Chú Ái Tinh Không

Chương 138



Editor: Nguyệt

“Hỏi thừa, bà đây đã chết đâu, sao mà không cử động được. Rớt có một cánh tay chứ mấy, còn hai cái đùi thì vẫn chạy tốt.” Samantha lườm khinh bỉ.

“À, thế làm đi, lúc xoay người nhớ làm tư thế đẹp vào nhá.” Gerald cười khẩy.

Samantha nổi gân xanh. Bây giờ cô đang nằm úp xuống đất, muốn đứng dậy để chạy thì tất nhiên phải xoay người. Nhưng câu này nghe từ mồm tên Gerald sao mà đáng ghét thế chứ?

“Có giỏi thì lát nữa trận đấu kết thúc đừng có chạy. Gặp nhau ở sàn tập võ.”

Gerald ngoáy mũi, nói với giọng cực gợi đòn: “Hừ, thân thể như bông hoa nhỏ của tôi không chịu nổi cô chà đạp.”

“Nhớ đấy!” Samantha nghiến răng nói, sau đó xoay phắt người, lăn đi hơn mười mét, nương đó đứng dậy, rồi lao vút ra.

Phụp!

Tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ tối lại nã một phát nữa. Lúc này, Samantha không tránh, động cơ bị bắn nổ, hóa thành một chùm sáng biến mất khỏi chiến trường.

“Tìm ra rồi!” Lôi Tranh lên tiếng.

Lâm Phỉ Nhi tiếp lời: “Để tớ chặn đường lui của hắn.”

Gerald thay đổi sắc mặt, ngồi nghiêm chỉnh: “Có người đang di chuyển về phía hai cậu.”

“Ngăn hắn lại!” Hạng Phi vừa chạy đến chỗ Gerald vừa hô.

“Tớ cũng muốn chứ. Nhưng bên kia có những ba chiếc cơ giáp.” Gerald cười khổ.

Hạng Phi không thèm để ý đến trò mèo của cậu, lớn tiếng nói: “Nói ít thôi. Tối thiểu cũng phải cố đến lúc tôi đến.”

“Được rồi, được rồi. Ài, chẳng có địa vị gì cả.” Gerald lười biếng nói, lắp ống ngắm vào súng laser, làm tay súng bắn tỉa tạm thời.

“Cần tôi hỗ trợ không?” Edward dịu dàng hỏi.

“Không cần đâu. Chuyện nhỏ thế này không cần các anh ra tay.” Gerald chậm rì rì đáp. Rồi phụp một tiếng, bắn nổ một chiếc cơ giáp.

“Có mai phục! Nấp mau!” Đội trưởng phe địch gầm lên giận dữ. Hai chiếc cơ giáp còn lại lập tức lẩn vào trong một đống phế tích.

“Ài … đời mới cô đơn làm sao!” Gerald vác súng lên vai, xoay người một cách nhanh gọn, chạy đến điểm bắn tỉa khác.

Mọi người đều giơ ngón giữa trong kênh thông tin để biểu đạt sự khó chịu của mình. Chỉ có Edward vẫn cười mỉm như thường.

Sau khi xử lý xong chiếc cơ giáp kia, Lemken mơ hồ cảm thấy bất an. Nhìn động tác vừa rồi của đối phương thì có vẻ không bị thương nặng. Theo tư duy của người bình thường, chẳng phải lúc này nên gọi đồng đội đến cứu giúp sao? Nhưng đối phương lại liều lĩnh lao ra khỏi chỗ nấp, cứ như cố tình dụ mình nổ súng vậy.

Không ổn! Hắn khẳng định đồng đội của tên kia đang ở gần đây. Vừa rồi dụ hắn nổ súng là để làm lộ vị trí của hắn.

Lemken mặt biến sắc, ôm súng muốn chạy trốn. Đáng tiếc, chưa chạy được bao xa đã bị một chiếc cơ giáp chặn đường.

“Thôi xong, là cơ giáp tốc độ.” Lemken rầu rĩ nhìn Lôi Tranh phía đối diện. Đối với cơ giáp bắn tỉa, cơ giáp tốc độ còn nguy hiểm hơn cả cơ giáp đột kích.

Nếu nói cơ giáp đột kích là hệ toàn năng, vị trí nào cũng có thể đảm nhiệm, thì cơ giáp tốc độ chính là loại trinh sát điển hình. Tốc độ của nó nhanh kinh hồn, mà người điều khiển thì trăm phần trăm là cao thủ cận chiến.

Vốn dĩ cơ giáp bắn tỉa đã yếu thế khi cận chiến rồi, gặp cơ giáp tốc độ thì coi như cầm chắc cái chết.

“Mẹ nó, liều mạng!” Lemken chửi thầm, cài súng vào sau lưng, rút dao găm ra, lao vọt lên. Tuy hắn không giỏi cận chiến, nhưng chung quy không thể ngồi chờ chết.

Nhìn Lemken bỏ súng bắn tỉa, Lôi Tranh cũng thở phào. Đối đầu với tay bắn tỉa có bản lĩnh thế này, dù cậu tự tin mình có thể tiêu diệt được đối phương, thì e vẫn phải trả giá đắt.

Nay đối thủ từ bỏ ưu thế của mình, dùng dao găm để cận chiến, thật sự là quá đúng ý Lôi Tranh.

Keng! Keng! Xoẹt!

Cơ giáp hạng nặng bắt đầu đánh giáp lá cà. Vũ khí của Lôi Tranh là một thanh trường kiếm. Còn vũ khí của Lemken chỉ có một con dao găm. Xét về vũ khí thì Lemken yếu thế hơn hẳn, nhưng chắc vì tâm lý liều mạng nên hai người vẫn đánh ngang tay.

Lôi Tranh không phải người có kỹ thuật chiến đấu kém nhất đội, nhưng cũng chẳng giỏi gì cho cam. Người duy nhất trong đội kém hơn cậu chính là Lâm Phỉ Nhi … Mặc dù chuyện này chẳng dễ chịu gì, nhưng Lôi Tranh chưa bao giờ thấy tự ti.

Trong khoảng thời gian đi theo đội trưởng Fox, cậu cũng từng muốn nâng cao khả năng chiến đấu của mình. Nhưng đội trưởng Fox nghe xong lý do đã đánh cho cậu một trận.

Theo cách nói của gã thì, thằng nhóc này bị ấm đầu, phải đánh một trận cho nó tỉnh.

Bảy người các cậu đều có đặc điểm riêng. Ngoài hai tên yêu nghiệt là Chung Thịnh và Ariel, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm khác nhau.

Con người không có ai hoàn hảo, ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, mà chúng ta là người bình thường, việc cần làm là phát huy ưu điểm của bản thân.

Kỹ thuật chiến đấu của cậu tuy chỉ ở mức bình thường, nhưng so với binh lính phổ thông đã là rất khá. Muốn đạt đến trình độ như Ariel với Chung Thịnh, ừm … không có thiên phú siêu việt thì không làm được đâu.

Nhưng cậu cũng có thế mạnh mà người khác không có. Ví dụ như cơ giáp phi hành, kỹ thuật điều khiển của cậu quả thực làm người ta phải kinh ngạc. Tôi chưa thấy ai có năng khiếu trong khoản này được như cậu đâu. Nếu cậu bỏ nhiều công sức vào nó hơn, thì sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn, tuyệt đối không thua kém ai.

Chính những lời nói ấy đã làm Lôi Tranh tỉnh ngộ. Việc cậu cần làm nhất là phát huy ưu điểm của mình, chứ không phải tốn thời gian công sức vào cái mình không giỏi.

Lại nói, cái mà cậu không giỏi đó so với người bình thường đã tốt hơn nhiều rồi. Chẳng qua so với mấy tên yêu nghiệt thì kém hơn thôi. Cơ mà … trong mắt họ, Ariel với Chung Thịnh đã sớm không thuộc phạm vi nhân loại, so sánh làm gì cho khổ.

Nhớ lại lời đội trưởng Fox từng nói, Lôi Tranh nhoẻn miệng cười. Được ở trong tiểu đội này thật là tốt, chẳng biết từ bao giờ mình đã tiến bộ nhiều thế này.

Hai ngày trước cùng huấn luyện với mọi người, kỹ thuật chiến đấu của cậu đã tốt hơn một chút. Dù chỉ là một chút, thì nhiều cái ‘một chút’ tích lũy dần rồi cũng thành to lớn.

Cầm trường kiếm đón đỡ con dao găm của đối thủ, Lôi Tranh đột nhiên hô vang trong kênh thông tin: “Tôi đến đây!”

Lôi Tranh nhếch miệng cười âm hiểm.

“Khai hỏa!” Hô một tiếng, Lôi Tranh đột nhiên nhảy vọt lên, đá cơ giáp của đối thủ lùi ra xa.

Đòn này không gây sát thương gì lớn, tác dụng chủ yếu là kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lemken không hiểu tại sao đối phương lại làm một việc nguy hiểm như vậy. Bởi vì lúc nhảy lên cao sẽ dễ mất thăng bằng, còn hắn chỉ phải lùi lại vài bước, nhân thể có cơ hội tốt để tấn công.

Chỉ tiếc …

Tạch tạch tạch!

Một loạt tiếng súng nổ vang rền. Trong ánh mắt không thể tin nổi của Lemken, cơ giáp của hắn hóa thành chùm sáng trắng, biến mất khỏi chiến trường.

Còn Lôi Tranh sau khi ổn định lại thân hình, giơ ngón cái lên với Lâm Phỉ Nhi đứng cách đó không xa.

“Chết tiệt! Sao lại có kẻ đánh lén! Chẳng lẽ không thấy tôi với hắn đang đấu một chọi một sao!” Bị đá ra khỏi chiến trường, Lemken phẫn nộ gào lên trong phòng chuẩn bị của tiểu đội bọn họ. Mấy thành viên khác cũng nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.

Một người trong số đó thì nghĩ bụng: Thế là tốt rồi, chí ít cậu bị tiêu diệt khi vẫn còn ngồi trong cơ giáp. Tôi mới thảm đây này, bị người ta giẫm nát bét luôn.

“Đồ ngu!” Lôi Tranh khinh thường. Lúc trước đội trưởng Fox đã dạy cho họ biết, trên chiến trường phải tận dụng triệt để mọi ưu thế. Lúc có thể đánh hội đồng thì có ngu mới đấu một chọi một. Lôi Tranh đâu có ngu, đương nhiên là không làm vậy rồi. Vừa rồi đá hắn ra xa chẳng qua là để tiện cho Lâm Phỉ Nhi ngắm bắn thôi. Tưởng mình tạo cơ hội cho hắn sao?

“Đi thôi, đến tập hợp với bọn hạng Phi.” Lôi Tranh nói với Lâm Phỉ Nhi.

“Ok!” Lâm Phỉ Nhi gật đầu. Hai người xác định phương hướng rồi chạy đến chỗ Hạng Phi.

Lúc chạy đến nơi, Hạng Phi đã phối hợp với Gerald giải quyết gần xong cơ giáp của đối thủ.

“Sao bây giờ mới đến?” Gerald lười biếng hỏi.

“Cậu tưởng ai cũng như mình chắc. Chiến trường bên kia cách xa lắm có biết không hả.” Lâm Phỉ Nhi lừ mắt lườm cậu.

“Hạng Phi sao còn chưa xong vậy?” Lôi Tranh nhìn Hạng Phi đang đấu một mình với đối phương, nhưng có vẻ không vội giải quyết triệt để.

Gerald cười toét miệng: “Bởi vì cậu ta cược trận đấu sẽ kết thúc sau một giờ. Còn năm phút nữa cơ.”

Mọi người: …

“ĐM, Hạng Phi cậu vô sỉ vừa thôi chứ!” Lâm Phỉ Nhi ôm trán. Đây rõ ràng là ăn gian mà!

“Đừng nghe cậu ta nói linh tinh. Tớ muốn nhìn xem có người đến trợ giúp không. Tiểu đội của họ hình như vẫn còn một người chưa xuất hiện.” Hạng Phi giải thích trong kênh đội ngũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.