Chú Đừng Qua Đây!

Chương 125: 125: Hôm Nay Tôi Tới Tháng




Bị anh ta trêu chọc như vậy, Lãnh Di Mạt càng rơi vào thế lúng túng mà lén đưa tay lên dụi mắt, hình như vừa rồi vẫn còn chưa lau khô nước mắt.
- Ngôn thiếu chủ chê cười rồi.

Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.
Thấy Lãnh Di Mạt đang định bỏ đi, Ngôn Dực liền đưa tay ra để kéo cô lại, tay của anh ta nắm lấy cổ tay của cô, đồng thời cũng hất cằm về chỗ mình đang đậu xe.
- Cô định về thế nào đây? Dù sao xe của tôi cũng còn trống, có thể cho cô đi nhờ.
Lãnh Di Mạt nhìn tay của người đàn ông đang giữ tay của mình, vẻ mặt hơi khó xử và chầm chậm rút tay về, định từ chối anh ta nhưng nghĩ lại vì phép lịch sự cũng đành gật đầu đồng ý.
Trên đường về thủ phủ, Lãnh Di Mạt chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ và cũng không nói một câu nào.

Thấy vậy nên Ngôn Dực cũng tôn trọng cô, giữ không gian yên tĩnh cho cô và chỉ tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng anh ta lại quay đầu nhìn sang bên cạnh, và vẫn là hình ảnh trầm tư của nữ nhân.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
Mãi cho đến khi đã đến nơi, cho xe dừng lại rồi, lúc Lãnh Di Mạt đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, anh ta vẫn là không kìm lòng được mà nói với cô.
- Lãnh tiểu thư, nếu như...nếu như cô không muốn trả thù nữa, nếu cô muốn rời khỏi đây, bất cứ lúc nào, tôi đều sẵn sàng đưa cô đi.
Đúng là không hiểu vì sao Ngôn Dực đột nhiên lại nói những lời này, Lãnh Di Mạt cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, trong mắt không giấu nổi những phức tạp như đáy lòng cô hiện giờ.
- Tôi về trước đây.


Ngôn thiếu chủ, lái xe cẩn thận.
Tâm tư của Ngôn Dực cũng đang dần rối tung lên.

Anh ta nhìn theo bóng lưng nhỏ bé mang theo vài phần cô độc từng bước vào trong tòa biệt thự nguy nga kia, đó là chiếc lồng giam khổng lồ của cô....Bây giờ anh ta đã hối hận vì quyết định ban đầu khi tiếp cận cô rồi, lẽ ra anh ta không nên kéo cô vào sâu trong cái hố của thù hận, lẽ ra cô phải được sống cuộc sống của chính mình, mọi ân oán anh ta có thể thay cô trả hết, chứ không phải để cô bị cuốn vào những chuyện này.
...
Mấy ngày Tả Bân không về nhà, Lãnh Di Mạt tạm thời được yên tĩnh, nhưng hôm nay cô ăn tối thì hắn đột nhiên trở về.
- Ông chủ, ngài về rồi.
Tả Bân đưa cặp và áo khoác cho vú nuôi, đưa mắt tìm kiếm một lượt quanh nhà, buộc miệng hỏi.
- Mạt Mạt đâu rồi?
Mấy hôm trước hắn nghe vú nuôi báo lại Lãnh Di Mạt liên tục bỏ bữa nên hắn làm việc gì cũng lo lắng cho sức khỏe của cô, hôm nay hắn không nhịn được nữa mới chạy về xem thử tình hình của cô.
Vú nuôi nhìn xuống hướng phòng ăn, cười cười và nói.
- Tiểu thư hôm nay đã chịu xuống dưới ăn, còn ăn rất nhiều nữa.
Nghe được vậy, nỗi lo trong lòng Tả Bân cũng vơi đi được một phần nào.

Hắn gật đầu một cái rồi đi vào trong phòòng ăn, từ xa đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trước bàn ăn cúi mặt ăn liên tục.

Hắn muốn nhìn cô lâu hơn nên mới đứng yên lại, chỉ cần được nhìn thấy cô thì mọi phiền não trong mấy ngày qua cứ tự nhiên tiêu tan đi hết, cô bình lặng, không ồn ào, không chống đối hắn như thế thật tốt, hình ảnh đẹp như vậy mà hắn chưa từng được thấy trước giờ.

Hình như nhận ra có người mới xuất hiện trong này nên Lãnh Di Mạt bất chợt ngẩng đầu lên và nhìn sang, thấy Tả Bân đứng bên cửa, cô vô thức đánh rơi cả thìa đang cầm trên tay.

Biểu cảm này hệt như nhìn thấy sứ giả địa ngục đến đọc tên của mình vậy.
- Tả, Tả Bân….?
Tả Bân không lấy gì làm lạ trước biểu cảm hoảng hốt đó của cô nữa, ngược lại hắn vẫn thản nhiên đi tới và còn ngồi xuồng chỗ ngồi của mình, cũng là ngay bên cạnh cô.

Nhìn một bàn thức ăn chỉ toàn mấy món thanh đạm, hắn mới có chút kinh ngạc, cặp chân mày đen rậm hơi nhíu chặt, vừa nhìn Lãnh Di Mạt lại nhìn sang đầu bếp.
- Sao lại chỉ có mấy món này.
Vừa là sợ Tả Bân sẽ trách tội đầu bếp, vừa là sợ hắn sẽ nghi ngờ mình nên Lãnh Di Mạt vội lên tiếng giải thích.
- Khẩu vị của tôi có chút thay đổi nên chỉ muốn ăn mấy món thanh đạm.

Nếu ông không ăn được thì cũng không cần miễn cưỡng, không phải đã có minh tinh ngày đêm hầu hạ tận bàn rồi sao?
Đây mà là giải vây gì chứ? Đây rõ ràng là đang cố tình khiêu chiến với Tả Bân rồi.

Nhưng kỳ lạ là Tả Bân lại không nổi giận như thường ngày, ngược lại còn vô cùng hứng thú khi thấy cô tự khơi ra chuyện liên quan đến mấy lời đồn kia.
- Cháu cũng quan tâm chuyện đời tư của chú lắm nhỉ?

Lãnh Di Mạt không ngẩng đầu nhìn hắn một giây nào, cứ cúi gầm mặt ăn từng muỗng cháo khi đáp lời.
- Tôi cũng không rảnh mà quan tâm, một đại minh tinh đang được rất nhiều người quan tâm và một người đàn ông độc thân hoàng kim, không muốn biết cũng rất khó đấy.
Nhìn thái độ vừa dửng dưng lại có chút bất mãn của cô, Tả Bân vô thức bật cười mà chính bản thân cũng khó phát hiện ra.

Hắn cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, hơi nhướn mày như đang suy ngẫm gì đó.
- Cho nên cháu cũng đang bận tâm?
Lanh Di Mạt vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang cố tình trêu ghẹo mình.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nãy, suýt nữa thì cô không kìm chế được cảm xúc gây hấn với hắn, cũng may là cô kịp thời thức tỉnh.

Thời gian này cô phải hành xử thật cẩn thận, vừa không thể để lại sơ suất thì, vừa không thể chọc giận Tả Bân để đảm bảo an toàn cho đứa bé trong bụng.
- Chuyện của ông tôi vốn không thèm để vào mắt.

Tôi ăn no rồi, ông cứ từ từ mà ăn đi.
Cô vừa nói vừa rút giấy lau miệng, cũng may thực đơn mà bác sĩ kê cho cô có thể hạn chế được cơn buồn nôn, nếu để Tả Bân thấy cô nôn như lần trước, ắt hẳn hắn sẽ sớm nảy sinh nghi ngờ.

Bây giờ cô vẫn còn chưa quyết định được có cho hắn biết sự xuất hiện của đứa bé hay không, ngộ nhỡ hắn phát hiện và làm hại đến con thì cô khó mà bảo vệ được con.
Thấy Lãnh Di Mạt đã đứng lên, Tả Bân cũng không có khẩu vị để ăn nữa, những món ăn trên bàn giống như cho người bệnh ăn hơn.

Nhưng hắn chưa có động thái gì cả, vẫn ngồi yên tại chỗ mà nhìn bóng lưng đã đi lên phòng kia.

......
Lãnh Di Mạt vừa về phòng thì đã ngã lưng xuống giường ngay, tay lại đặt lên bụng vỗ về, động tác dịu dàng vô cùng.

Cứ nghĩ đến cảnh con chào đời, cảm giác bế con trên tay thì cô đã thấy rất hạnh phúc rồi, quãng thời gian này, cô phải chăm sóc con, bảo vệ con thật tốt.
Cạch!
Tiếng mở cửa làm cho Lãnh Di Mạt giật mình ngồi dậy, vừa mới nhìn được người nào đi vào thì hắn đã xông tới tóm cô vào trong ngực, dứt khoát đem cô nằm xuống và dùng thân hình cao lớn của mình đè lên người cô.
- Tả Bân, ông đang làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!
Tả Bân hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa này, một tay hắn đã có thể giữ chặt hai tay của Lãnh Di Mạt trên đầu, tay còn lại thì đang bận rộn mò mẫm xuống bụng rồi dừng lại ở lưng quần của cô, đang chuẩn bị cởi quần ngủ của cô xuống….
- Sao cháu lại hỏi chú muốn làm gì chứ? Không phải là đến giờ làm chuyện cần làm rồi hửm.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ bá đạo xâm chiếm quanh tai của Lãnh Di Mạt khiến cô bất giác rùng mình rồi né tránh.

Nhưng Tả Bân lại không cho cô cơ hội đó, hắn lại đưa tay lên để kéo cô quay mặt lại đối diện với mình, không nói hai lời, lập tức cúi đầu hôn xuống đôi môi yêu kiều quyến rũ, từng chút từng chút một hút hết mật ngọt của riêng cô….
Hai tay Lãnh Di Mạt theo bản năng cứ đặt trên bụng như một cách bảo vệ cô giành cho con, cô sợ tên nam nhân này sẽ làm hại đến con của mình.

Hơi thở cũng sắp bị rút cạn rồi hắn mới chịu tha cho cô, ngay lúc hắn lại tiếp tục cởi đồ của cô thì cô liền đẩy hắn ra, hốt hoảng ngồi dậy.
- Không được, hôm nay không được….tôi…tôi….
Một tay kéo chăn che người, một tay vẫn giữ trên bụng, Lãnh Di Mạt lấy hết can đảm để bịa ra một lời nói dối có thể đáng tin nhất.
- Hôm nay tôi….tới tháng rồi…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.