“Thế nhưng, trong trận đấu này, chúng ta phải hiểu chúng ta đã phát huy tác dụng.” Edward dừng một lát, cười tự giễu: “Tuy không nhiều, nhưng dẫu sao vẫn thể hiện được giá trị của mình. Chẳng qua, ở thời điểm hiện tại, giá trị đó không cao cho lắm.”
Nói xong câu này, những người đang chăm chú lắng nghe đều mỉm cười. Đang cười, lại có cảm giác cay đắng xót xa.
Ba người bọn họ hợp lại vẫn thua một mình trưởng quan Tần, ngoài việc kéo dài thời gian ra thì hầu như không còn tác dụng nào khác.
Để ý thấy vẻ mặt có phần ảm đạm nặng nề của mọi người, Edward gõ nhẹ lên bàn: “Chú ý, tôi nói là ở thời điểm hiện tại, “hiện tại” giá trị của chúng ta chưa cao. Đừng quên, Tần Hi Nhiên đã là học viên năm thứ ba. Nếu các cậu thấy mình kém cỏi vì thua anh ta, vậy tôi đây chẳng phải nên đi tự sát sao?”
Lâm Phỉ Nhi bật cười. Nghĩ cũng phải, bây giờ họ mới chỉ là tân sinh năm nhất, còn trưởng quan Tần đã học tập tại trường Đệ Nhất ba năm. Hơn nữa, vào ngày nghỉ, có rất nhiều học viên đều đi tham gia một vài trận thực chiến, cách thức không giống nhau, nhưng đều thu hoạch được nhiều kinh nghiệm, hơn xa đám tân binh bọn họ.
Như Edward nói, lúc trước họ chán chường vì chợt nhận ra chênh lệch giữa mình với trưởng quan Tần quá lớn, nói chính xác hơn là kém Ariel quá xa. Cùng là học viên năm nhất, Ariel đấu trực diện với trưởng quan Tần mà không hề yếu thế, thậm chí còn nắm bắt thời cơ xử lý anh ta. Điều này làm những người từng trực tiếp đối đầu với Tần Hi Nhiên như Lâm Phỉ Nhi, Lôi Tranh và Hạng Phi khó lòng chấp nhận, chịu áp lực nặng nề.
Còn bây giờ Lâm Phỉ Nhi đã thông suốt rồi. Ariel với Chung Thịnh là ai? Là hai tên yêu nghiệt, sớm đã thoát khỏi phạm trù con người. So sánh với họ làm chi cho mệt.
Hiểu được điều đó, lại thêm Edward học năm ba cũng thua đàn anh Tần, Lâm Phỉ Nhi tươi tỉnh trở lại. Bọn họ mới năm nhất, thua thì thua thôi. Người cảm thấy mất mặt nhất phải là Edward mới đúng. Mọi ngày gọi Edward quen mồm, suýt thì quên theo quy định của trường thì mình phải gọi anh là đàn anh Heideck.
“Thấy tốt hơn chưa?” Edward dịu dàng nói với Lâm Phỉ Nhi.
Lâm Phỉ Nhi đỏ mặt. Edward dịu dàng thế này đúng là mẫu bạn trai lý tưởng số một!
“Hu hu hu … Edward, anh không yêu em, anh bội tình bạc nghĩa với em …” Gerald gào khóc bổ nhào vào người Edward, đúng lúc chặn tầm mắt Lâm Phỉ Nhi.
Edward không kịp phản ứng, bị Gerald bổ nhào vào người, ngã ra đất.
“Gerald!!!!” Edward tức đến đỏ cả mặt. Cái tên ngốc này! Chẳng lẽ không biết lúc nào thì nên đứng đắn hử!!!
Lâm Phỉ Nhi đen mặt nhìn Edward nổi giận đùng đùng hung hăng đập cho Gerald một phát. Chút xao động vừa mới dậy lên nhanh chóng biến mất tăm.
Dịu dàng gì chứ, thật ra đều là ảo giác thôi … Nhìn dáng vẻ phẫn nộ cuồng bạo của Edward bây giờ đi, làm gì có chút phong độ nhã nhặn nào chứ.
Chung Thịnh che mặt không biết nói gì. Qua kẽ tay, anh âm thầm liếc nhìn Ariel, quả nhiên thấy trán ngài đã nổi gân xanh.
Rõ ràng lúc trước tổng kết rất bình thường ổn thỏa, rút cuộc là sao lại thành ra thế này?
“Khụ khụ, Edward, chúng ta tiếp tục đi.” Hạng Phi không nhịn được nữa, túm lấy Gerald như nhặt một đống rác, ném cậu ta về vị trí cũ, rồi cùng với Lôi Tranh kẹp cậu ta ở giữa, giám sát tên ngốc này.
Edward xoa xoa cái trán đau nhức. Tức giận gì chứ, hình như lâu lắm rồi hắn không để lộ cảm xúc mãnh liệt trước mặt người khác như thế. Chẳng lẽ hắn vẫn bị trận đấu vừa rồi ảnh hưởng?
Lườm Gerald một cái, Edward quay trở lại vấn đề vừa rồi.
Gerald tủi thân ngồi rụt người trên ghế như cô vợ nhỏ tội nghiệp, ánh mắt nhìn Edward u oán vô cùng.
Vốn định cổ vũ tinh thần mọi người một hồi, nhưng Edward bị Gerald nhìn với ánh mắt “thảm thiết da diết” đến sởn cả người, nói mấy lần cũng không xong, cuối cùng thẹn quá thành giận bàn giao nhiệm vụ cho Hạng Phi, mình thì bực bội ngồi xuống, mắt hung tợn nhìn chằm chặp Gerald.
Có lẽ nhờ màn xen ngang gây rối của Gerald, hoặc có thể là nhờ sự khích lệ của Edward trước đó, Hạng Phi đã thoát khỏi cảm giác thất bại chán chường, bắt đầu phân tích rõ ràng trận đấu lần này.
Theo từng lời phân tích sâu sắc, Samantha và Lôi Tranh vốn còn ủ rũ nay cũng tập trung tinh thần lắng nghe.
Từ lúc Samantha đánh bất ngờ, đến khi Chung Thịnh và Gerald mai phục, rồi đến kế hoạch ba đấu một bao vây tiêu diệt đối thủ của Ariel, cuối cùng là trận đấu trực diện. Một trận đấu kéo dài chưa đầy hai tiếng đồng hồ bị Hạng Phi mổ xẻ, phân tích tường tận đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Trong suốt quá trình đó, Hạng Phi tiếp tục phát huy tinh thần hài hước của Edward lúc nãy, một mặt nhấn mạnh thực lực vượt trội của đối thủ, một mặt cổ vũ những người khác để họ phấn chấn trở lại.
Cuối cùng, Ariel phá hủy cơ giáp của Tần Hi Nhiên, băng ghi hình trận đấu kết thúc.
Hạng Phi tắt màn hình không gian ba chiều, nhìn mọi người một lượt, chậm rãi nói: “Chúng ta không yếu như những gì mình nghĩ. Cái chúng ta cần là thời gian. Trưởng quan Tần rất mạnh, nhưng anh ta hơn chúng ta hai tuổi. Với tốc độ tiến bộ của chúng ta bây giờ, muốn vượt qua anh ta trong hai năm không phải điều không thể.”
Dừng một lát lại nói tiếp: “Tuy nhiên, tớ phải nhấn mạnh điều này, trưởng quan Tần có tài năng vượt trội về mặt võ thuật, cho nên muốn thắng anh ta trong lĩnh vực này, rất có thể chúng ta phải đổ rất nhiều mồ hôi công sức, nỗ lực cố gắng, mà chưa chắc đã đạt mục tiêu. Cho nên, điều tớ muốn nói là chúng ta cần rèn luyện dựa trên thế mạnh của từng người. Giải cơ giáp lần này dẫu sao vẫn có mặt hạn chế, trong số chúng ta có rất nhiều người không có cơ hội phát huy sở trường của mình. Chẳng lẽ điều này chứng minh chúng ta thua kém trưởng quan Tần sao?”
“Đương nhiên không phải!” Lôi Tranh khẳng định. Xét về kỹ thuật chiến đấu, có lẽ cậu là người yếu nhất đội. Nhưng bàn về khả năng điều khiển máy bay thì cậu tự tin là mình không thua kém bất kỳ ai.
“Vậy thì đúng rồi.” Hạng Phi nắm chặt tay giơ lên cao, “Hôm nay chúng ta thua trưởng quan Tần, nguyên nhân chủ yếu là vì trận đấu lần này hạn chế mọi người phát huy sở trường của mình. Vậy nên đừng giận, chỉ cần sau này ra chiến trường thể hiện được năng lực của bản thân, không chừng chúng ta còn phải cảm ơn trưởng quan Tần đã cho chúng ta bài học về sự thất bại ngày hôm nay.”
“Nói đúng lắm.” Ariel đảo mắt nhìn một lượt, dừng một chút rồi nói: “Bố tôi … tướng quân Clifford từng nói, trên thế giới này không có tướng quân nào chưa từng thất bại. Một vị tướng lĩnh vĩ đại là người biết tránh mạnh đánh vào chỗ yếu, sau mỗi lần thất bại biết rút ra bài học rồi cải thiện bản thân. Trận đấu hôm nay, chúng ta thắng, đồng thời cũng thua. Nhưng chính vì thua trận này, chúng ta mới hiểu rõ bản thân. Muốn phát triển toàn diện là tốt, nhưng khả năng của con người có hạn, thay vì phát triển cân bằng mọi phương diện, chúng ta nên tập trung vào sở trường của mình.”
Hắn chuyển mắt nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Giống như Phỉ Nhi, thế mạnh của cậu ấy là tinh thần lực. Trong kế hoạch huấn luyện thường ngày, nên thiên về huấn luyện tinh thần lực nhiều hơn. Nếu cứ nhất quyết bỏ nhiều thời gian rèn luyện thể chất thì chỉ mệt mỏi mà chẳng đạt hiệu quả cao.”
Lâm Phỉ Nhi nghe vậy đỏ mặt. Cô vốn nghĩ mình là con gái, về mặt thể năng trời sinh đã yếu hơn, cho nên muốn cố gắng rèn luyện thật nhiều. Nhưng cách rèn luyện này không đem lại hiệu quả rõ rệt. Nếu cô dùng ngần ấy thời gian cho việc rèn luyện tinh thần lực, không chừng bây giờ tinh thần lực đã vượt mức năm nghìn rồi.
Ariel chưa từng ép buộc mọi người phải tập cái này cái kia, chỉ đưa ra ý kiến cá nhân. Mỗi người có một con đường của mình. Hắn sẽ nhắc nhở, nhưng không can thiệp.
Đến lúc Ariel nói ra hai chữ “Tan họp”, đã ba tiếng trôi qua kể từ khi kết thúc trận đấu. Thành viên tiểu đội Giảo Lang đều có vẻ đăm chiêu. Trận đấu ngày hôm nay mang lại cho họ quá nhiều cảm xúc.
Trước khi đi, Ariel chợt nhớ ra gì đó, nói với Gerald: “Tôi nhớ là trưởng quan Tần Hi Nhiên bảo cậu đến gặp anh ta sau khi trận đấu kết thúc được nửa tiếng, đúng không?”
Gerald mới đầu sửng sốt, rồi lập tức khổ sở như trời sập.
“Hu hu hu, chết mất thôi, trưởng quan Tần nhất định sẽ đánh chết tớ!!!”
“Không đâu.” Ariel lắc đầu.
Gerald ngạc nhiên nhìn hắn.
Ariel liếc mắt nhìn lại: “Cậu quên rồi à, cậu nói ra chuyện yêu đương của anh ta với Ryan trên kênh liên lạc. Trận đấu của chúng ta lại được phát sóng trực tiếp. Nói cách khác, toàn bộ Liên Bang đều nghe được câu nói đó của cậu. Cậu nghĩ, với tính cách của trưởng quan Tần, sau khi biết chuyện này, anh ta sẽ chỉ “đánh chết” cậu thôi sao?”