Chú Đừng Qua Đây!

Chương 173: 173: Theo Đuổi Lại Em




Lãnh Di Mạt tức đến run người.

Vậy tất cả đều không phải là mơ, hôm qua cô nhìn thấy Tả Bân xuất hiện ở quán bar, cô cứ tưởng mình sinh ảo giác, còn sau đó, hắn nói với cô rất nhiều nữa, còn ở rất gần cô, hóa ra tất cả những gì cô thấy hôm qua không phải là mơ, đều là thật cả!
Nhìn phong thái ung dung, cao ngạo của Tả Bân khi đứng trước quầy rượu, Lãnh Di Mạt thực sự không nhịn nổi mà mắng.
- Nói vậy thì tôi phải cảm ơn anh sao? Tả Bân, anh lợi dụng lúc tôi say rượu dở trò đồi bại, còn muốn tôi cảm ơn anh? Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ kiện anh!
Vừa rót một ly rượu ra, Tả Bân lại được nghe một câu quen thuộc.

Hắn vừa lắc đầu cười cười, vẫn nhàn nhã cầm cốc rượu lên uống cạn.
- Mạt Mạt, em có mệnh sát phu sao? Ba năm trước em muốn giết anh đến cả trong mơ, ba năm sau em luôn miệng nói kiện anh.

Xem ra ở cạnh em anh không chết thì cũng là thân bại danh liệt nhỉ?
Lãnh Di Mạt ôm chặt chăn trước ngực, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng nhìn hắn từng giây từng phút không dám buông lỏng.
Mà Tả Bân vừa uống cạn cốc rượu kia thì lại tiếp tục rót thêm một cốc nữa, lần này là cầm cả chai rượu đi tới ghế sofa ngồi xuống.
- Nếu em muốn kiện thì cũng nên xem em đã làm gì đi đã.
Hắn lắc lắc cốc rượu trên tay, còn ngồi với dáng rất ung dung, thoải mái khi bắt chéo hai chân, ngả lưng về phía sau.
- Tối qua em nhiệt tình đến mức cào khắp người anh, bây giờ trên lưng anh chỗ nào cũng là thương tích.


Công với lần trước em ra tay đánh anh nữa.

Nếu anh kiện em thì có thể kiện em với hành vi cố ý gây thương tích với tình tiết tăng nặng là phạm tội nhiều lần đấy.
Bị hắn nhắc lại chuyện tối qua, Lãnh Di Mạt vừa thẹn vừa giận, lại còn đang muốn kiện ngược cô nữa chứ? Cô cố gắng giữ thật chặt chăn vì đó là thứ duy nhất có thể giúp cô bảo vệ thân thể lúc này, trừng mắt căm phẫn nhìn người đàn ông mặt dày vô sỉ kia.
- Tả Bân, anh ăn vạ cũng lộ liễu quá đấy.

Chút thương tích đó còn không bằng cả gãi ngứa, anh dựa vào đó mà kiện tôi, sao anh không đi ăn cướp đi?
Khi cô hỏi ngược lại như vậy, Tả Bân bất chợt lại im lặng và trầm mặc một lúc, sau đó hắn chợt nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc đến ngột ngạt, vừa chỉ vào ngực trái của mình vừa nói.
- Vậy còn vết thương ở đây, em định tính giá thế nào? Ở đây hình như trống rỗng, từ ba năm trước rồi.

Anh không có tim, là em đã đem đi mất.

Thương tích này đủ mười phần trăm rồi chứ?
Rõ ràng đó không phải lỗi của mình nhưng khi Tả Bân hỏi vậy thì Lãnh Di Mạt lại giống như đang chột dạ, không dám nhìn vào mắt của hắn mà cứ quay trái rồi quay phải.

Lúng túng tạo ra một sự cuồng nộ mất phương hướng, đang cố tình đánh trống lảng.
- Tả Bân, trình độ ăn vạ của anh đúng là không thể xem thường mà.

Anh lợi dụng đưa tôi vào đây thực hiện hành vi đổi bại, chuyện này cho dù không thể ra tòa nhưng nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ tạo ra một tin trời giáng cho Đan Thạch đấy.
Đối phó với Tả Bân, Lãnh Di Mạt đúng là còn lâu mới bằng.

Điều ngu ngốc nhất khi nói chuyện với Tả Bân chính là đe dọa hắn, và đó cũng là điều vô nghĩa nhất.

Không có ai có thể trở thành mối đe dọa của hắn cả.
- Nếu em thích thì em cứ việc đi nói.

Mặt anh dày mà, em nghĩ sau khi chuyện của chúng ta truyền ra ngoài thì ai mới là người thấy xấu hổ.

À còn nữa, Mạt Mạt, tối qua là em chủ động đòi anh mà, cho nên không thể nói là anh dở trò đồi bại được.
Tối qua Lãnh Di Mạt đã uống không ít rượu, ngoại trừ gương mặt nửa thật nửa ảo của Tả Bân thì cô chẳng nhớ được gì cả, chuyện hai người vượt quá giới hạn tối qua, rốt cuộc là thế nào thì cô cũng không nhớ.


Nhưng cô chắc chắn không thể tin được lời mà Tả Bân vừa nói.

Cô sao lại có thể chủ động đòi hắn lên giường được chứ, đúng là hết sức vô lí mà, chắc chắn là Tả Bân lợi dụng điểm cô không nhớ gì mà nói lung tung, tẩy trắng cũng lộ liễu quá đấy.
Vò đầu bứt tóc một lúc, sau đó lại cố gắng ép mình nhớ lại chuyện tối qua.

Lãnh Di Mạt sắp nổ não tới nơi rồi.

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi lại người đàn ông còn ngồi trên sofa uống rượu.
- Tả Bân, rốt cuộc anh muốn dở trò gì nữa hả? Tôi đã nói rõ sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa rồi mà.

Tại sao vẫn bám lấy tôi không chịu buông vậy?
Mặc kệ cô cuồng nộ xả giận, Tả Bân vẫn cứ thoải mái ngồi tận hưởng cảm giác tuyệt vời hiện giờ, còn tỏ vẻ vô tội mà nói lại.
- Em yên tâm, tối qua anh đã nghe hết những lời thật lòng nhất của em rồi.

Cho nên từ hôm nay dù em có tức giận hay chửi anh thế nào, anh cũng sẽ không tức giận.

Thế nào? Có phải em thấy anh đang rất cao thượng không?
Lãnh Di Mạt mở to mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ tự luyến của hắn với vẻ mặt bất lực hoàn toàn, sau đó mới thốt ra được mấy tiếng.
- Anh có bệnh à?
Cô vừa nói xong thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên, cô liền với tay qua lấy túi xách để lấy điện thoại.

Cuộc gọi đến chính là công ty cô đã gửi hồ sơ xin thực tập, họ gọi đến báo kết quả ứng tuyển và cũng lại như những lần trước, cô đã bị loại và lí do họ đưa ra cũng rất hời hợt.


Vừa tắt điện thoại thì hình như ai đó đã sớm dự tính hết mọi chuyện và đang nở một nụ cười thắng lợi.
- Xem ra em tìm vị trí thực tập cũng không dễ dàng gì thì phải.

Không sao, em là phu nhân tương lai của ai, một nửa Đan Thạch sau này cũng là của em, nếu không có chỗ nào để đi thì cứ đến tìm anh.
Lần này thì Lãnh Di Mạt đúng thật phải cạn lời với hắn.

Cô nhìn hắn như nhìn một loài sinh vật lạ.

Cũng ngay sau đó thì liền ra mặt khinh bỉ ngay.
- Cho dù tôi không có nơi nào để đi cũng không đến chỗ anh.

Trả quần áo cho tôi, tôi còn rất bận, không có thời gian điên khùng như anh.
Tả Bân vừa rót rượu xong thì ồ lên một tiếng, vờ nhíu mày suy đoán.
- Em lại định đi xin xỏ khắp nơi sao? Nếu em đã muốn như vậy thì cứ việc đi đi, nhưng mà anh đảm bảo sẽ không ai dám nhận em đâu.
Lãnh Di Mạt thừa biết những trò này đều là do một tay hắn bày ra, nhưng hắn cứ như vậy mà khoe mẻ thì cô càng bực hơn.
- Tả Bân, từ khi nào mà anh lại trẻ con vậy? Anh cứ phá tôi như vậy không thấy mệt à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.