Chú Định

Chương 12: C12: Mua Đồ



Bạch Ngọc sáng sớm ra chợ thấy một tiệm trang phục rất đẹp, liền đi vào xem mua một bộ cho Huệ Trân.


Sau khi nhìn kỉ một vòng, Bạch Ngọc ánh mắt dừng ngay bộ trang phục có màu lục nhạt, vừa nhìn liền cảm thấy hợp nhãn. Lập tức đi qua hỏi chủ tiệm "Ông chủ, bộ đó bao nhiêu a ?"


Chủ tiệm nhìn theo cánh tay Bạch Ngọc, cảm thấy người này thật có mắt nhìn nha. Trang phục này chỉ có duy nhất một bộ, có thể nói là độc nhất ở đây, đương nhiên cũng sẽ tốn kém hơn những bộ khác "Năm trăm lượng"


Bạch Ngọc nghe xong liền lấy túi tiền ra đếm nhưng chỉ vừa đúng hai trăm lượng, sau đó ái ngại nhìn ông chủ "Có thể bớt không ?"


Nam nhân lắc đầu


Bạch Ngọc thở dài, nhìn sang chiếc nhẫn ngọc trên tay, chần chừ một lúc liền tháo ra "Trao đổi thì thế nào ? Trên người ta chỉ còn thứ này là đáng giá nhất"


Nam nhân nhìn Bạch Ngọc "Tại sao lại quyết tâm mua như vậy ? Ngươi cũng không thể mặc nó"


Bạch Ngọc đành nói đại "Ta là mua cho nương tử, nàng chỉ có vài bộ cũ kỉ để mặc thôi"


Nam nhân cầm chiếc nhẫn lên nhìn một chút, sau đó mỉm cười đáp "Thật ra chiếc nhẫn này chỉ đáng giá bốn trăm lượng bạc nhưng ta thấy ngươi muốn mua như vậy, ta liền bán cho ngươi"


Ông chủ vì nghe Bạch Ngọc nói trên người không còn gì đáng giá nên mới có chút cảm thông mà bán cho. Thời đại này kím được một nam nhân sẵn sàng cho đi như vậy cũng rất khó đi.


Bạch Ngọc lập tức vui vẻ, liên tục cảm ơn "Đa tạ ông chủ", sau đó lấy túi tiền ra "Ta còn hai trăm lượng, có thể đưa hết cho ngươi"


Nam nhân vội cản tay Bạch Ngọc lại "Được rồi, ta mở tiệm buôn bán làm ăn chứ không phải mở để chấn lột ngân lượng. Ngươi nên để mà dùng, không cần hào phóng như vậy"


Bạch Ngọc đa tạ nam nhân thêm mấy lần nữa sau đó đem trang phục về nhà.



Huệ Trân thấy Bạch Ngọc về trễ hơn bình thường, trong lòng có chút trông đợi, sau khi thấy người đã về, tâm tình mới nhẹ nhõm hơn "Ngươi đi đâu ? Làm ta đói muốn chết"


Bạch Ngọc tươi cười đưa ra y phục trong tay "Tặng ngươi"


Huệ Trân nhìn trang phục, vừa chạm vào nàng liền biết đây không phải thứ rẻ tiền, Bạch Ngọc sao có thể có được "Ngươi lấy cái này ở đâu ?"


"Ta đương nhiên đi mua rồi"


Huệ Trân không tin nhìn Bạch Ngọc "Loại vải này rất đắc tiền"


Bạch Ngọc lúc này mới mỉm cười đáp "Thật ra ta đổi nó với nhẫn của mình"


Huệ Trân nhíu mày "Lỡ như đó là vật gia truyền hay rất quan trọng đối với ngươi thì sao ? Ngươi cứ vậy mà bán đi ?"


Bạch Ngọc lắc đầu "Ngươi cứu mạng ta, chăm sóc ta nửa tháng trời, mua một chút đồ cho ngươi cũng không có vấn đề gì"


Huệ Trân nghe xong liền thấy cảm động vì chưa từng có ai đối với nàng tốt như vậy. Họ chỉ đối tốt khi vật chất họ có đủ. Còn Bạch Ngọc không có gì, chỉ có mỗi chiếc nhẫn là đáng giá nhất nhưng vẫn sẵn sàng cho đi.


Cầm bộ y phục trên tay một cách nâng niu "Đa tạ ngươi", sau đó lấy ra túi tiền đưa cho Bạch Ngọc "Ngươi đem ra đổi chiếc nhẫn về, coi như ta cho ngươi mượn"


Bạch Ngọc không có ý định nhận "Không sao a, cũng không biết khi nào mới có thể trả cho ngươi nên đừng làm vậy"


Đang tìm cách để cho Huệ Trân bỏ qua chuyện này thì ở bên ngoài, ông chủ tiệm lúc nãy bất ngờ tìm đến "Công tử"


Bạch Ngọc có chút giật mình quay người lại, nhìn thấy nam nhân lúc nãy nên đi ra ngoài "Ông chủ, có gì sao ?"



Nam nhân gật đầu sau đó nói "Phụ thân ta muốn gặp ngươi, có thể đi một chút không ?"


Bạch Ngọc quay người nhìn Huệ Trân, thấy nàng gật đầu nên Bạch Ngọc cũng đồng ý "Được"


Bạch Ngọc theo nam nhân quay về cửa tiệm sau đó được hắn đưa vào bên trong nhà rồi lui ra. Lúc này chỉ còn Bạch Ngọc cùng một ông lão tóc bạc.


Bạch Ngọc nhìn ông lão "Lão muốn gặp ta ?"


Ông lão quay người lại ngồi xuống ghế, mỉm cười hiền hậu "Phải", sau đó nói tiếp "Ngồi đi"


Bạch Ngọc nghe liền ngồi xuống đối diện, lúc này mới để ý trên bàn là chiếc nhẫn ngọc của nàng "Không biết là có chuyện gì ?"


Ông lão vuốt vuốt râu rồi nói "Không biết ngươi là Thành vương hay Tương vương ?", hơn mười năm không gặp, lão không thể chắc chắn ai là ai vì khi đó cả Bạch Vũ Ngọc lẫn Bạch Vũ Hàm đều còn rất nhỏ.


Bạch Ngọc không biết người trước mặt đang nói gì, chỉ đáp "Ta là Bạch Ngọc, không liên quan gì đến Thành vương hay Tương vương gì cả"


Ông lão vẻ mặt vẫn bình tỉnh nhìn Bạch Ngọc, người này có khí thế hoàng tộc còn có chiếc nhẫn này trong tay, sao có thể không liên quan. Nhưng hắn vẫn đoán đây là Bạch Vũ Hàm, bởi vì khi xưa tiên đế rất yêu thích nhị hoàng tử, còn tự tay đào tạo.


Sau đó lại không khỏi nghĩ Bạch Vũ Hàm đã bị mất trí nhớ. Lần đó có người báo tin hoàng thượng cho người ám sát Bạch Vũ Hàm, rất có thể trong lúc bị truy sát, đầu Bạch Vũ Hàm đã va phải vào đâu đó. Xem ra phải đợi thêm một thời gian để giúp Bạch Vũ Hàm nhớ lại mọi chuyện.


Lâm Vận Tài năm xưa là cận vệ bên cạnh tiên đế, ngày tiên đế chết, hắn cũng từ quan về quê. Suốt mười năm nay vẫn luôn tự dằn vặt chính mình vì đã không bảo vệ tốt Bạch Vũ Hoàng. Mà Lâm gia xưa giờ ngầm đào tạo sát thủ, hắn vẫn luôn đợi đến ngày tìm được Bạch Vũ Hàm để củng cổ một phần thế lực cho nàng. Ngay từ lúc Bạch Vũ Gia lên ngôi, hắn đã cảm thấy vương triều này sẽ sụp đổ nếu như không có người tài đứng lên soái ngôi.


Lâm Vận Tài chỉ tiếc cho nam nhi của hắn có đức nhưng không có tài, vì vậy chuyện vương triều không thể cùng hắn thương lượng, chỉ có thể tìm kím tung tích Bạch Vũ Hàm. Nay lại được thuận lợi gặp gỡ, chắc chắn là ý trời.



Bạch Ngọc thấy Lâm Vận Tuyền không còn nói gì, nên lên tiếng "Ta có thể trở về hay không ?", nàng sợ Huệ Trân đợi lâu, lúc nãy có nghe Huệ Trân kêu đói.


Lâm Vận Tuyền gật gật đầu, sau đó cầm chiếc nhẫn đưa cho Bạch Ngọc "Ngươi cầm về đi"


Chiếc nhẫn ngọc này là tín vật của tiên đế, dù không có gì đáng giá cho lắm nhưng chính là của tiên đế truyền lại, cũng không thể để lưu lạc như vậy.


Bạch Ngọc liền đáp "Ta không đủ ngân lượng mua trang phục, đây dùng để đổi"


Lâm Vận Tài bật cười "Thấy ngươi là một người tốt, bộ đồ đó tặng cho ngươi. Cầm về đi", nói rồi đặt chiếc nhẫn vào tay Bạch Ngọc


Bạch Ngọc cảm thấy không nên như vậy, nàng cũng không muốn nợ ân tình của ai, liền nói "Ta có thể đến để làm việc trả nợ", nghĩ lại lời nói của Huệ Trân cũng rất có lý, có thể chiếc nhẫn này là vật quan trọng.


Lâm Vận Tài còn đang nghĩ cách thường xuyên gặp gỡ Bạch Ngọc, hiện tại được người kia mở đường, đương nhiên không có từ chối "Vậy ngày mai hãy quay lại đây"


Bạch Ngọc vui vẻ đáp "Được, vậy ta đi trước"


Bạch Ngọc trở về thì trời cũng đã khuya, Huệ Trân cũng chưa có đi ngủ.


"Xin lỗi, ta liền làm thức ăn cho ngươi"


Huệ Trân liền lên tiếng "Ta đã làm rồi, vào ăn đi"


Bạch Ngọc cả kinh "Ngươi biết nấu ăn lúc nào a ?"


"Ở cùng ngươi lâu như vậy đương nhiên cũng có học được một ít"


Bạch Ngọc đi vào nhìn thức ăn trên bàn, ngưỡng mộ "Thật lợi hại nha"



Vừa ăn, Huệ Trân vừa hỏi "Lúc nãy người đó kêu ngươi ra ngoài, có chuyện gì không ?"


Bạch Ngọc thành thật kể lại cuộc nói chuyện lúc nãy cho Huệ Trân nghe. Chỉ thấy sau khi nàng nghe xong, ánh mắt có chút kì lạ nhìn mình "Làm sao vậy ?"


Huệ Trân lắc đầu "Không việc gì, ăn đi"


Huệ Trân dù hành động là đang ăn nhưng thật ra là đang suy nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc nói. Nếu nhận nhầm người thì tốt rồi nhưng nếu Bạch Ngọc thật sự là vương gia, đã vậy còn là nữ nhân, việc này thật sự sẽ kinh động thiên hạ.


Buổi tối, Huệ Trân không ngủ được nên ra ngoài đi dạo rồi ngồi xuống dưới một gốc cây, chợt Bạch Ngọc đi ra ngồi ở bên cạnh Huệ Trân.


Cả hai ngồi im lặng bên nhau, một hồi lâu Huệ Trân mới lên tiếng "Ngươi có từng thắc mắc thân phận thật của ngươi là ai không ?"


Bạch Ngọc lắc đầu, đôi khi quên đi chuyện gì đó cũng là một điều may mắn "Ta tin ta sẽ nhớ lại, bây giờ cứ sống vui vẻ thôi, sao phải mất thời gian nghĩ nhiều"


Huệ Trân gật đầu "Cũng đúng"


Bạch Ngọc thấy Huệ Trân trầm ngâm, lại hỏi "Có chuyện gì không vui sao ?"


Huệ Trân nhìn Bạch Ngọc "Sau khi về kinh thành, ngươi sẽ rời đi ?"


Bạch Ngọc lắc đầu "Ta không biết"


Huệ Trân xua tay "Thôi bỏ đi, ta vào trong đây"


Bạch Ngọc nhìn bóng dáng của Huệ Trân, nhận thấy rất rõ sau buổi cơm tối, Huệ Trân có phần trầm hơn bình thường.


Huệ Trân vào phòng, không biết tại sao tự nhiên nghĩ đến Bạch Ngọc sẽ rời nàng đi, trong lòng trở nên khó chịu. Khi nãy hỏi chỉ mong Bạch Ngọc sẽ nói không rời đi, nhưng chính là ngay cả Bạch Ngọc cũng không dám chắc chắn, khiến nàng càng khó chịu.


Nàng chưa từng biết thế nào là chờ đợi một người, nhưng hôm nay Bạch Ngọc về trễ đã khiến nàng biết cảm giác đó là như thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.