Hắn chỉ cho cô đúng ba giây để do dự, và không thấy được sự ngoan ngoãn mà hắn muốn nên ngay lập tức ra hiệu, một tiếng súng vang lên, một đầu bếp trong số đó chết ngay tại chỗ.
Mùi máu tanh xộc tới, hai tay Lãnh Di Mạt bấu chặt hai bên đùi đến mức móng tay sắp cắm sâu vào trong da thịt, sợ hãi tra tấn lí trí của cô đến tột cùng, nhưng vẫn không thể hét lên hay òa khóc, việc duy nhất cô có thể làm là phải thật kiên cường và bình tĩnh.
Thế nhưng cô vẫn là không thể ngăn được nước mắt trào ra.
- Kể từ giây phút này, mỗi lần cháu có ba giây để ra quyết định.
Nếu cháu còn không chịu ăn thì chú sẽ giết một tên.
Hô hấp của Lãnh Di Mạt đang trở nên dồn dập hơn, cô cẩn thận nhìn từng đầu bếp đang sợ hãi cúi đầu, toàn thân run rẩy, bọn họ có thể chết hết vì cô ư? Dựa vào đâu chứ? Đây không phải lần đầu tiên cô chứng kiến Tả Bân hạ lệnh nổ súng, nhưng cô đã từng cho rằng cô sẽ là ngoại lệ của hắn, là người duy nhất hắn sẽ không hóa thành thú dữ ngay trước mắt.
Nhưng hôm nay hắn lại để cô lựa chọn giữ mạng sống cho những người này? Rốt cuộc vẫn là cô đã quá ảo tưởng thôi.
Nhưng mà…tại sao những người ở đây cô đều chưa từng nhìn thấy như vậy? Thì ra là Tả Bân đã đổi hết người làm từ trên xuống dưới của thủ phủ rồi sao? Nếu như vậy…
- Tiểu Ngư đâu? Tại sao hôm nay tôi không thấy cô ấy?
Nỗi sợ trong lòng cô càng lúc càng lớn, tất cả thể hiện trong chính giọng nói của cô, kích động và khẩn trương.
Cô nhìn Tả Bân vẫn duy trì động tác gắp thức ăn, và hắn thì cười cười nhìn cô, hắn đang định ra lệnh nổ súng lần hai.
- Tả Bân!
Rầm!
Leng keng!
- Thả tôi ra!
Vừa mới trong chớp mắt, Lãnh Di Mạt dùng hết sức bình sinh để hét lên một tiếng, đồng thời cũng dứt khoát muốn đứng dậy, nhưng cô không thể ngờ được ngay lúc cô mới có động thái đầu tiên thì cũng ngay lập tức bị hai tên thuộc hạ của Tả Bân đứng phía sau ấn giữ chặt hai bên vai, ép cô ngồi yên tại chỗ, một chút cơ hội để kháng cự cũng không còn.
Cô như kẻ nghiện thuốc đang lên cơn, vùng vẫy kịch liệt trong vô vọng, chỉ hận không thể xé xác của tên nam nhân kia ra thành trăm mảnh.
- Tả Bân, ông làm gì Tiểu Ngư rồi hả?
Đồ trên bàn rơi xuống mặt sàn vỡ tan tành, chỗ này đã có chút hỗn loạn.
Tả Bân rút giấy ăn lau sạch tay, thái độ của hắn vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện xảy ra cả, vẫn nguyên tắc cũ mà thực hiện nhỉ? Hắn ném tờ giấy ăn vừa mới vò nát qua một bên, chầm chậm đứng lên và nhướn người về phía Lãnh Di Mạt, một tay hắn chống trên mặt bàn, một tay nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt của mình, chỉ có Lãnh Di Mạt mới cảm nhận được hắn đã dùng bao nhiêu phần lực, xương cằm của cô sắp bị hắn bóp nát hết rồi.
Gương mặt điển trai như yêu nghiệt làm khuynh đảo chúng sinh này lại đang rất gần cô, nhưng thay vì tim loạn nhịp vì rung động thì cô lại đau lòng và sợ hãi.
- Mạt Mạt yêu dấu của chú, chú phải nhắc bao nhiêu thì cháu mới chịu nhớ đây? Bây giờ cháu không còn là đại tiểu thư của Xích Bang nữa, cháu vẫn nghĩ mình là công chúa muốn gì được nấy? Chú nhắc cho cháu nhớ, giá trị tồn tại duy nhất của cháu ở đây chính là ngoan ngoãn nghe lời chú.
Nhưng có vẻ cháu nghe vẫn không hiểu hửm?
Đôi mắt đỏ hoe ngập nước mỏng của Lãnh Di Mạt cố mở thật to để nước mắt không trào ra, cô cắn chặt môi run rẩy, dù rất sợ hãi nhưng vẫn phải ép mình thật kiên cường.
- Tiểu Ngư đâu? Ông giết cô ấy rồi sao? Tả Bân! Ông giết Tiểu Ngư rồi?
Khi cố gắng dồn hỏi hắn như vậy, Lãnh Di Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hứng chịu cơn cuồng nộ của Tả Bân.
Nhưng cô lại khá bất ngờ khi hắn đột nhiên buông tay đang bóp cằm của cô ra, hắn càng có động thái án binh bất động bấy nhiêu thì cô biết giây tiếp theo sẽ càng đáng sợ bấy nhiêu.
Và đúng là như vậy, ngay sau khi vừa buông tay ra thì hắn đã cầm một bát cháo tới, một tay cậy miệng cô và cứ như vậy đổ hết cháo vào miệng của cô.
Nóng….
Cháo nóng làm bỏng hết cả khoang miệng, cổ họng đến lưỡi, môi của Lãnh Di Mạt.
Nhưng cô lại không thể chống cự, hai vai bị đè chặt phải dán trên ghế, mà lực tay cũng như sự khống chế của Tả Bân thì dù có đến ba Lãnh Di Mạt có khi cũng không thể làm gì được.
Cháo tràn từ cằm theo cổ xuống ngực, mãi đến khi cháo trong bát đã bị đổ hết thì Tả Bân mới dừng tay, hắn ném bát sang một bên, thái độ không hài lòng nhìn dáng vẻ hít thở hì hục như cá thiếu nước, vô cùng nhếch nhác của cô gái nhỏ ngồi trước mặt.
Lãnh Di Mạt cứ ngỡ mình vừa đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, mở mắt lại thì hóa ra vẫn còn ở trần thế.
Tóc rối hơn phân nửa, mặt mũi lem luốc trong rất thảm, da thịt trắng mịn vì bị bỏng mà hóa sắc đỏ hồng, còn dính bẩn một mảng đến quần áo.
- Đưa tiểu thư về phòng thay đồ.
Tả Bân hậm hực ra lệnh một câu, hắn vừa xoay người đi thì quản gia đã đưa một người làm từ bên ngoài vào.
Cô người làm vừa nhìn thấy Lãnh Di Mạt thì vội lao đến, lo lắng gọi.
- Tiểu thư, tiểu thư….
Vì tiếng gọi đó mà Lãnh Di Mạt cũng quay đầu lại nhìn.
- Tiểu Ngư, Tiểu Ngư!
Đây là người hầu trong thủ phủ lớn lên cùng Lãnh Di Mạt, Tiểu Ngư như em gái, như một người tri kỷ của cô vậy.
Bây giờ trong thủ phủ này Lãnh Di Tu đã không còn nữa, người duy nhất có thể ở bên cạnh cô chỉ còn Tiểu Ngư thôi.
- Tiểu thư, chị sao vậy? Sao lại thế này chứ?
Tiểu Ngư lấy giấy ăn vừa lau mặt cho Lãnh Di Mạt vừa hỏi han tình hình.
Hai người bọn họ bây giờ không khác gì tội nhân đang bị những tên thuộc hạ của Tả Bân canh giữ, đến việc hít thở cũng khó khăn nữa.
Biết làm sao đây khi nhà đã không còn nữa, bản thân lại biến thành nô lệ cho kẻ thù trong chính ngôi nhà của mình.
Lãnh Di Mạt, cuộc sống như địa ngục của cô bây giờ đã chính thức bắt đầu rồi.
…….
Tù nhân như Lãnh Di Mạt có thể được chuẩn bị cho một chiếc thuyền để rải tro cốt của người cha đã mất có được coi là may mắn rồi không.
Nhưng cô lại thấy vô cùng nực cười, Tả Bân thật sự là con người sao? Nếu hắn còn là con người thì ít ra hắn cũng phải có chút hổ thẹn chứ? Lãnh Di Tu là do hắn giết nhưng hắn vẫn còn mặt mũi ngồi cùng Lãnh Di Mạt trên chiếc thuyền đưa tiễn ông!
- Ba ba, ba ba còn nhớ chỗ này không? Sinh nhật năm mười lăm tuổi của con, chúng ta đã đến đây một lần.
Ba ba còn hứa sinh nhật năm mười tám tuổi của con sẽ cùng con đến đây lần nữa.
Hôm nay con giúp ba ba thực hiện lời hứa rồi đây.
Mỗi một nắm tro cô đều cẩn thận rải thật xa, cứ mỗi lần lặp lại động tác thì cô lại có những lời gửi đến cho cha của mình.
- Ba ba, người đừng lo, món nợ này, con nhất định sẽ đòi lại từ Tả Bân từng chút từng chút một.
Cho nên người hãy yên tâm mà đi nhé?
Suốt thời gian Lãnh Di Mạt đứng bên ngoài rải tro cốt của Lãnh Di Tu, Tả Bân không hề đi ra khỏi thuyền, chỉ có mấy tên thuộc hạ đứng bên ngoài trông chừng cô.
Cho đến khi bỏ hũ đựng tro cốt xuống, Hầu Tử cũng vừa vặn đi đến.
- Tiểu thư, lão đại đang đợi cô ở trong.
Điều mà Lãnh Di Mạt để ý đến không phải là Tả Bân đang ở đâu mà chính là tiếng “lão đại” trong lời nói của Hầu Tử.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế nhìn về phía biển cả mênh mông, nói vu vơ một câu.
- Lão đại? Lão đại của các người không phải đã chết rồi sao?
Thật sự là đã chết rồi mà, cha của cô Lãnh Di Tu mới là lão đại của những tên thuộc hạ Xích Bang, là thủ lĩnh của Xích Bang.
Dựa vào đâu mà tên ác ma kia lại có thể được gọi là lão đại chứ? Dựa vào việc đảo chính, giết người cướp vị trí và thanh trừ Lãnh gia sao?
- Tiểu thư, chủ nhân của tôi từ trước đến giờ chỉ có một người duy nhất là Tả tiên sinh, cũng là lão đại của Xích Bang.
Tôi thật lòng khuyên cô sau này nên chú ý đến lời nói của mình một chút, bằng không sẽ lại tự chuốc lấy họa vào thân.
Người ta vẫn thường nói thái độ của tớ sẽ học theo chủ, quả là không sai chút nào, thái độ của Hầu Tử đối với Lãnh Di Mạt giống như những gì mà Tả Bân đã cảnh cáo cô, cô không còn là đại tiểu thư của Xích Bang nữa nên không có quyền ra lệnh cho thuộc hạ của Xích Bang, và cũng vì vậy nên đương nhiên Hầu Tử cũng chẳng có chút tôn kính của thuộc hạ đối với cô.
Trong mắt bọn họ bây giờ thì cô chính là tù binh của Tả Bân, không có tư cách gì để đứng trên người khác.
Chỉ là, nhìn cậu ta, lại nhìn đám thuộc hạ mặt mày hằm hằm sát khí lạnh toát đứng xung quanh, cô tự nghĩ, Lãnh Di Tu cả đời oai phong lẫm liệt thế nào, từng là thủ lĩnh của một trong hai bang phái lớn nhất nhì giới hắc đạo, là lão đại của hàng ngàn anh em Xích Bang.
Nhưng đến lúc ông chết rồi thì sao chứ? Đến một tên thuộc hạ để đưa tiễn cũng không có.
Đây đều là nhờ Tả Bân ban cho cả, Lãnh Di Mạt rất muốn biết, ngày Tả Bân chết trong tay cô rồi, đám thuộc hạ này của hắn, cả cánh tay đắc lưc Hầu Tử rất mực trung thành này có khóc tang cho hắn không.
Nghĩ đến cảnh tượng hắn cũng chết trong cô độc như vậy, cô chỉ hận không thể giết được hắn ngay bây giờ, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng trước thôi..