- Ông chủ, qua kết quả kiểm tra não bộ của tiểu thư thì cho thấy có dấu hiệu của triệu chứng của rối loạn tâm lý.
Nguyên nhân ban đầu có thể là vì sau khi chịu một đả kích tâm lý quá khả năng chịu đựng dẫn tới việc tiểu thư cố đóng kín hết những ký ức liên quan đến những chuyện đã xảy ra, hay nói cách khác là cưỡng chế mất trí nhớ.
Mấy bác sĩ chuyên khoa tâm lý của Xích Bang sau khi làm kiểm tra não bộ cho Lãnh Di Mạt xong thì đang báo cáo kết quả cho Tả Bân.
Từ lúc nhìn thấy Lãnh Di Mạt ở chỗ của Ngôn Dực thì Tả Bân đã phát hiện cô có chút khác thường, giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Chẳng phải cô vừa mới ra khỏi bệnh viện sau khi phá thai sao? Theo lí mà nói thì cô gặp lại hắn phải hận đến mức muốn giết hắn mới phải, nhưng cô không những không tức giận mà còn rất vui khi nhìn thấy hắn nữa, mặt khác còn chẳng có chút kích động nào hay nhắc đến đứa bé đã mất.
Cho nên hắn mới gọi bác sĩ đến thử kiểm tra xem có phải cô đã xảy ra chuyện gì không.
Nghe xong mấy lời phân tích của bác sĩ, Tả Bân cũng rơi vào một lúc trầm tư, nghiền ngẫm lại.
- Các người nói vậy nghĩa là ký ức của cô ấy chỉ dừng lại trước đêm sinh nhật?
Một bác sĩ trong đó vừa xem kết quả kiểm tra vừa gật đầu, bổ sung thêm mấy câu phân tích.
- Vâng, đúng là như vậy.
Vừa rồi phát hiện ra triệu chứng của chứng rối loạn tâm lý, chúng tôi đã thử kiểm tra xem ký ức của tiểu thư đang ở đâu.
Bây giờ toàn bộ ký ức trong hơn sáu tháng gần đây đều đã bị tiểu thư đóng lại hết.
Tả Bân không nói gì nữa, gọi Hầu Tử giúp hắn tiễn bác sĩ về.
Dựa vào những phân tích của bác sĩ và thái độ mà Lãnh Di Mạt đối với hắn hôm nay thì hắn có thể chắc chắn một điều là ký ức của cô đang ở trước đêm sinh nhật.
Cũng có nghĩa là những tổn thương mà hắn gây ra cho cô, cô đều đã quên hết, tất cả như chưa từng xảy ra với cô, chuyện Lãnh Di Tu chết trong đêm sinh nhật của cô, chuyện hắn hạ màn kịch nói rằng chưa từng yêu cô, chuyện hắn hết lần này đến khác cường bạo cô, chuyện hắn bắt cô phá thai...tất cả đều như chưa từng xảy ra trong ký ức của cô sao?
- Chú Bân, chú đang làm gì vậy?
Tiếng của Lãnh Di Mạt đã tạm thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Bân.
Cô vừa thay một bộ đồ khác, hình như mới tắm xong đã chạy qua thư phòng tìm hắn.
Cô lại ngơ ngác nhìn ra bên ngoài và hỏi người đàn ông.
- Chú Bân, Mạt Mạt bị bệnh gì sao? Nhiều bác sĩ đến phòng cháu lúc nãy....
Hình ảnh Lãnh Di Mạt như vậy, đã rất lâu rồi Tả Bân không nhìn thấy nữa, cũng là do chính tay hắn đã hủy hoại hết.
Từ đêm đó, tất cả đều là một chuỗi bi kịch kéo dài, nhưng giờ cô lại quên hết rồi, như vậy cũng tốt, như vậy cô sẽ không phải đau khổ nữa.
Còn chưa kịp thích ứng với biến đổi lớn như vậy, nhất thời Tả Bân không nhịn được xúc động, cứ nhìn cô mãi đến mức thẩn thờ.
Cho đến khi Lãnh Di Mạt đến gần hắn, quơ quơ tay trước mắt của hắn thì hắn mới bừng tỉnh lại.
- Chú Bân, chú sao vậy?
- Mạt Mạt, anh không sao? Em vừa mới khỏi bệnh nên nghỉ ngơi nhiều vào, đừng chạy lung tung.
Lãnh Di Mạt quấn sợi dây nơ trên váy quanh ngón tay làm trò tiêu khiển, ngây ngô nhìn hắn rồi gật gật đầu.
- Mạt Mạt biết rồi.
Vậy Mạt Mạt về phòng đây, chú Bân cứ làm việc đi.
Đợi một cái gật đầu và một nụ cười của Tả Bân rồi, Lãnh Di Mạt mới chịu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ đi ra khỏi thư phòng, tâm trạng của Tả Bân vẫn chưa thể ổn định ngay.
Cô đây là đang bị bệnh, vậy thì sẽ đến lúc cô khỏi bệnh, khoảnh khắc hạnh phúc này cũng chỉ là giả thôi, khi cô khỏi bệnh rồi, nhớ lại những chuyện mà hắn đã gây ra cho cô, cô vẫn sẽ lại hận hắn.
Nhưng cho dù là vậy cũng không sao, dù chỉ là giả thì cũng không sao.
Đây có lẽ là cơ hội mà ông trời cho hắn sửa chữa lại lỗi lầm của mình.
Có lẽ trời cao đã nghe được nguyện vọng của hắn, hắn từng ước rằng nếu có thể cho bọn quay về thời khắc của đêm hôm đó, hắn nhất định sẽ không để những chuyện sau này xảy ra, tuyệt đối không, hắn sẽ không để mất một Mạt Mạt ngây thơ hồn nhiên luôn tin hắn vô điều kiện, sẽ không để mất nụ cười của cô.
Nếu đây là một cơ hội để hắn bù đắp lại cho cô thì hắn phải nắm thật chặt, giữ gìn thật tốt.
Vừa ra khỏi cửa thư phòng, Lãnh Di Mạt liền vứt ngay gương mặt hồn nhiên lúc nãy, thay vào đó là một nụ cười gian xảo cùng ánh mắt đầy thù hận.
Cô nhớ lại những lời mà Ngôn Dực đã nói lúc chuẩn bị cho cô trở về với Tả Bân.
- Tôi vừa tiêm cho em một loại thuốc gây rối loạn thần kinh giả.
Thuốc này sẽ cho ra một kết quả kiểm tra giả.
Nếu Tả Bân có cho bác sĩ kiểm tra thì cũng không phát hiện được.
Vừa có thể thuận thế lao theo ngọn giáo em vừa phóng ra, vừa giúp em hoàn thành mục đích mà em muốn.
Lãnh Di Mạt lén nhìn vào trong thư phòng, người đàn ông trong đó vẫn đang bận rộn làm việc, có vẻ như cô đã tạm thời lừa được hắn rồi.
Tiếp theo đây cô phải cố gần gũi với hắn hơn, đợi đến khi hắn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tin tưởng cô tuyệt đối rồi thì cô sẽ dễ dàng ra tay.
- Tả Bân, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi.
Từ giờ tôi sẽ từ từ chơi với ông.
Bàn tay của cô lại theo bản năng sờ lên vùng bụng phẳng lì, khóe môi nâng nhẹ vẽ ra một nụ cười thê lương, nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường.
- Con yêu, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.
Mặc dù vẫn chưa thể tin được chuyện này nhưng Tả Bân cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy nữa.
Đối với hắn bây giờ chỉ cần có Lãnh Di Mạt bên cạnh thì dù là chuyện gì thì hắn cũng chấp nhận hết.
- Chú Bân, chú sao vậy? Đồ ăn không ngon à?
Bữa tối đầu tiên của hai sau ngần ấy chuyện xảy ra, cứ ngỡ như Lãnh Di Mạt đã trùng sinh trở về vậy.
Cô không còn thái độ chống đối với Tả Bân nữa, cũng không phải một bữa cơm mà hắn luôn phải ép cô ăn từng thìa.
Bây giờ cô trở về với dáng vẻ của trước kia, khi mà chuỗi bi kịch vẫn chưa diễn ra, một cô gái nhỏ luôn tươi cười bên cạnh hắn.
Nghe Lãnh Di Mạt gọi, Tả Bân mới giật mình nhìn lại, dùng nụ cười gượng gạo che đi sự bất cẩn nãy giờ.
Hắn lắc lắc đầu, cười cười một cách trìu mến, cầm đũa gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát cho cô.
- Không sao.
Mạt Mạt, đây là tôm em thích ăn nhất, ăn nhiều vào.
Lãnh Di Mạt cười tít mắt nhìn hắn, gật gật đầu như một đứa trẻ háu ăn.
Nhìn dáng vẻ chỉ cắm đầu ăn của cô, trái tim của Tả Bân dường như đang được sưởi ấm, khoảnh khắc đẹp đẽ này đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy, trong mơ lại gặp rất nhiều lần, hắn nhất định phải trân trọng từng giây phút một.
Hắn vừa gắp đồ ăn cho cô lại luôn cầm giấy ăn lau đồ ăn dính bên miệng cô.
Mỗi động tác, cử chỉ săn sóc đều rất ân cần, tỉ mỉ, không khác gì đang nâng niu, giữ gìn một món bảo vật trân quý nhất, còn có ánh mắt nhu tình mà hắn dành cho cô nữa.
- Chú Bân, sao chú không ăn?
Lãnh Di Mạt vừa hỏi xong thì đã gắp một miếng thịt đút vào miệng của Tả Bân trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, còn để lộ nụ cười tinh nghịch nữa.
- Gần đây có phải chú lại bỏ bữa không? Trông chú gầy như vậy.
Chú Bân, chú cũng phải ăn nhiều vào mới có thể cưới Mạt Mạt được chứ.
Câu này của cô đích thực là của Lãnh Di Mạt trước kia rồi, cô lại vô tư nói câu này như vậy, đúng thật là cô đang sống trước thời điểm đêm sinh nhật mười tám rồi.
Vậy hắn còn gì không yên tâm nữa chứ?
- Mạt Mạt, em vẫn muốn gả cho anh sao?
Nghe hắn hỏi vậy, Lãnh Di Mạt lại giương đôi mắt trong veo nhìn hắn, bĩu môi thể hiện chút bất mãn, sau đó là trả lời rất chắc chắc, giọng điệu lại kèm theo hờn dỗi.
- Đương nhiên rồi.
Mạt Mạt chỉ gả cho chú Bân thôi.
Chú Bân, sao chú lại hỏi vậy nữa? Có phải chú không muốn cưới Mạt Mạt không?
Lẽ ra Lãnh Di Mạt chỉ cần trả lời một nửa câu trước thôi, nhưng vì cô đã sớm nhìn thấy có người đang tới nên mới cố tình hỏi lại Tả Bân, mục đích là để người phụ nữ đứng bên ngoài kia nghe được đáp án của hắn.
“Đến rồi sao? Vậy để xem tôi chỉnh các người thế nào”.