Chú Đừng Qua Đây!

Chương 129: 129: Đưa Đi Đi




Điều mà Lãnh Di Mạt quan tâm nhất sau khi nghe xong những lời mà Tả Bân nói chính là câu hắn tự tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn, không phải tiểu thư của Xích Bang hay món đồ của hắn, mà hắn đang thừa nhận cô là người phụ nữ của hắn.

Cũng vì một câu đó của Tả Bân mà khí thế nãy giờ của Lãnh Di Mạt đang có hướng vơi bớt đi, thay vào đó thì cô lại như người mất hồn mà nhìn người đàn ông đối diện đến mức thẩn thờ.
Chưa thuyết phục được Tả Bân nên đương nhiên Ryan vẫn chưa chịu từ bỏ, nếu không thì hắn sẽ không được sự thực liên quan đến Tiểu Ngư.
- Lão Tả, cậu có thể đừng hẹp hòi vậy không hả? Cậu như thế này chẳng có chút tình cảm anh em gì cả.
Tả Bân còn chẳng muốn tiếp tục để ý đến anh ta nữa, chỉ nhìn về phía Lãnh Di Mạt, lặp lại lời cảnh cáo.
- Nếu cháu vẫn kiên quyết chống đối chú thì đừng trách chú xuống tay tàn nhẫn với cháu.

Lập tức trở về phòng!
Cho dù cô không nói nhưng Tả Bân hắn thừa biết cô đang nghĩ gì, muốn rời khỏi tầm mắt của hắn? Muốn trốn khỏi hắn? Hừ, còn lâu cô mới được như ý nguyện!
- Lão đại, nếu Lãnh tiểu thư đã muốn đi như vậy rồi, ngài cũng không nên quá khắt khe với cô ấy làm gì.
Đột nhiên có một giọng nữ đang từ từ đến gần vừa mới nói giúp cho Lãnh Di Mạt.

Khi nhìn thấy chủ nhân của câu nói đi tới, Lãnh Di Mạt từ kinh ngạc chuyển sang trầm tư, có lẽ chỉ có cô biết Lưu Phiến Phiến chỉ đang muốn nhân cơ hội tốt này để đuổi cô đi, để cô tránh xa Tả Bân mới là mong muốn lớn nhất của cô ta.


Nhưng cho dù cô đã biết mục đích thực sự của cô ta thì sao chứ? Không phải cuối cùng thì cô vẫn đang chờ được rời khỏi đây ư? Lần này cô và cô ta lại có chung một mong muốn.

Hơn nữa cô ta lại trở về, không biết còn gây sóng gió gì không, cô cũng không muốn chung đụng, nếu lỡ không may ảnh hưởng đến con thì cô biết sống sao đây, thời gian này cô cần phải giữ tâm trạng thật thoải mái, vốn muốn thoát khỏi Tả Bân, nay lại thêm Lưu Phiến Phiến, chắc là lại như lần trước, hai người bọn họ hợp lại ức hiếp cô, không phải sẽ bị chọc cho tức chết à.

Vừa nghĩ tới thôi là cô lại muốn trốn đi cho nhanh rồi.
Lưu Phiến Phiến đi tới gần Tả Bân thì đứng lại, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lãnh Di Mạt, còn cúi đầu chào cô cùng Tả Bân.
- Em không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì?
Tả Bân vừa nhâm nhi tách trà vừa cất giọng điềm tĩnh hỏi, nhưng giọng điều của hắn đã chứng minh rằng hắn không hài lòng rồi.
Nhưng Lưu Phiến Phiến lại không hề coi đó là khó để lui.

Cô ta vẫn giữ được thái độ bình tĩnh và vô tư nhất, cẩn thận đưa ra ý kiến.
- Lão đại.

Sắp tới ngài còn có nhiều việc phải lo, Lãnh tiểu thư ở đây chắc ngài cũng không yên tâm, cứ để Tiểu Ngư chăm sóc cô ấy vẫn tốt hơn.
Tình hình này đúng là khiến người khác thấy khó hiểu mà, Ryan không biết có nên chen vào không, cũng không biết nếu chen vào thì mình thiệt hay hại nữa, thôi thì cứ chờ xem Tả Bân có thay đổi quyết định không.
Lưu Phiến Phiến nhìn Lãnh Di Mạt với một ánh mắt khiêu khích rất rõ ràng, sau đo thì tiếp tục nói với Tả Bân.
- Lão đại, ngày quan trọng như vậy, nhà phải sạch sẽ chứ.

Không thể để bất kỳ thứ dơ bẩn nào ở gần phu nhân và lão gia được, nhất định họ sẽ rất buồn.

Ngài nghĩ có đúng như vậy không.
Tả Bân chỉ cần nghe như vậy thôi cũng đã biết cô ta đang muốn nhắc đến chuyện gì rồi.

Đúng như ý muốn của Lưu Phiến Phiến thì Tả Bân vừa nghe cô ta nói những lời đó thì hắn mới tự mình thức tỉnh.

Đúng vậy, việc mà hắn cần quan tâm nhất hiện giờ chính là ngày giỗ của cha mẹ, chứ không phải tập trung hết mọi sự chú ý vào Lãnh Di Mạt.

- Đưa đi đi.
Câu này của Tả Bân chính xác là một sự cho phép rồi, về hình thức thì là đang nói cho Ryan nghe nhưng thực chất lại là hướng tới Lãnh Di Mạt.

Sau khi nói xong thì hắn cũng không ở lại nữa, ánh mắt vẫn dán chặt trên người của Lãnh Di Mạt đến khi đứng lên và xoay người rời khỏi phòng khách, bước thẳng lên cầu thang.
Được hắn cho phép rồi, ngoài thấy vui mừng thì trong lòng Lãnh Di Mạt lại chợt có một loại cảm giác trống rỗng xen lẫn với buồn bực, như vậy là sao chứ.

Vừa rồi cô đôi co với hắn cả một buổi nhưng hắn vẫn không có ý định nhân nhượng, nhưng Lưu Phiến Phiến vừa nói vài câu thì hắn liền không thèm quản nữa.

Cô không biết rõ nội dung trong lời nói của Lưu Phiến Phiến là gì, cũng không có hứng thú để tìm hiểu, vì điều khiến cô quan tâm nhất chỉ có thái độ khác thường của Tả Bân.

Ánh mắt của cô cứ dõi theo bóng lưng của hắn cho đến khi đã khuất hoàn toàn vẫn còn chút không nỡ.
- Lãnh tiểu thư cũng nên đi rồi.

Có cần tôi tiễn cô không?
Phát hiện ra biểu cảm vừa rồi của Lãnh Di Mạt, trong lòng của Lưu Phiến Phiến càng đắc ý hơn nữa.

Cô ta cố tình đến trước mặt cô, đóng vai một người mà cô phải mang ơn vì đã nói giúp cho cô.


Nhưng Lãnh Di Mạt đâu phải ngốc đến mức tin cô ta có lòng tốt như vậy, cô còn rõ hơn ai hết mục đích của cô ta là gì.
- Không cần phiền đến cô.
Là người biết rõ hai người này đang trong thế đối đầu ngầm với nhau, nếu còn kéo dài thêm thì chắc chắn xảy ra chuyện rồi nên Ryan mới nhanh chóng bước tới để nhắc Lãnh Di Mạt.
- Mạt Mạt, chúng ta mau đi thôi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà Lãnh Di Mạt lại không nỡ nhấc chân, chắc chắn khi cô rời khỏi đây rồi thì Lưu Phiến Phiến đã có thể hô mưa gọi gió, thành công chiếm được Tả Bân như mong muốn, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng bọn họ quấn quýt bên nhau, cô ta hoàn toàn thay thế vị trí của cô trong nhà này, thay thế cô ở bên cạnh Tả Bân thì trái tim của cô dường như không muốn đập nữa.

Nhưng nếu như cô không đi thì con của cô có thể đối diện với nguy hiểm trùng trùng còn đang ẩn nấu xung quanh, chỉ có rời khỏi đây trước thì cô mới có cơ hội trở về New York đế sinh con.
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Hít thở sâu một hơi, Lãnh Di Mạt cố vẽ ra một biểu cảm thờ ơ nhất để đối diện với Lưu Phiến Phiến lần cuối trước khi cùng Ryan và Tiểu Ngư ra khỏi cửa.
Xe của Ryan đậu bên ngoài cổng, khi tất cả đều đã yên vị rồi thì rất nhanh liền lăn bánh.
Đứng một mình ở một góc bên vườn hoa, Hầu Tử nhìn chiếc xe đã rời đi có mang theo cả Lãnh Di Mạt, đây chính là cơ hội tốt nhất để cậu ta thực hiện kế hoạch của mình, chỉ cần đảm bảo Lãnh Di Mạt và đứa bé trong bụng rời khỏi Thượng Hải an toàn, đợi sau khi đứa bé ra đời, cậu ta nhất định sẽ ôm đứa bé về cho Tả Bân và tạ tội với hắn.

Kế hoạch có thay đổi so với lúc đầu nên cậu ta không thể để Ngôn Dực nhúng tay vào chuyện này nữa, lấy điện thoại ra gọi cho một tên thuộc hạ.
- Người vừa đi rồi, theo dõi sát vào, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để bị phát hiện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.