Một ngày trước kỳ tập huấn của Tần Mộ Đông có một ngày nghỉ lễ, dưới lời mời nhiệt tình của Chương Sở Sở, tất cả học sinh lớp chuyên lại tụ họp lần nữa cùng nhau.
So với các lớp phổ thông khác, mối quan hệ của lớp chuyên có một chút ngượng ngùng.
Thời gian học cùng lớp chỉ vỏn vẹn một năm, trong lúc đó còn liên tục có người rời khỏi lớp, lại gương mặt mới gia nhập, số lượng không hề cố định.
Theo lý thuyết mà nói, lớp như thế này không dễ phát sinh bao nhiêu tình cảm, nhưng chỉ cần được ngồi trên lớp lần nữa, bọn họ lại trở thành những chiến hữu cùng nhau vượt qua bão đạn. Mỗi một người đều nhớ rất rõ, bọn họ đã từng là thành viên của lớp chuyên.
Giống như những lớp phổ thông khác, trong lớp có không ít người mua lưu bút hay ký tên lên đồng phục lẫn nhau, đồng phục của Lục Tinh Gia đã lấp kín chữ ký, trên áo Tần Mộ Đông cũng xuất hiện mấy chữ ký thật lớn.
Cứ ồn ào như vậy hồi lâu, Chương Sở Sở rốt cuộc cũng tiến vào lớp, anh vừa bước lên bục giảng nói một câu “Mọi người im lặng một chút”, bỗng vang lên tiếng vỗ tay ồn ào, tiếng động kéo dài không dứt.
Đều đã lâu rồi không gặp, Chương Sở Sở biết các học sinh xúc động, cũng để bọn họ tùy ý ầm ĩ, muốn đợi bọn họ ngừng lại rồi nói. Nào biết tiếng vỗ tay còn chưa dứt, đã có người hét lớn lên: “Anh Sở, em yêu anh!”
Giọng nói vừa to vừa rõ, vang vọng khắp phòng không hề dừng lại.
Âm thanh vừa dứt, số người hưởng ứng cũng tăng lên, lại có vài người hô theo: “Anh Sở, chúng em yêu anh!”
Hô hào hô hào, hốc mắt chợt ướt.
Không có người chủ động nhắc, nhưng mọi người đều biết, đây là có lẽ là lần cuối cùng mọi người cùng nhau gặp mặt, về sau mỗi người đường ai nấy đi, cơ hội tụ họp khó khăn vô cùng.
Ý nghĩa của tốt nghiệp được diễn giải cực kỳ tinh tế tại thời khắc này.
“Ôi trời, khóc cái gì.” Chương Sở Sở dở khóc dở cười, đưa bọc khăn giấy trên bục giảng cho nữ sinh bàn đầu, “Mau lau nước mắt đi, một hồi hiệu trưởng đi qua mà tưởng tôi ức hiếp các em thì làm sao.”
Giống như cố tình đùa giỡn, chọc cho mọi người vừa khóc vừa cười, Chương Sở Sở cũng lặng lẽ lau đi khóe mắt ướt át, sau đó mới nói tiếp: “Chúc mừng các em, đã tốt nghiệp rồi.”
Thực tế Chương Sở Sở đã chuẩn bị một bài văn thật dài, nhưng bị học sinh trong lớp khóc dọa cho sợ, dứt khoát không niệm ra một chữ nào hết, ngồi lảm nhảm chuyện lập nghiệp với các học sinh.
Mọi người cũng rất phối hợp, từ báo cáo nguyện vọng đến chuyện xin việc, đến cả bao nhiêu tiền để cưới sinh đều đã bàn bạc xong xuôi, còn trêu ghẹo lẫn nhau đi uống rượu mừng, không ai nhắc chuyện sắp phải chia xa.
Sau những tiếng cười cười nói nói, bầu trời bất giác tối lại, chẳng một ai muốn dừng cuộc trò chuyện, nhưng theo thời gian dần trôi, cũng không còn lời nào để hàn huyên thêm nữa.
Mọi người nhìn nhau rồi mỉm cười, rốt cuộc cũng có một bạn nữ lộ vẻ khó xử, nói: “Thật ngại quá, sáng ngày mai tớ còn có chuyến tàu, cần phải về thu dọn đồ đạc.”
Đây coi như là khởi đầu, ngay sau đó lại có một bạn nam mở miệng: “Tôi cũng phải trở về, mẹ tôi giục mấy lần rồi.”
Lại có người nói: “Tôi cũng thế.”
“Tớ cũng phải đi.”
“Thật ngại quá.”
…
Năm sáu người lần lượt rời đi, bầu không khí sôi nổi ban đầu trong lớp cũng dần dịu lại.
Thế gian không có bữa tiệc không tàn, Chương Sở Sở khẽ thở dài, chủ động nói: “Đã muộn rồi, hay là… Các em cũng trở về đi?”
Đáp lại lời anh, chỉ có sự im lặng của mọi người.
Bữa tiệc cũng nên tàn rồi, nhưng trong lòng mỗi người đều hy vọng lần gặp nhau cuối cùng này có thể kết thúc chậm hơn một chút.
“Đừng đi vội.” Giọng nói to lớn của Khâu Duệ Phong phá vỡ sự im lặng, “Trong USB của anh Sở không phải có phim à? Tụi mình cùng nhau xem một bộ phim đi, để náo nhiệt một chút.”
Đề nghị này rất được hưởng ứng, Chương Sở Sở cũng sảng khoái về văn phòng cầm USB tới.
Rèm cửa được kéo lại, ánh đèn tắt đi, trong lớp học chỉ còn một màu đen kịt. Giống như vô số lần trước đó, mọi người đều chăm chú nhìn vào bảng chiếu trên bục giảng, cùng nhau trân trọng khoảng thời gian cuối cùng này, dường như ngay cả tiếng gió ngoài cửa sổ cũng dần yếu ớt.
Lúc này là năm 2012, những tin đồn liên quan đến ngày tận thế nối liền không dứt, trên bảng chiếu cũng đang phát bộ phim 《2012》.
Màn hình đen lại, hình ảnh đầu tiên là vũ trụ rộng lớn.
Trong vũ trụ tối đen là rất nhiều hành tinh đang lơ lửng, chuyển động, có sáng có tối, vừa thần bí lại rung động lòng người.
“Thật đẹp.” Lục Hành Gia ngước nhìn màn hình, không nhịn được mà cảm thán.
Bộ phim này rất kinh điển, cậu đã xem đi xem lại mấy lần, lần nào cũng bị kịch bản của nó làm cho rung động, hay nói cách khác, là bị sức mạnh của vũ trụ rung động.
“Quả thật rất đẹp,” Tần Mộ Đông đồng ý, hơi nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào vô số ánh sao lấp lóe trên màn hình, “Vũ trụ được sinh ra từ một vụ nổ kỳ lạ thuở ban sơ, giãn nở thành một hệ thống khổng lồ bao gồm hằng tinh, hành tinh, và các hình thức sự sống khác, kết cục cuối cùng dồn nén tạo thành một điểm, xoay vòng, không bao giờ dừng lại.”
“Thật ngạc nhiên là một vụ nổ cũng có thể biến thành lớn như vậy, thật tuyệt.”
Nhắc đến thiên văn học, Tần Mộ Đông rõ ràng là biết rất nhiều, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Tinh Gia, hỏi cậu: “Em cảm thấy hệ Mặt Trời rất lớn sao? Thực ra, hệ Mặt Trời chỉ là một hệ hành tinh nhỏ bé trong số đông đảo các hệ hành tinh của dải Ngân hà, bên ngoài dải Ngân hà còn có một khoảng không gian rộng lớn. Vũ trụ lớn đến nỗi, cho dù một thiên thể lớn hơn rơi vào mắt chúng ta, nó cũng chỉ là một dấu chấm… Lấy ví dụ, em có biết ngôi sao gần nhất cách chúng ta bao xa không?”
Tần Mộ Đông nói: “Hành tinh trong hệ Mặt Trời là sao Thủy, nhưng đáng tiếc rất khó quan sát bằng mắt thường. Bên ngoài Hệ Mặt Trời có một ngôi sao Cận Tinh, cách trái đất 4,22 năm ánh sáng, tương đương với 40 nghìn tỷ km. Ngay cả con tàu vũ trụ gần nhất cũng phải mất mười bảy năm để đi lại, là khoảng cách mà người bình thường dù có dùng cả đời cũng không thể chạm tới.”
“Thật xa!” Lục Tinh Gia cảm thán một câu, trước mắt như thể xuất hiện một con đường dài không có điểm cuối, lát sau, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bỗng dưng nở nụ cười, “Nhưng mà, lần này anh nói sai rồi.”
Tần Mộ Đông ngẩn ra, bỗng nghe Lục Tinh Gia nói, “Ngôi sao của anh không phải đang ở ngay trước mắt anh sao?”
Mở đầu dài dòng vừa lúc kết thúc vào giờ phút này, âm thanh lưỡi dao ra khỏi vỏ vang lên, màn hình tối tăm bỗng dưng sáng rỡ.
Xung quanh đều là màu đen, một chùm ánh sáng đổ xuống người Lục Tinh Gia, tựa như một dải Ngân hà lộng lẫy.
Khuôn mặt của thiếu niên lộ ra nụ cười rực rỡ, đôi mắt như hổ phách lấp lánh những vì sao, sáng hơn cả bầu trời đầy sao rộng lớn.
Hầu kết Tần Mộ Đông nhấp nhô, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Tinh Gia, giọng nói khàn khàn: “Ừm, tôi nói sai rồi.”
“Ngôi sao gần tôi nhất chỉ cách năm mươi centimet.”
Hắn đưa tay nắm chặt lấy tay Lục Tinh Gia, khoảnh khắc đan xen mười ngón tay, sâu trong đôi ngươi đen nhánh cũng lấp lóe ánh sao, “Hiện tại, tôi đã bắt được em ấy.”
Chẳng biết màn cửa đã bị gió thổi lên từ lúc nào, nắng chiều dần tắt, ánh sao của màn đêm rốt cuộc cũng xuất hiện.
Bộ phim chẳng bao lâu đã đến hồi cuối, cuộc tụ hội cuối cùng vẫn phải kết thúc.
Sau những lời tạm biệt và gặp lại ngắn ngủi, mọi người đều sẽ trở lại quỹ đạo tiến về phía trước, cuối cùng trở thành những ngôi xa xôi không thể liên kết, nằm rải rác bên trong biển người bao la.
Mỗi vì sao đều có quỹ đạo thuộc về mình, sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sẽ là một cuộc chia tách lâu dài, đây chính là quy luật của Vật lý.
Nhưng luôn có một ngôi sao khác biệt, vượt qua vũ trụ vô bờ bến, thoát khỏi gông cùm của các quy luật chân lý, chỉ để chạy đến với anh.