Lúc nàng chết, nàng chỉ mới ba mươi chín tuổi, thậm chí còn chưa tới bốn mươi tuổi.
Nàng đã từng nghĩ rằng, cha mẹ chính là ông trời của nàng, thế nhưng vào năm nàng sáu tuổi mẫu thân của nàng đã mất, phụ thân của nàng cũng mất khi nàng được chín tuổi, khi đó nàng gặp được Trương Tam Phong đi ngang qua, nhưng Võ Đang lại không thu nhận nữ đệ tử, nên đành đưa nàng lên Phái Nga Mi. Duyệt Tuyệt sư thái mặc dù tính tình nghiêm khắc, cổ quái, thế nhưng đối với nàng mà nói thì có thể bù đắp lại sự thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ đã mất của nàng.
Nghiêm phụ từ mẫu, dường như đều có thể xuất hiện ở Duyệt Tuyệt sư thái, mỗi khi Chu Chỉ Nhược không nhớ được các chiêu thức khi luyện tập, bà liền nghiêm khắc, nhưng khi Chu Chỉ Nhược luyện thành công chiêu kiếm pháp mới, hoặc là nội công có chút tiến bộ, thì bà lại giống như một người mẹ hiền từ.
(*)Nghiêm phụ từ mẫu: Cha nghiêm khắc, mẹ hiền dịu.
Cho nên ở trong lòng của Chu Chỉ Nhược, Duyệt Tuyệt sư thái là người mà cả cuộc đời này nàng không dám làm trái ý của người, cho dù nàng có chết đi cũng không dám.
Nhưng khi nhìn thấy Trương Vô Kỵ bên cạnh mình từng bước từng bước một bị chính bản thân mình đẩy qua Triệu Mẫn, trong lòng vạn phần đau khổ, thế nhưng đời nào ai hiểu rõ.
Thần xui quỷ khiến, toàn bộ nội công của Chu Chỉ Nhược cơ hồ bị chính Trương Vô Kỵ phế bỏ hoàn toàn, tuy rằng Trương Vô Kỵ nợ một hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng mỗi khi nói ra lại nhìn thấy bộ dạng khó xử của Trương Vô Kỵ, cùng nụ cười lạnh của Triệu Mẫn, tâm của nàng cũng dần dần nguội lạnh theo.
Lấy tính tình của Chu Chỉ Nhược, muốn hai người phụ nữ cùng chung một chồng đã là tạm nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, Triệu Mẫn muốn như thế nào mà còn lên mặt xem thường nhìn nàng bằng nửa con mắt đây.
Vì thế nàng cùng phu thê bọn họ xây nhà làm bạn, chỉ có điều qua mấy tháng sau, Chu Chỉ Nhược liền ảm đạm rời đi, từ nay về sau không ngừng luyện lại võ công.
Ban đầu coi võ công của hắn là căn bản, lại không thể nào luyện Cửu Âm Chân Kinh tốt được vì đạo gia lấy chân khí mà tu luyện, mà Nga Mi phái tu luyện là lấy nội công tâm pháp, chí ít Cửu Dương Thần Công có một nửa là xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, mà Cửu Dương Thần Công cũng là võ công của phật môn, thế nên cùng Cửu Âm Chân Kinh là hoàn toàn bất đồng. Cho nên Chu Chỉ Nhược cũng không còn cách nào khác đành luyện chân kinh trong quyển sau của cuốn võ công này, mà không thể luyện được căn cơ nội công của quyển trước.
Hiện tại Trương Vô Kỵ thay nàng phế đi tất cả nội công của Cửu Âm Chân Kinh, cũng thuận tiện hủy luôn đi cả võ công phái Nga Mi của nàng, ban đầu đúng là nàng có cơ hội dứt khoát một lần nữa luyện công lại từ đầu, nhưng mà nàng đã không còn lòng dạ nào luyện công nữa, Trương Vô Kỵ tuy là đã đem Cửu Âm Chân Kinh trả lại cho nàng, nàng cũng xem như chiếc giày rách mà vứt bỏ đi.
Kỳ thật trước đây nàng vốn rất mâu thuẫn.
Gả cho Trương Vô Kỵ, mặc dù nàng đã tự nói với bản thân của mình rằng đó chẳng qua chỉ là mỹ nhân kế, nhưng nàng biết tại sao lại có cảm giác mình là thật tâm, cho nên đó là lí do vì sao nàng lại làm trái với di mệnh của sư phụ, tình hình sau đó cũng thay đổi, nàng cũng nhận lấy báo ứng của chính mình vì đã phản bội lại di mệnh của sư phụ.
Thế nhưng mọi chuyện đã chấm dứt hết rồi, nàng có thể buông Trương Vô Kỵ ra, nhưng mọi thứ đều đã muộn.
Trước khi chết đi nàng ngẫm lại, cái gì lệnh của sư phụ, cái gì mà giành lại giang sơn nhà Hán, cái gì mà tiêu diệt Minh Giáo, cái gì mà làm cho Nga Mi ngày càng phát dương quang đại, tất cả mọi thứ đều là công dã tràng mà thôi. Cuối cùng giang sơn nhà Hán cũng được khôi phục, lại do những người trong võ lâm gọi là ma giáo giết người không gớm tay trong Minh Giáo. Mà phái Nga Mi cuối cùng cũng suy tàn.
Bối Cẩm Nghi là người nhân hậu, là người đứng đầu một phái cũng có thể nhưng về phương diện võ công thì ... Aiz
Không đề cập tới cũng thế.
Chu Chỉ Nhược trước khi rời khỏi Trương Vô Kỵ, cũng học được một chút y thuật từ hắn, liền mai danh ẩn tích, hành y cứu người, hai luồng nội công Phật Đạo kết hợp cùng nhau giúp nàng có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch, tuy rằng Trương Vô Kỵ đã phế bỏ toàn bộ nội công Cửu Âm Chân Kinh của nàng, nhưng nàng vẫn còn nội công tâm pháp Cửu Dương Công của phái Nga Mi, cũng bởi vì khi luyện Cửu Âm Chân Kinh tốn không ít thời gian, khi hai nguồn nội lực này ngày càng bành trướng, cư nhiên lại có thể tạo ra tình trạng tám lạng nữa cân.
Chu Chỉ Nhược tâm đã chết, không còn lòng dạ nào luyện võ, đã thế trong cơ thể nàng lại có hai nguồn nội lực luôn bài xích lẫn nhau, cuộc sống mỗi ngày của nàng như sống trong địa ngục, cơ thể ngày càng yếu đi. Cho nên vào năm nàng ba mươi chín tuổi thì chết đi, nàng ngược lại có cảm giác như được giải thoát.
Trong khoảng khắc nàng sắp nhắm mắt ra đi, trong lòng nàng liền suy nghĩ, nếu có thể sống lại một lần nữa, nàng còn nghe theo lời sư phụ mà làm theo không?.
Sau đó bóng tối dần dần nuốt trọn nàng...
Sau đó không biết qua bao lâu, Chu Chỉ Nhược cảm thấy cơ thể của mình rất nóng, hơn nữa nàng
cảm thấy trong người rất khó chịu, ngay cả cử động cũng đều rất khó khăn, nàng suy nghĩ đây là đâu, chẳng lẽ nàng còn chưa có chết, chẳng lẽ đây là cảm giác sau khi chết sao.
Bỗng nhiên nàng có cảm giác có một lực mạnh mẽ nào đó đem nàng ép đẩy đi, làm cho nàng cảm giác càng lúc càng khổ sở.
Cùng với cỗ lực lượng mạnh mẽ là cảm giác đau đớn ở chân từ từ lan rộng tới eo của nàng, thậm chí là cả toàn thân, Chu Chỉ Nhược có cảm giác càng lúc càng khó chịu, nàng không tự chủ được muốn vận nội công mà chống đỡ.
Cũng không biết vì sao nàng lại theo bản năng mà chọn nội công tâm pháp Cửu Âm Chân Kinh, mà không phải là Cửu Dương Công nội công của phái Nga Mi.
“Đạo trời, tổn hại có thừa mà bổ sung thì không đủ, là lấy hư thắng thực, nhưng lại không đủ thắng...”
Ở trong lòng nàng đang niệm nội dung của Cửu Âm Chân Kinh, lại không tự chủ được muốn nôn ra, nhưng nàng lại phát hiện khi nàng thở vào thì lại không phải là không khí, mà nàng cảm giác nó giống như là nước đang chảy vào trong mũi và miệng của nàng.
Chẳng lẽ ta lại rớt xuống nước rồi sao?.
Chu Chỉ Nhược cả kinh, vùng vẫy tay chân muốn bơi lên, thế nhưng lại phát hiện cả tứ chi đều bị bó buộc không có chút sức lực nào, hơn nữa nàng rất nhanh phát hiện ra chất lỏng mà nàng hút vào có chút gì đó không giống nhau, nàng đang định xem rõ nó là gì thì chợt cảm thấy có một cỗ chân khí trực tiếp tiến vào đan điền của nàng, mà không phải như trước kia thông qua hô hấp.
Nàng cảm thấy cổ chân khí này rất tinh thuần trong suốt , trong cuộc đời của nàng chưa bao giờ gặp qua được một cổ chân khí nào lại tinh thuần trong suốt mạnh mẽ đến như vậy. Thế nhưng lại không cầm dùng tới mũi và miệng để thở, nguồn chân khí này trực tiếp đi vào trong cơ thể đã cảm thấy bên trong nội tức trong cơ thể sinh sôi không ngừng, ngược lại tinh thần càng ngày càng cảm thấy tốt và thoải mái hơn.
Chu Chỉ Nhược cảm thấy nội tức trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển, điều này làm cho nàng suy nghĩ giống như nàng đã tới thế giới bên kia rồi, nàng có cảm giác như mình đang ở trên một đám mây, lại có cảm giác như mình đang ở trong biển, ở trong không khí, đồng thời còn cảm thấy như mình cùng thế giới này kết hợp lại làm một thể, tựa hồ như nàng chính là thế giới này và thế giới này cũng chính là nàng. Tự mình hít thở một hơi, như trực tiếp liên hệ với thế giới này từ đan điền, tất cả mọi thứ trên đời này dường như đều hiện hữu rõ ràng rành mạch ở trước mặt nàng.
Kỳ thật lúc này Chu Chi Nhược không có mở mắt, chẳng qua đó là nhận thức của chính nàng, cảm thấy ngạc nhiên, cơ thể nàng đang bị quay ngược và chúc xuống dưới, áp lực mỗi lúc một mạnh hơn Chu Chỉ Nhược đều có thể nhận ra độ mạnh yếu một cách chính xác, thậm chí nàng còn có thể biết chính xác độ mạnh yếu của áp lực nặng bao nhiêu.
Hoàn hảo áp lực này mặc dù kéo dài nhưng không liên tục mà nó đứt đoạn lúc có lúc không, thế nhưng không vì thế mà Chu Chỉ Nhược không ngừng nghỉ vận chuyển nội lực của mình, Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy lúc này nội lực của mình đang vận chuyển xung quanh cơ thể rất nhiều, so với trước kia mình khổ luyện rất lâu mới có được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tuy rằng trên người Chu Chỉ Nhược không có gì biến hóa nhưng nàng cũng không có cảm giác gì là không khỏe cả, nàng chỉ có cảm giác nơi này thật nhỏ, nàng bắt đầu thử hoạt động tứ chi của mình, vừa rồi khi nội lực vận chuyển, tứ chi của Chu Chỉ Nhược đã có thể dùng sức được một chút.
Vì thế tứ chi nàng càng dùng thêm sức, theo lực đạo của sức ép, dần dần nàng cũng tìm được đường ra, lại dùng them một chút sức nữa, bỗng nhiên nàng chợt cảm thấy trên người lành lạnh, có một cỗ không khí tràng vào mũi và miệng của nàng.
Chu Chỉ Nhược lắp bắp kinh hãi, khi này nàng vẫn còn dùng đan điền trực tiếp vận khí mà không nghĩ rằng bây giờ cơ thể lại bỗng nhiên thấy lạnh, đã thế lại còn thay đổi cách thức hít thở, lại thêm một luồng không khí mạnh mẽ tràn vào mũi và miệng của nàng. Bây giờ nàng không thể nào dùng đan điền để thở, cho dù nàng muốn cũng không thể.
Lập tức trong tai chợt nghe thấy một âm thanh kêu lên: “Sinh hạ rồi, sinh hạ rồi, A di đà phật, phật tổ phù hộ”.
Bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược cảm thấy cơ thể của mình đau nhói, “bành, bành” hai tiếng, nàng bị người ta đánh hai cái, Chu Chỉ Nhược giận giữ, nhưng trong giây lạt lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là ai vậy chứ, lực đạo của cánh tay này cũng không thể nào đánh nàng bị thương được.
Nàng cố gắng mở to đôi mắt, thì chỉ nhìn thấy hai cánh tay của mình rất nhỏ, nhìn qua như cánh tay của trẻ con, lại nhìn xung quanh bốn phía, rồi lại nhìn theo hướng dưới chân của mình thì nhận ra, rõ ràng là thím Phương đại thẩm ở nhà bên cạnh nhà của nàng khi nàng còn nhỏ.
Nhìn kỹ lại mọi thứ thì nàng nhận ra đây là nơi nàng ở lúc còn nhỏ.
Thím Phương lại đang muốn đánh Chu Chỉ Nhược một lần nữa, thì thấy nàng đã mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, không khỏi cười nói: “a, như thế nào đứa nhỏ này lại không khóc nha, thật là làm ta không vui mà, kết quả là lại đưa mắt lặng lẽ nhìn ta nha”.
Nói xong bà lại thuần thục dung khăn đã nhúng nước ấm lau sạch sẽ cho Chu Chỉ Nhược, rồi dùng khăn quấn nàng lại.
Đầu óc Chu Chỉ Nhược bây giờ rất hỗn loạn, nàng liền cố gắng di chuyển cổ của mình nhìn xung quanh lại ột lần nữa, kết quả chính là nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng của nàng lúc nhỏ.
Đây là nơi mà nàng ở tới năm nàng mười tuổi, thời thơ ấu của nàng cũng trải qua ở nơi này, nàng làm sao lại có thể không nhớ rõ được cơ chứ.
Chỉ nghe thím Phương lại nói: “ Chu đại tẩu à, là con gái, tuy rằng không khóc, nhưng tinh thần thì tốt lắm”.
Nói xong liền đem Chu Chỉ Nhược tới nằm bên mẫu thân của mình, khi nằm kế bên Chu Chỉ Nhược vừa thấy liền biết đây chính là mẫu thân của mình Chu Tiết thị, bất kể là bà có già hay trẻ nàng đều không thể nào quên được.
Mẫu thân nhìn qua Chu Chỉ Nhươc, hai mắt nhắm lại, thở dài, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Phương đại tẩu, người cực khổ rồi, nhanh ra bên ngoài thông báo cho cha nàng một tiếng đi”.
Phương đại tẩu liền nói: “ta có gì mà khổ, ngươi mới chính là người cực khổ nhiều”.
Lúc này bà cũng đã lau sạch sẽ người cho Tiết thị, thu dọn mọi thứ cung gần xong liền cùng bà mụ tới kế bên người nàng liền nói: “đúng nha, ngươi cũng sanh ba ngày hai đêm rồi, rất không dễ dàng gì cả, ta mấy chục năm làm bà mụ, cũng chưa bao giờ gặp qua ai sinh lâu như vậy mà mẫu tử đều có thể bình an cả, ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Tiết thị tuy rằng rất suy yếu và mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng nói: “trước để ta cho nàng ăn chút sữa đi đã”.
Bà mụ nghe vậy liền ngăn cản nói: “Ngươi trước nghỉ ngơi một chút, đứa nhỏ này hiện giờ không khóc, xem ra nàng còn chưa đói đâu, ta thấy vần là nên ôm nàng ra ngoài cho cha nàng xem một chút đi”.
Lúc này Chu Chỉ Nhược mới hoàn toàn hiểu được, hình như nàng đã được sống lại một lần nữa, vậy khi đó nàng thật sự đã chết, nếu ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội được sống lại một lần nữa, nàng quyết làm lại cuộc đời của mình một lần nữa.
Chính là…hình như chuyện mẫu thân sanh khó ba ngày hai đêm hình như kiếp trước không hề có, không có giống như bây giờ mẫu thân nói lần đó sinh nàng rất thuận lợi. Lại nhớ về kiếp trước của chính mình, lúc này nàng làm sao lại có thể nhận biết mọi thứ được, Lại càng không thể nói đến “Cửu Âm Chân Kinh”.
Xem ra nguyên nhân chính là khi nàng luyện " Cửu Âm Chân Kinh " trong bụng của mẫu thân, mà kéo dài thời gian sinh của mẫu thân.
Chu Chỉ Nhược suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua thì hiểu được, lúc này chỉ thấy nàng đang được bà mụ ôm ra bên ngoài cao giọng nói: “Chu đại ca, là một tiểu cô nương”.