, tất cả các trận đấu đều được truyền hình trực tiếp, cho nên ngoài việc tìm hiểu năng lực của đối thủ, chúng ta còn phải …”
“Giữ bí mật thực lực bên mình?” Hạng Phi tiếp lời.
“Đúng vậy.” Chung Thịnh búng tay ‘tách’ một cái, “Với thực lực của chúng ta, dù là so sánh với các trường quân sự hàng đầu thì cũng được xếp vào tốp đầu. Cho nên, chúng ta tạm cho rằng tiểu đội Lady First này không phải đối thủ xứng tầm. Việc cần suy xét bây giờ là làm thế nào để lộ thực lực ít nhất mà vẫn dễ dàng chiếm ưu thế trong trận đấu.”
“Hừ, dài dòng văn tự, tóm lại là giấu tài chứ gì.” Gerald bĩu môi.
Hạng Phi nhướn mày: “Ngạc nhiên thật, cậu mà cũng biết đến hai chữ giấu tài cơ đấy.”
Gerald: …
“Khụ khụ, vì vậy, ở trận đấu lần này, mục tiêu của chúng ta là cố gắng che giấu thực lực hết mức có thể.”
“Ok, rất đơn giản, chỉ cần tôi giả ngu tí là được.” Gerald vặn eo, “Nếu không thì, để Samantha làm chỉ huy, Lâm Phỉ Nhi làm quân tiên phong, Hạng Phi làm hỏa lực chính, cho Lôi Tranh đi làm trinh sát, còn … ba người thuộc dạng toàn năng rồi nên cứ ở yên một chỗ đi.”
Mọi người tưởng tượng theo lời Gerald nói, trầm mặc …
Mãi lâu sau, Edward mới dịu giọng nói: “Gerald, chúng ta muốn giấu tài, không phải muốn thua trận.”