Chú Đừng Qua Đây!

Chương 182-183



182: Mời Cô Đi Xem Phim


Gần đây khi Tả Bân không còn tác oai tác quái nữa thì cả Tiểu Ngư cũng được sống yên, công việc mới cũng rất thuận lợi mà nó lại không hề biết người thực sự dọn sạch đường cho mình, ngăn cản Tả Bân can thiệp vào chuyện của mình lại chính là người đàn ông đang đến tìm nó đây, chính là Ryan.
- Ngài, ngài Ryan? Sao ngài lại đến đây?
Vừa mới kết thúc giờ học, Tiểu Ngư chuẩn bị đến phòng thay đồ để chuẩn bị ra về thì bị Ryan xuất hiện bất thình lình chắn trước mặt, không còn cách nào nên nó đành phải đứng lại nói chuyện cho xong.
Bắt được cơ hội rồi, vậy mà Ryan lại không thể nói được những gì mà anh ta đã nghĩ trong đầu từ lâu, anh ta cứ ngập ngừng rồi lại nói những chuyện ngoài lề.
- Tôi hỏi Mạt Mạt mới biết cô làm việc ở đây.

Không biết bây giờ cô có thời gian không, tôi muốn mời cô đi xem phim.
Anh ta vừa nói vừa giơ hai tấm vé xem phim ra, trên mặt còn mang theo một cỗi hy vọng.

Nhìn gương mặt đó, Tiểu Ngư lại do dự không nỡ từ chối, nhưng nó cũng không muốn day dưa thêm với người đàn ông này nữa.

Nó nghĩ một lúc, sau đó cũng cầm lấy vé, sau đó chỉ chỉ vào phòng thay đồ.
- Bây giờ tôi phải vào thay đồ đã.

Anh ra ngoài đợi đi.
Thấy cô đã cầm lấy vé rồi nên Ryan cũng nghĩ rằng nó đã đồng ý lời mời của mình.

Anh ta cười rạng rỡ, gật gật đầu và đi ra bên ngoài hành lang đứng đợi.
Nhưng sau khi thay đồ xong, Tiểu Ngư lại chọn đúng lúc nhiều người ra vào khu vực thay đồ rồi bí mật rời đi trước khi bị Ryan nhìn thấy.
Còn Ryan sau khi đợi lâu vậy vẫn chưa thấy người đi ra, thử chạy ngược lại vào trong tìm thử.

Trước những cái nhìn quái dị nhìn vào mình, anh ta vẫn không thèm quan tâm, một người đàn ông với thân phận cao quý vậy mà đang lục tung cả phòng thay đồ nữ để tìm một cô gái.


Truyện Ngôn Tình
Kết quả là anh ta đã tìm cả buổi vẫn không tìm thấy Tiểu Ngư nữa, lúc này trong đầu cũng đã có câu trả lời rồi.

Có lẽ nó không muốn đi xem phim cùng hắn nên đã về trước, nếu đã không muốn như vậy sao không thẳng thừng từ chối đi chứ.
..
Ryan vậy mà vẫn đi đến rạp chiếu phim một mình nhưng lại không nhìn thấy người con gái vẫn đi theo anh ta suốt dọc đường.

Tiểu Ngư đứng từ xa nhìn người đàn ông ngồi một mình ở quầy chờ, trái tim không kìm được mà nhói lên.

Cho đến khi người đó cũng bước vào trong khu vực soát vé, nó nhìn lại tấm vé trong tay, nhìn theo dòng người cũng chuẩn bị di chuyển, cuối cùng lại chạy tới quầy bán vé để hỏi một vị trí bất kỳ ở hàng ghế cao nhất trong rạp là của vị khách nào.

Sau một hồi thuyết phục, nó cũng được nhân viên chỉ người đàn ông đang đi một mình đứng cuối hàng.

Nó nhanh chóng đi tới nói với một người đàn ông đó.

- Xin lỗi, không biết anh có thể đổi vé với tôi không?
Số ghế trên vé của Tiểu Ngư là một chỗ ngồi rất lí tưởng, có lẽ vé này Ryan đã đặt sớm nhất.

Vì rạp hôm nay rất đông nên ghế cũng đã hết, người đàn ông đến trễ này phải mua vé ở ghế trong góc, nhìn thấy số ghế đẹp như vậy đương nhiên không do dự mà đồng ý rồi.
- Được chứ.

Của cô đây.
Người đàn ông vui vẻ đồng ý đổi vé cho Tiểu Ngư, ông ta đi vào trước nó, còn nó vẫn không quên gật đầu cảm ơn.

Rạp phim đã đông kín người, Tiểu Ngư tìm vị trí ngồi trên tấm vé vừa đổi từ người đàn ông.

Vừa ngồi xuống thì việc đầu tiên nó làm chính là nhìn thử Ryan đang ngồi ở đâu.

Tìm được rồi, người đàn ông vẫn ngồi tĩnh lặng hướng mắt lên màn hình, nhưng trái tim của nó lại có cảm giác nhói lên từng cơn vậy?
Còn phía bên này, Ryan vừa thấy người đàn ông lạ mặt ngồi vào ghế bên cạnh thì càng hiểu ra.

Tiểu Ngư cho dù không muốn đi xem phim cùng anh ta thì có cần phải đem cả vé xem phim tặng cho một người lạ mặt vậy không chứ.
Bộ phim trên màn hình lớn đã chiếu rồi, cả rạp kín người đều giữ im lặng để theo dõi bộ phim.

Nhưng có lẽ trong số những người ở đây thì có những trái tim chỉ đang muốn tìm kiếm người trong lòng mình.

Tiểu Ngư chính là một ví dụ, cả buổi bộ phim diễn ra thì số lần nó nhìn về chỗ ngồi của Ryan còn nhiều hơn, dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng cũng mãn nguyện rồi.

Ba năm trước, giữa hai người đã hình thành môt bức tường vô hình không thể nào bước qua nữa, giữa hai người chính là một vị hôn thê đã mất của Ryan, mà trái tim của Ryan có lẽ vẫn còn một vị trí đặc biệt chỉ dành cho người phụ nữ đó.

Cho nên nó không dám bước vào, càng không có dũng khí đối mặt với anh ta.
Cho dù bộ phim đang chiếu có đặc sắc đến mấy thì Ryan cũng không có tâm trạng gì để cảm nhận nữa.

Anh ta cứ lâu lâu lại nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, cứ nghĩ đến lẽ ra hôm nay người ngồi cạnh anh ta phải là Tiểu Ngư.

Không ngờ tất cả hy vọng đã bị dập tắt khi người đã bỏ đi từ lâu.

Bộ phim vừa kết thúc, lần lượt từng dòng người đã đi ra khỏi rạp nhưng Ryan vẫn còn ngồi yên một chỗ.

Vì chưa thấy anh ta rời đi nên Tiểu Ngư cũng chưa di chuyển, cùng ngồi với anh ta đến khi không còn ai ngoài hai người bọn họ nữa.

Cho đến khi thấy Ryan có dấu hiệu đứng lên, Tiểu Ngư cũng nhanh chóng cầm túi đứng lên và đi ra khỏi rạp trước.
Ryan không lái xe mà đi bộ suốt dọc đường từ rạp chiếu phim đi ra, mà Tiểu Ngư cũng đi theo sau anh ta, đặc biệt là không quên giữa khoảng cách nhất định.
Đi được một lúc thì đã có tài xế đến đón Ryan.

Anh ta cũng không nghĩ nhiều mà bước lên xe luôn mà không hề nhìn thấy Tiểu Ngư đang đứng ở đằng xa.
Khi xe đã di chuyển một lúc thì lại móc điện thoại ra, để màn hình hiện mục tin nhắn với Tiểu Ngư, do dự muốn gửi tin nhắn đi, nhưng cứ soạn rồi lại xóa, sửa một câu đến một câu khác, vẫn không có câu nào vừa ý.

Nhưng đúng lúc anh ta định bỏ điện thoại xuống thì màn hình đã có tin nhắn gửi đến với nội dung “Cảm ơn ngài, bộ phim hôm nay rất đặc biệt”
Đọc xong tin nhắn, Ryan phải mất vài phút mới định hình được thực tại.

Tiểu Ngư nói vậy nghĩa là cả buổi hôm nay nó cũng ở trong rạp chiếu phim sao? Nhưng rõ ràng là nó đã tặng vé xem phim cho người lạ rồi mà.

Chằng lẽ là đổi vé sao? Nhưng vì sao chứ? Vì sao lại không muốn đi cùng anh ta? Nó vẫn đang tránh mặt anh ta?
Vừa nghĩ xong thì Ryan lại định gửi tin nhắn hỏi thử thì Tiểu Ngư đã nhắn thêm mấy tin.
“Đi đường cẩn thận.

Tôi về đến nhà rồi”
“Tôi đi ngủ đây”
“Ngủ ngon”
Những tin nhắn này rất rõ ràng là đang cố chặn họng trước đến trốn tránh thành công.

Nếu đã như vậy thì Ryan cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định này, gửi lại một câu chúc ngủ ngon đơn giản.


Nhưng tâm tư lại vô cùng nặng nề, cứ như có hàng ngàn khối đá lớn đè lên vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện lời hẹn, trước đó Tả Bân đã nói với Lãnh Di Mạt không cần đem theo bất cứ thứ gì mà chỉ cần đi cùng hắn thôi, thế nhưng cô vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân khi rời khỏi nhà.

Cô xuống nhà sớm hơn năm phút lại không ngờ là Tả Bân lại đến trước.
Nhìn chiếc vali bên cạnh Lãnh Di Mạt, Tả Bân cũng không biết phải nói gì nữa, bất lực lắc đầu, chẳng phải là hắn đã dặn cô không cần đem theo bất kỳ thứ gì rồi sao? Mọi thứ hắn đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi, sao ba năm lại có thể biến một thiên kim tiểu thư trở nên quê mùa vậy chứ?
Không cần nghĩ nhiều, hắn đi tới kéo cô nhét vào vị trí ghế phụ trước.

Trong lúc Lãnh Di Mạt còn tưởng hắn sẽ giúp cô đem vali cất vào cốp xe cho cô thì không ngờ tên đàn ông lỗ mãng nào đó đã đi vòng qua đầu xa và ngồi vào ghế của mình.
- Tả Bân, anh còn chưa cất đồ cho tôi mà.

Anh làm gì vậy? Đó là đồ của tôi đấy.
Lãnh Di Mạt bắt đầu làm loạn và muốn mở cửa xuống xe tự cất vali, nhưng Tả Bân đã nhanh hơn và đem cửa khóa lại, sau đó còn nhoài người qua bên cô, rất tự nhiên mà đem dây an toàn thắt vào bên eo của cô.
- Anh đã chuẩn bị không thiếu thứ gì cả.

Em không cần phải mang theo những thứ này.
Lãnh Di Mạt thực sự không nhịn được bản tính tự ý hành động của hắn, bất mãn phản biện lại.
- Nhưng tôi có thể tự chuẩn bị.

Không phải trong hợp đồng có điều kiện anh sẽ không ép tôi làm gì mà tôi không muốn sao?
Nghe cô ồn ào mãi bên tai chỉ vì một cái vali, Tả Bân càng kiên quyết khởi động xe, một tay nắm vô lăng còn một tay kéo đầu của cô nghiêng qua bên người mình.
- Em còn ồn ào nữa thì anh sẽ dán miệng em lại đấy.

Yên tâm đi, cả đồ lót cũng đúng size của em nên em không cần phải ngại.
Bị hắn trêu chọc không chút kiêng dè như vậy, Lãnh Di Mạt vừa tức giận vừa đỏ mặt xấu hổ.

Một chữ cũng nói không trôi nên cô cũng đành căn răng mà bỏ qua lần này, nghiêng đầu nhìn cảnh bên đường mà chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa..

183: Yếu Bóng Vía

Địa điểm mà Tả Bân chọn lại là một thành phố bên bờ sông, cũng là một địa điểm du lịch lâu đời với các thế mạnh về mua sắm, ăn uống hay văn hóa và còn là một vùng quê của thành phố New York, thành phố Hudson.

Nơi dừng chân của hai người là một homestay hòa mình cùng cảnh sắc của thung lũng hùng vĩ nơi đây. Vì đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước nên khi vừa đến nơi thì nhân viên hướng dẫn cũng đưa hai người đến phòng của mình.

Quang cảnh nơi đây đúng là rất phù hợp để tu dưỡng lại tâm hồn, mỗi phía đều là màu sắc xanh của rừng cây và còn có hoa rừng, những loài cây lá đỏ, khác xa hoàn toàn với sự ồn ào, nhộn nhịp của thành phố New York.

Lãnh Di Mạt đi một vòng xung quanh nhà tạm trú của mình để ngắm cảnh, khi đi hết rồi mới bước vào trong phòng ngủ xem thử. Cô tò mò kiểm tra thử xem có đúng như lời Tả Bân nói hay không, và đúng là khiến cô phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, đồ đạc trong căn nhà nhỏ này không thiếu một thứ gì cả. Cô còn lén xem thử cả đồ lót, phải đỏ mặt tía tai khi số đo đều đúng với mình, nhưng màu sắc này thì có vẻ như rất quan ngại.

- Em nóng lòng muốn mặc cho anh xem như vậy à?

Người đàn ông bất thình lình xuất hiện như ma vậy, chẳng thèm phát ra tiếng động gì, đứng đằng sau Lãnh Di Mạt quan sát rất lâu rồi mới lên tiếng. Khi Lãnh Di Mạt bị dọa cho giật mình và quay đầu lại nhìn thì thấy Tả Bân đang đứng khoanh tay trước ngực, nghiêng hẳn một bên mà tựa vào bên cửa để nhìn cô với vẻ mặt đầy khiêu khích. Lãnh Di Mạt nhìn theo ánh mắt của hắn mới nhận ra là mình còn đang cầm chiếc áo ngực màu đỏ trên tay, nhất thời trở nên luống cuống và mất bình tĩnh, tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài rồi, cô vội ném chiếc áo ngực lại vào trong ngăn kéo như xua đuổi một thứ kinh dị vậy, mặt đã đỏ ửng lên như bị lửa đốt.

- Anh vào lúc nào vậy? Sao lại nhìn lén người khác chứ?

Lúc hỏi lung tung thì Lãnh Di Mạt lại nhớ ra là hai người còn đang ở chung một phòng. Cô liền quên luôn chuyện xấu hổ lúc nãy, hỏi lại hắn.

- À phải rồi, ở đây chỉ có một phòng thôi à?

Tả Bân cố gắng nhịn cười, vẫn duy trì tư thế đứng như cũ, gật gật đầu một cái thay cho câu trả lời. Mà câu trả lời này của hắn càng khiến Lãnh Di Mạt ngồi chổm hổm dưới sàn thêm lúng túng, lắp bắp hỏi thêm câu nữa.

- Vậy anh thuê thêm một căn đi.

Với câu hỏi này thì Tả Bân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.



- Em chưa từng nghe nguyên tắc bất thành văn khi ở homestay sao?

Hắn ngừng lại một lát để xem thử biểu cảm của Lãnh Di Mạt, thấy cô ngơ ngác lắc đầu thì hắn mới cười cười và nói tiếp.

- Khi ở homestay thì em không thể ở một mình một căn. Bởi vì những người bạn vô hình xung quanh rất thích đi theo những vị khách ở một mình đấy.

Hắn vừa trả lời xong thì mặt của Lãnh Di Mạt hình như đang dần biến sắc. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, vô thức đã nắm chặt tay nhưng không muốn để người đàn ông trước mặt phát hiện ra, cho nên cô đã dùng thái độ bất mãn để phủ đi hết nỗi sợ mơ hồ.

- Anh nói linh gì đấy. Tôi chưa từng nghe chuyện này bao giờ.

Mặc dù miệng nói vậy nhưng có trời mới biết Lãnh Di Mạt cũng đang ngờ vực đủ thứ.

Nhìn dáng vẻ cố che giấu sự sợ hãi của cô mà Tả Bân vừa thương vừa thấy buồn cười, hắn vờ gật gật đầu như chẳng thèm quan tâm, còn tốt bụng đồng ý với cô.

- Vậy anh đi nói với bà chủ, thuê thêm một căn nữa.

Thấy Tả Bân đang định đi thuê thêm một căn homestay khác, Lãnh Di Mạt cố nén sự sợ hãi trong lòng mà đứng bật dậy và chạy qua ngăn hắn lại.

- Không, không cần đâu, tôi, tôi vừa suy nghĩ lại rồi. Thuê thêm một căn nữa cũng rất tốn kém. Cho nên chúng ta cứ ở đây đi.

Cô vừa nói xong thì lại nghĩ hắn sẽ cho rằng mình đang sợ nên mới vội vàng giải thích thêm trong khi chưa có ai hỏi cả.

- Tôi chỉ là muốn tiết kiệm chi phí không cần thiết thôi. Không phải tôi sợ đâu.

Nói xong rồi, cô lại vội vàng quay đầu chạy trốn ngay, rất sợ sẽ lại để lộ dấu vết gì trước mắt của người đàn ông.



Nhìn con mèo nhỏ luống cuống cụp đuôi chạy mất, Tả Bân thật không nhịn được cười nữa. Bàn tay cuộn tròn của hắn che trước miệng bật cười không ngừng.

..

Lịch trình ngày đầu tiên chính là đi đến những địa điểm du lịch nổi tiếng ở đây. Sau khi thay đồ xong, Tả Bân đã đợi Lãnh Di Mạt bên ngoài. Hai người đến trung tâm thành phố cổ kính, được mệnh danh là thủ đô cổ trong lịch sử. Nơi này nổi tiếng với các khu phố ẩm thực hay các buổi biểu diễn đường phố.

Lãnh Di Mạt đã bị những điều lí thú này làm cho mê đắm, cô giống như một đứa trẻ lần đầu được khám phá thế giới vậy, đi rất nhanh phía trước, thưởng thức rất nhiều món ăn vặt truyền thống khác nhau, có lẽ vì tiếng địa phương của cô khá tốt nên còn nói chuyện với rất nhiều chủ quầy hàng. Dù là trong đám đông tấp nập nhưng Tả Bân đi phía sau cô vẫn không nhầm lẫn được, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo bóng lưng của cô, giống một người cha đang bảo vệ con gái từ xa, hắn vậy mà rất chú ý món nào cô thích và còn đặt người bán đem đến chỗ ở của hai người.

- Anh đi chậm vậy à? Mau qua đây xem này.

Thấy người đàn ông phía sau mãi chưa đi tới nên Lãnh Di Mạt mới quay lại và kéo lấy tay hắn. Giữa chốn đông người tấp nập qua lại, một cô gái nhỏ lại kéo tay người đàn ông chen chúc vào đám đông, tìm một vị trí đẹp nhất để đứng xem màn biểu diễn nghệ thuật trên sân khấu tự dựng.

Lãnh Di Mạt xem đến say sưa, trên môi còn cười rất rạng rỡ. Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, trái tim của Tả Bân lại như được sưởi ấm. Hắn chỉ nhìn cô mà không hề nhớ đến màn biểu diễn trước mặt, rồi lại nhìn xuống bàn tay của cô đang chủ động nắm lấy tay mình mà có lẽ cô cũng không ý thức được hành động của mình, nghĩ vậy lại càng khiến hắn thấy vui hơn.

Sau khi màn biểu diễn đường phố kết thúc, Lãnh Di Mạt cũng vỗ tay theo đám đông. Đồng thời lúc này cô mới ý thức được từ nãy đến giờ là cô đang nắm tay của Tả Bân nên nhất thời hơi lúng túng và cứ vỗ tay mãi. Thấy cô như vậy, Tả Bân mới lấy một phần tiền xu đưa cho cô.

- Hình như em quên gì đó thì phải.

Lãnh Di Mạt cầm lấy tiền xu, cũng hiểu là người đàn ông đang giúp cô phá vỡ không khí ngượng ngùng hiện giờ. Cô cầm tiền xu và nhanh chóng đặt vào hũ trên bàn của nghệ sĩ đường phố, sau khi người đó cảm ơn xong thì cô cũng mỉm cười gật đầu rồi xoay người đi. Cũng ngay lúc này thì Tả Bân bất thình lình xuất hiện và nắm lấy tay của cô. Lúc đầu thì Lãnh Di Mạt có phản đối nhưng sau mấy lần giằng co thì cô cũng buông giáp đầu hàng, để hắn nắm tay mình đi. Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, trái tim của cô bất giác lại nhói lên, liệu rằng cô và hắn còn có thể tiếp tục nắm tay nhau đi như vậy mà không phải dừng lại không?

Tả Bân của ba năm sau đã rất khác so với Tả Bân từng làm tổn thương cô ba năm trước, liệu cô có thể tin tưởng hắn một lần nữa không? Có thể yêu hắn lần nữa không?

Cho dù không biết ngày mai sẽ ra sao, cô vẫn muốn tham lam hưởng trọn cảm giác an toàn và ấm áp như bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.