Chú Đừng Qua Đây!

Chương 113: 113: Sao Ông Còn Về Được




Nếu không phải Lãnh Di Mạt cứ nằng nặc đòi Ngôn Dực đưa mình về thì chắc bây giờ cô đã bị anh ta mang đi mất rồi.

Bây giờ thù giết cha đã trả được rồi, cô phải nhanh chóng cùng Tiểu Ngư rời khỏi thủ phủ này, rời khỏi Thượng Hải và trở về New York với ông bà ngoại.
Thần trí có lẽ vẫn còn chưa ổn định, Lãnh Di Mạt đi vào thủ phủ mà không để ý có chút khác thường, cứ thế đi thẳng vào trong.
Bước vào phòng khách tối om, bây giờ Lãnh Di Mạt mới ý thức được có gì đó không ổn.

Cô thử gọi vú nuôi và Tiểu Ngư trong lúc đi tìm công tắc bật đèn lên.

Mò mẫm một lúc, cuối cùng đèn trong phòng khách cũng sáng lên, nhưng cô vừa xoay người thì....
- Aaaa! Tả, Tả Bân?
Giống như vừa gặp ma, Lãnh Di Mạt hét lên một tiếng thất thanh, túi xách đang cầm cũng bất giác rơi xuống dưới chân, theo phản xạ tự nhiên mà lùi lại mấy bước, hai mắt trợn tròn kinh hãi, nhịp tim vừa tăng lên, đập thình thịch muốn phá vỡ cả lồng ngực, sóng não cũng hoạt động hết công suất.

Cô không dám tin vào mắt mình nữa, Tả Bân thế nào mà lại ở đây.

Không phải hắn đã rơi xuống vách núi kia rồi ư? Không phải hắn đã chết rồi sao? Nhưng không, hắn vẫn đang ngồi kia, hắn ở trước mặt cô kia.

Trên người hắn bây giờ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vẫn phong thái cao ngạo thường ngày, ngồi giữa sofa như một kẻ thống trị.
- Aaaa!
Không dám nhìn thêm nửa giây nào nữa, Lãnh Di Mạt lập tức quay đầu muốn bỏ chạy.


Nhưng cô còn chưa bước được một bước thì đã bị một cánh tay đầy hữu lực kéo ngược trở lại, cô vùng vẫy thì người đàn ông liền đẩy cô vào tường, một tay chống bên tai của cô, giam lỏng cô dễ dàng.
- Aaa! Đừng mà.

Tả Bân, ông đừng lại gần tôi.
Tả Bân đưa một tay lên mơn trớn một bên má đã trắng bệch vì bị dọa cho khiếp vía của cô, dần dần di chuyển lên để vén gọn lại mái tóc giúp cô.

Giọng hắn trầm ấm bên tai, tỏa ra hơi thở nóng rực, nhưng ngữ điệu lại lạnh đến thấu xương.
- Có phải cháu tưởng chú đã chết rồi không?
Sống lưng của Lãnh Di Mạt đã lạnh toát, da đầu cũng dựng hẳn lên, cô giương đôi mắt hoảng sợ mà nhìn người đàn ông đang ở rất gần mình, giọng run rẩy không trọn câu.
- Tả, Tả Bân, sao, sao ông còn, còn về được?
Không ngờ câu đầu tiên mà cô hỏi hắn lại là câu này, chẳng lẽ cô muốn hắn không bao giờ trở lại đến như vậy, cũng phải thôi, khi cô đã muốn giết hắn thì sao còn muốn hắn sống sót trở về chứ? Tả Bân nhếch môi nở một nụ cười khinh miệt.

Từng ngón tay thon dài vẫn đang nghịch mấy lọn tóc của cô, ghé sát môi bên tai cô nói rõ từng câu chữ.
- Mạt Mạt, chú đã đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi.

Nhưng chú không yên tâm khi để cháu lại một mình, cho nên chú mới quay về tìm cháu đây.

Hay là cháu cũng đi cùng chú nào?
Đến hít thở cũng phải dè chừng, Lãnh Di Mạt cảm giác dường như mình sắp không thể sống đến ngày mai.

Khoảnh khắc mà cô nhìn thấy cả người lẫn xe của Tả Bân rơi xuống vách núi, cô đã nghĩ rằng hắn thực sự đã chết rồi, nhưng không ngờ hắn còn có thể thoát chết trở về.
- Tôi không muốn.

Ông chết một mình là được rồi, tôi không muốn chết chung với ông đâu.
Bây giờ Lãnh Di Mạt mới nhìn rõ, trên trán của hắn dán một miếng băng dài, chắc là đã bị thương lúc rơi xuống vách núi.

Cô trực tiếp nhìn thẳng vào mặt của hắn, nhếc môi cười khẩy một cái.
- Tại sao ông lại không chết luôn đi chứ?
Nghe cô nói câu này, cơn giận trong người Tả Bân càng tăng lên gấp bội.

Hắn dồn lực ở tay để bóp chặt cái cằm thon nhỏ của cô, ép cô phải ngẩng cao đầu lên, môi kề bên tai cô còn ngang nhiên ngậm vành tai non mịn vào để cắn một cái.
- Tiếc thật.

Mạng chú quá lớn rồi, nên không thể cho cháu được.
Hắn nói từng câu chữ rất chậm rãi, nhưng hơi thở lại toát ra một sự nguy hiểm khó lường.

Vừa mới dứt lời thì bàn tay đang giữ cằm của cô đã chuyển thành bóp cổ của cô nâng lên cao, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập phẫn nộ và chết chóc của người đàn ông nhìn cô trừng trừng, hắn nghiến răng nghiến lợi mà truy tội.

- Không phải cháu muốn tự tay giết chú sao? Nhưng cháu lại cùng tên Ngôn Dực đó tính kế để đưa chú vào chỗ chết.

Ba lần bốn lượt cháu lén lút gặp cậu ta, Mạt Mạt, cháu có dám nói cháu và cậu ta trong sạch không? Hay là hai người muốn nhanh chóng giết được chú để có thể công khai ở bên nhau.

Bây giờ lén lút vụng trộm chán rồi hửm?
Hình như Lãnh Di Mạt đã quên mất một điều quan trọng, đó là Tả Bân hắn sẽ không chỉ tức giận vì cô muốn giết hắn, mà hắn còn là một tên điên thích chiếm hữu, biết chuyện cô hợp tác với Ngôn Dực, hắn không cần tận mắt chứng kiến vẫn sẽ suy diễn mối quan hệ của cô với anh ta.

Bây giờ hắn đang nổi điên vì cô cùng Ngôn Dực đã gài bẫy hắn.
Bị bóp cổ như vậy, Lãnh Di Mạt thực sự không thể nói được một câu nào, mặt đỏ ửng và hai mắt cũng bắt đầu ươn ướt, hai tay đang cố gắng kéo bàn tay cứng như sắt thép của hắn ra khỏi cổ của mình.
- Mạt Mạt của chú, cháu biết chú ghét nhất là đồ của chú lại bị kẻ khác đụng vào mà.

Vậy mà cháu lại dám ở sau lưng chú gian díu với nhân tình, chắc là cháu ngày đêm mong chú chết đi hửm?
Vừa dứt lời, hắn cũng bỏ tay ra khỏi cổ của Lãnh Di Mạt, cho cô cơ hội để hít thở.

Được trả lại dưỡng khí, Lãnh Di Mạt hai tay đè chặt ngực, cúi đầu thở lấy thở để, còn liên tục ho sặc sụa, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu khuất phục.
- Tôi có ở với ai cũng không liên quan đến ông.

Nhưng đúng là tôi ngày đêm mong ông chết đi đấy.

Tả Bân, ông giết cha của tôi thế nào, tôi nhất định bắt ông phải trả lại như vậy.
Cô vừa nói vừa về đi về hướng cầu thang, vì bị chặn đường thở khá lâu nên cũng ảnh hưởng đến thần kinh và thị giác, bước chân của cô xiêu quẹo, vừa đỡ cổ vừa chạy.

Đương nhiên sẽ không thể nhanh hơn Tả Bân đang đuổi theo phía sau.
- A!!! Tả Bân, ông thả tôi ra! Thả tôi ra! Tả Bân, ông thả tôi ra!
Tả Bân chỉ cần vươn tay ra thôi đã bắt gọn Lãnh Di Mạt đang muốn chạy trốn, hắn vác cô vào trong phòng ăn bên cạnh, dồn cô dính sát lưng vào trong chiếc bàn ăn lớn.
- Mạt Mạt của chú xem ra đã trưởng thành rồi.

Hắn chống hai tay hai bên để khóa chặt cô trong ngực của mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai của cô.
- Càng lúc càng giống dâm phụ thèm khát đàn ông.

Chưa gì đã học được cách cùng nhân tình giết chú.

Cháu thích tên Ngôn Dực đó lắm nhỉ?
Lãnh Di Mạt trừng mắt giận dữ nhìn hắn, tức đến nói không thành lời.

Nhìn cô á khẩu không trả lời được câu hỏi của mình, Tả Bân đã tự cho rằng cô đang ngầm thừa nhận rồi.

Lửa giận gần như thiêu rụi toàn thân hắn, hắn kéo cô xoay người lại, để cô nằm sấp trên bàn ăn.
- Tả Bân! Ông định làm gì hả? Thả tôi ra! Ông phát điên đủ chưa? Ông thả tôi ra! Tả Bân, ông mau thả tôi ra!
Lãnh Di Mạt hoảng loạn vùng vẫy, muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn, nhưng chút sức lực trói gà còn không chặt của cô căn bản không thể thắng nổi hắn.

Nằm sấp trên bàn như vậy đúng là khó khăn hơn trong việc muốn trốn thoát.
- Tả Bân, ông điên đủ chưa? Mau thả tôi ra!
Tả Bân giữ chặt cô trên bàn ăn, thân thể cường tráng của hắn cũng đang đè lên lưng của cô, cúi đầu bên tai của cô buông lời cảnh cáo.
- Mạt Mạt, cháu nên nhớ, chú hay Ngôn Dực, Xích Bang hay Hồng Bang, đâu là nhà của cháu, đâu là kẻ địch của cháu.

Chơi cùng kẻ địch, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.