Chú Đừng Qua Đây!

Chương 166: 166: Nó Là Anh Trai Của Cháu




Suốt một tuần qua, Lãnh Di Mạt liên tục gửi đơn ứng tuyển cho nhiều công ty khác nhau nhưng vẫn không có kết quả gì, không thì là bị loại thẳng.

Cô ngồi trước bàn học mà hết vò đầu bứt tóc thì đến thở dài khóc ròng.

Tả Bân đúng là ra tay quá nặng rồi mà, nói làm là làm luôn.
- Tiểu thư, chị không sao chứ?
Tiểu Ngư vừa rót nước tới đặt xuống bàn cho cô vừa hỏi han tình hình.

Từ lúc nó nghe Lãnh Di Mạt nhắc tới việc đã gặp lại Tả Bân thì cũng lo lắng không kém.

Ba năm qua hai người đã sống như vậy rất tốt mà, khó khăn lắm mới thoát được mà nay Tả Bân lại đến thì đúng xui xẻo trong xui xẻo rồi.
Lúc đầu Lãnh Di Mạt còn làm loạn lên với Ngôn Dực là muốn bỏ trốn, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ công sức suốt ba năm trời, lại phải tiếp tục xa ông bà ngoại nữa.
- Chị không biết đâu.

Không ổn chút nào.

Chị sắp bị ép đến phát điên rồi đây.
Mái tóc đen mượt đã bị Lãnh Di Mạt vò đến rối như tổ quạ.

Cô mệt mỏi đóng laptop lại và cầm cốc nước lên uống một ngụm, thuận miệng hỏi.
- Hôm nay em không đến lớp sao?
Bây giờ Tiểu Ngư đang là giáo viên của lớp dạy võ cho trẻ em.


Mỗi ngày nó đều đến trung tâm để dạy, nhưng hôm nay nó vẫn ở nhà nên Lãnh Di Mạt mới tò mò hỏi thử.
Tiểu Ngư ngồi trên ghế lười cạnh giường, cũng chán nản than thở mấy tiếng.
- Không biết có phải lão đại nhúng tay vào không, em mới nhận được thông báo kết thúc hợp đồng từ hôm qua rồi.
Lãnh Di Mạt bàng hoàng hết một lúc lâu, không thể tin nổi mà đưa tay lên vỗ vỗ trán.

Trong lòng đang không ngừng gào thét….
Không phải đó chứ? Tả Bân lại đuổi cùng diệt tận như vậy sao? Nếu muốn cắt đứt đường sống không phải chỉ cần nhắm vào cô là được rồi ư? Sao còn phải đụng đến Tiểu Ngư chứ?
- Em nói thật sao? Chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp đâu.
Lãnh Di Mạt vừa nói vừa cầm điện thoại lên, nhìn theo động tác của cô, Tiểu Ngư liền hỏi ngay.
- Tiểu thư, chị định làm gì?
Vừa cầm điện thoại lên đã bấm gọi vào một cái tên quen thuộc trong danh bạ, đang chuẩn bị áp vào tai thì cũng dành ra vài phút để trả lời Tiểu Ngư, cô còn mỉm cười rất tự nhiên nữa.
- Gọi cho Ngôn Dực.

Chị không tin anh ta lại không có cách để giải quyết tận gốc chuyện này.
Nhưng ngay lúc mà cuộc gọi sắp kết nối thì lại có tiếng gõ cửa, Lãnh Di Mạt hình như đã quên mất ngắt cuộc gọi mà nhét điện thoại vào túi áo luôn rồi chạy ra mở cửa, người đứng bên ngoài là ông ngoại của cô.

Nhìn sắc mặt của ông có vẻ rất nghiêm trọng nên cô cũng bắt đầu hoang mang.
- Ông ngoại, ông tìm cháu có việc gì sao ạ?
Ông lão thở dài một hơi và nhìn xuống phía cầu thang, âm trầm nói với cháu gái.
- Cháu xuống dưới nhà, ông bà có chuyện cần nói với cháu.
Vẫn chưa biết chuyện gì nên Lãnh Di Mạt không dám chậm trễ, nháy mắt bảo Tiểu Ngư ở lại trong phòng rồi cùng ông ngoại đi xuống cầu thang.

Hai ông cháu rất nhanh đã xuống tới phòng khách, Phong lão phu nhân thì ngồi một mình trên sofa.

Nhìn thấy bà ngoại, Lãnh Di Mạt liền đi tới ngồi ngay bên cạnh bà, thuận tay cầm lấy chiếc gối kê sau tựa ghế đặt lên đùi.
- Bà ngoại, có chuyện gì mà ông bà lại gọi cháu xuống đây vậy?
Phong lão phu nhân vẫn trầm mặc chưa nói gì, từ từ lấy một tấm ảnh trong tập bưu phẩm mới xé ra để trên bàn, nhìn lại một lần nữa mới đưa cho Lãnh Di Mạt và hỏi.
- Chuyện này là thế nào đây? Mạt Mạt, cháu nói cho bà biết, A Dực và Ngôn Tô có quan hệ gì?
Lãnh Di Mạt cẩn thận nhận lấy bức ảnh chụp hai cha con Ngôn Tô, trong đầu đang dần dần hình thành một đống suy nghĩ hỗn loạn.

Tại sao ông bà ngoại của cô lại có những bức ảnh chụp này? Và ai là người đã gửi bưu phẩm này? Trên mặt dấu tên, rốt cuộc là ai chứ? Và mục đích là để làm gì?
Về thân phận của Ngôn Dực, ba năm trước khi anh ta cứu cô từ cõi chết trở về, hai người đều ở New York, Ngôn Dực thường xuyên ghé qua thăm bọn họ, nhưng cô và anh ta đã thống nhất với nhau không cho ông bà biết thân phận của anh ta, nhất là mối quan hệ của anh ta với Ngôn Tô và vị trí thiếu chủ Hồng Bang của anh ta.

Nhưng bây giờ ông bà đều đã nhìn thấy ảnh chụp rồi, cô có thể giấu được nữa không?
- Ông ngoại, bà ngoại.

Thực ra, thực ra bọn cháu cũng không muốn giấu hai người.

Nhưng mà.....đã như vậy thì cháu cũng nói thật vậy.

Ngôn Dực chính là con nuôi của lão đại Hồng Bang, Ngôn Tô.


Anh ấy cũng là thiếu chủ của Hồng Bang.

Nhưng con chắc chắn.....
- Con nuôi?
Còn không để Lãnh Di Mạt được nói hết câu thì Phong lão phu nhân đã lên tiếng cắt ngang, cách bà hỏi ngược lại càng cho thấy bà không hề tin vào những gì mà cháu gái đang nói với mình, hay có thể là vì đấy không phải là sự thật mà hai ông bà già biết.
Lãnh Di Mạt nghe bà ngoại hỏi vậy thì cũng thành thật gật đầu, nhưng không ngờ là Phong lão phu nhân lại hừ một tiếng oán trách.
- Ngay cả con ruột của mình mà cũng không dám nhận thì có tư cách gì nhớ đến Xảo nhi chứ.
Nghe bà ngoại nói đến đây thì Lãnh Di Mạt càng khó hiểu hơn, không phải đang hỏi chuyện của Ngôn Dực với Ngôn Tô sao? Sao tự nhiên lại có liên quan đến mẹ của cô chứ?
- Bà ngoại, mặc dù Ngôn Dực là thiếu chủ Hồng Bang nhưng anh ấy không.....
- Mạt Mạt, cháu nghĩ Ngôn Tô là ai? Sao có thể để một đứa con nuôi trở thành thiếu chủ được.
Một lần nữa cũng không cho cháu gái có cơ hội được nói mà Phong lão phu nhân đã tranh nói trước.
Lãnh Di Mạt nhất thời á khẩu mà nhìn bà ngoại không chớp mắt.
- Bà ngoại, bà muốn nói gì với cháu vậy?
Phong lão phu nhân lúc này mới yên lặng được một chút, đang dần hồi tưởng lại ký ức năm xưa, không khỏi lắc đầu thở dài.
- Mạt Mạt, A Dực không phải con nuôi của Ngôn Tô.

Thằng bé là con ruột của Ngôn Tô.
Lãnh Di Mạt nghe như tiếng sét đánh ngang tai, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được hết thông tin mình vừa nghe, còn lắp bắp hỏi lại cho chắc chắn.
- Bà nói Ngôn Dực là con ruột của Ngôn Tô?
Hồi tưởng lại những chuyện năm xưa, đáy lòng của Phong lão phu nhân càng nặng nề hơn.

Bà vừa gật đầu vừa thở dài, nhìn thẳng vào mắt của cháu gái và tuyên bố thêm một tin chấn động nữa.
- A Dực không những là con ruột của Ngôn Tô, mà nó còn là anh trai của cháu nữa đấy.

Thằng bé này cũng là cháu ngoại của ông bà.
Lần này thì Lãnh Di Mạt cảm giác mình không ổn nữa, trên đầu giống như có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, bất động mất mấy phút mới dần lấy lại tinh thần để hỏi bà ngoại.

- Bà đang nói thật sao? Đây không phải nhầm lẫn chứ? Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, sao bà có thể chắc chắn Ngôn Dực là con của Ngôn Tô và mẹ cháu? Mẹ cháu, mẹ cháu với Ngôn Tô sao lại....
Đây là chuyện gì thế này? Sao cô chưa từng nghe cha nhắc đến chứ? Mẹ cô và Ngôn Tô còn có quan hệ này nữa sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
- Ngày sinh của đứa trẻ đó, đến tận bây giờ bà vẫn còn nhớ rất rõ.

Hơn nữa, cháu xem những thứ này nữa đi.....
Phong lão phu nhân cũng không muốn tin vào sự thật này, nhưng khi nhìn thấy tất cả những chứng cứ này thì bà không thể không tin nữa.

Bà đưa lần lượt từng thứ cho Lãnh Di Mạt xem lại, đầu tiên là kết quả xác nhận quan hệ huyết thống của Ngôn Tô và Ngôn Dực, và sau đó là một bức ảnh chụp lưng trần của Ngôn Dực.
Cầm phiếu xét nghiệm huyết thống của hai cha con Ngôn Tô trên tay mà Lãnh Di Mạt tưởng chừng đang nâng cả một tấn chì, còn bức ảnh đó nữa, là đang nói lên điều gì đây? Ngôn Tô và Ngôn Dực đúng là cha con ruột.

Vậy còn tấm ảnh của Ngôn Dực thì.....
- Trên lưng của đứa trẻ đó có một vết bớt giống lưỡi rìu.

Năm đó chính tay bà đã bế nó lúc mới sinh ra, bà không thể nhận nhầm được.
Quá bất lực và không muốn chấp nhận sự thật này, Lãnh Di Mạt mới quay sang hỏi lại ông ngoại, giống như đang cố tìm một chỗ bám trụ khác, hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời khác.
- Ông ngoại, những gì bà vừa nói đều là thật sao?
Đến cuối cùng thì cả Phong lão cũng gật đầu chắc nịch, đáy mắt ánh lên chút bi ai.
- Đều là thật.

Mẹ cháu trước khi kết hôn với cha của con thì đã từng sinh một đứa bé.

Sau đó bọn ta đều tưởng đứa trẻ đó đã chết rồi.

Thật không ngờ.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.