Nhìn Lãnh Di Mạt đứng bên giường vừa ôm chăn vừa lấy gối, Tả Bân có chút ngạc nhiên, thử hỏi.
- Em định làm gì vậy?
Lãnh Di Mạt đã lấy xong đồ cần lấy, đứng đối diện với người đàn ông và trả lời vô cùng tự nhiên.
- Không phải chỉ có một phòng thôi sao? Tôi ra ngoài phòng khách ngủ, anh ngủ trong phòng đi.
Quyển tạp chí trong tay của Tả Bân suýt nữa thì rơi xuống nhưng hắn đã kịp thời giữ được phong thái bình thản nhất, gật gật đầu và vờ đồng ý với hành động của cô, nhưng lại cố tình nói thêm khi thấy cô đã ôm chăn gối ra tới phòng khách.
- Theo quan điểm về phong thủy thì vị trí bên ngoài phòng khách rất dễ thu hút những người bạn không mời mà đến.
Nếu hướng mặt về phía nam thì nó sẽ ngồi dưới chân em cả đêm, nếu em xoay ngược lại vừa hay có thể mặt chạm mặt.
Còn nếu em ngồi mà không nằm thì nó lại thích ở trên cao sà xuống.
Hay là em xoay ghế lại đi, nhưng mà cũng không được, như vậy kết quả cũng vẫn không thay đổi.
Toàn thân Lãnh Di Mạt đã lạnh toát và bất động khi nghe câu chuyện kỳ quái mà Tả Bân vừa kể.
Cô ngồi trên sofa mà không dám buông chăn gối đang ôm ra, cảm giác sau gáy cứ lành lạnh, cẩn thận quan sát xung quanh, lại nhìn vào trong phòng ngủ, không chút do dự lại ôm đồ quay trở vào trong.
Nhưng không phải để lên giường mà trải xuống dưới sàn, miệng thì tìm một lí do để che đậy hành động của mình.
- Tôi, tôi chỉ là thấy ở ngoài lạnh hơn trong này nên mới vào đây ngủ thôi.
Đừng tưởng tôi sợ mấy thứ vô căn cứ mà anh nói.
Tả Bân lại ồ lên một tiếng tỏ vẻ như chẳng liên quan đến mình, còn dùng tư thế bận rộn đọc tạp chí để che giấu.
- Anh còn chưa hỏi gì mà em tự thừa nhận sao?
Lãnh Di Mạt bị hắn chọc đến sắp phát điên rồi, nhưng cô lại không còn dồi dào khí lực để đôi co với hắn như thường ngày nữa, càng cuộn tròn vào trong chăn, hai tay thì nắm chặt góc chăn trước mặt, chỉ để lộ mũi và mắt.
- Tôi đi ngủ đây.
Ngồi trên ghế nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, Tả Bân vẫn phải cố nhịn cười.
Hắn cất quyển tạp chí đi, vừa vươn vai đứng dậy vừa nói bóng gió thêm mấy câu.
- Mấy người bạn này rất hay ở dưới gầm giường thì phải.
Chỗ ngủ của em vừa vặn có thể được nhìn thấy đầu tiên đó.
Hắn nói xong thì lại đi vào phòng tắm để tắm rửa.
….…
Lúc Tả Bân tắm xong và đi ra thì đã thấy Lãnh Di Mạt vừa rồi còn nằm dưới sàn mà bây giờ đã nằm yên trên giường, còn đắp chăn kín người nữa.
Người đàn ông biết diệu kế của mình đã thành, trong lòng như đang nở hoa nhưng vẫn giữ một vẻ mặt thờ ơ không liên quan, cố nhịn cười và qua vị trí còn trống bên cạnh, nhìn cô một lúc rồi lấy gối của mình lên.
Lãnh Di Mạt thấy hành động đó của hắn liền hỏi ngay.
- Anh làm gì vậy?
Người đàn ông hất cằm xuống sàn, rất bình thản mà giải đáp thắc mắc cho cô, nhưng cô đâu biết là từ nãy đến giờ hắn đang giả ngây ngô, vô can thôi.
- Mạt Mạt, không phải em nói chúng ta không thể ngủ cùng giường sao? Nếu em muốn ngủ trên giường thì anh sẽ nhường giường cho em, anh ngủ dưới sàn được rồi.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt liền không tự chủ được mà đưa tay lên kéo vội lấy tay của hắn, dáng vẻ rất yêu đuối cần nơi để tựa vào.
- Anh đừng đi được không? Tôi, tôi sợ không thể ngủ một mình.
Thấy mục đích của mình đã sắp đạt được rồi nên Tả Bân càng phải diễn cho giống một chút.
Hắn quay mặt sang hướng khác và cười cười, vờ hỏi lại.
- Mạt Mạt, ạnh có thể hiểu là em đang muốn anh ngủ cùng em?
Lãnh Di Mạt không có tâm tư để nghĩ nhiều như vậy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm chặt bàn tay của người đàn ông, ánh mắt trong veo đầy cầu khẩn.
Thấy cô không biết trả lời thế nào, Tả Bân cũng không nỡ ép cô nữa, cứ thế mà ngả bài thôi.
Hắn còn ra vẻ như mình đang rất tốt bụng cứu rỗi cho cô, nằm xuống chỗ trống bên cạnh.
Hai người nằm trên giường mà vẫn còn giữa một khoảng cách khá lớn, và Lãnh Di Mạt còn rất căng thẳng nữa, hai tay giữ chặt chăn không dám buông, nhưng trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, càng lúc càng nhích ngược vào trong, chính là càng lúc càng gần Tả Bân hơn.
Cô không nhìn thấy người đàn ông nằm một chỗ đó đang nở một nụ cười chiến thắng, chờ đợi thu hoạch của mình.
Vậy mà Lãnh Di Mạt chưa hoàn toàn đến gần Tả Bân thì đã ngủ say lúc nào không hay.
Còn Tả Bân cũng không có bất kỳ hành động nào là để kéo cô đến bên mình cả, hắn cứ nằm yên một chỗ và nhìn phía sau lưng cô đã yên giấc.
Nhưng không lâu sau khi Lãnh Di Mạt ngủ say thì cô lại chủ động quay đầu lại, mặt đối diện với người đàn ông đang nằm nghiêng, hai tay còn vòng qua ôm lấy bụng của hắn.
Đây chính là điều mà Tả Bân luôn mong chờ suốt buổi tối hôm nay, nhìn cô ngủ say trong lòng mình, hắn lại cong môi cười đầy sủng nịch, nhẹ nhàng nhấc đầu của cô lên để cánh tay của hắn làm gối cho cô, một tay còn lại thì dịu dàng vén lại tóc sau tai của cô, ánh mắt nhìn cô rất đỗi thâm tình.
- Mạt Mạt, em vẫn giống như lúc nhỏ, nghe chuyện ma xong thì tối lại đòi anh ru ngủ.
Hôm nay hắn bất đắc dĩ mới phải dùng đến chiêu hù ma cô như vậy, không ngờ vẫn hiệu quả như vậy.
Dù bây giờ cô bé của hắn đã trưởng thành rồi nhưng vẫn rất giống như lúc nhỏ, mỗi lần đòi hắn kể chuyện ma hay xem phim ma với cô thì tối đó chắc chắn là cô sẽ không ngủ được nếu không có hắn bên cạnh.
Khóe môi người đàn ông giương lên, lộ ra ý cười trìu mến, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn bóng một nụ hôn thật sâu rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ cùng cô.
- Ngủ ngon, bé con của anh.
..
Lúc Lãnh Di Mạt tỉnh dậy thì bên cạnh chỉ còn một khoảng trống.
Cô lười biếng bước xuống giường, sửa soạn qua loa trước khi đi ra khỏi nhà.
Khi cô vừa xuống tới trước cửa thì đã thấy một bàn thức ăn bày sẵn rất nhiều món ăn khác nhau, mà cách đó không xa chính là một khu bếp di động, còn người đã làm hết những việc này vẫn đang bận rộn nên không phát hiện ra đã có người đứng nhìn từ nãy giờ.
Đây đúng là lần đầu tiên mà Lãnh Di Mạt nhìn thấy dáng vẻ của Tả Bân khi nấu ăn.
Cô nhìn đến thất thần, thì ra lúc người đàn ông này dù là làm việc với cả đống giấy tờ hay là nghiêm túc nấu ăn vẫn toát lên một loại sức hút đặc biệt như vậy, cảm giác một người đã đứng phía trước thay cô chống đỡ hết tất cả, không phải ai cũng có thể thay thế được hắn.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy Lãnh Di Mạt đứng gần đó, Tả Bân đem món sốt cuối cùng đặt lên bàn, đi tới kéo cô qua bàn ngồi.
- Dậy rồi sao? Mau qua đây ăn sáng thôi.
Lãnh Di Mạt vẫn còn rất ngỡ ngàng, mới ngồi xuống mà tròn mắt nhìn từng món ăn trên bàn, không nhịn được mà hỏi.
- Những món này, đều là anh làm hết sao?
Tả Bân ngồi đối diện cô, nhìn vẻ mặt khó tin của cô, hắn chưa vội nói gì mà lại rất thong thả lấy một miếng bánh mì và bắt đầu quệt sốt cá hồi trên bàn, đưa đến miệng cho cô mới nói.
- Anh chợt nhận ra từ trước đến giờ, anh vẫn chưa bao giờ tự tay nấu cho em một bữa ăn.
Cũng lâu rồi, anh không làm những việc này nữa, không biết tay nghề còn được như xưa không.
Nhìn miếng bánh sốt trước miệng, Lãnh Di Mạt cũng không từ chối, ngoan ngoãn há miệng cắn một góc vừa vặn.
Vừa mới nhai thử thì cô càng tròn mắt kính ngạc, mùi vị này so với những đầu bếp thượng hạng cũng không hề kém cạnh.
Cô thật không tin nổi một vị thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo, cả ngày chỉ có đánh đấm và bắn giết, một chủ tịch ngang tàng, hống hách như hắn lại còn có mặt này nữa, bởi vì nấu ăn có chút khác biệt với hình tượng của hắn.
Lúc Lãnh Di Mạt tự mình ăn, cô vẫn không ngừng lén nhìn người đàn ông đối diện, không nhịn được mà hỏi.
- Tôi có thể hỏi người đầu tiên được anh nấu ăn cho là ai không?
Động tác đang cuộn sandwich của Tả Bân bất chợt khựng lại khi nghe cô hỏi câu này, ánh mắt của hắn liền có dấu hiệu né tránh, nhưng vẫn cho cô biết một chút.
- Là em gái anh, Tiểu Nguyệt.
Nghe đến tên Tiểu Nguyệt, Lãnh Di Mạt vẫn nhớ cái đêm mà hắn gặp ác mộng đã quy hết tội lỗi cho cho cha cô vì đã làm hại Tiểu Nguyệt, cũng chính là em gái của hắn.
Chẳng lẽ chuyện của em gái hắn, gia đình hắn có liên quan đến Lãnh gia, liên quan đến cha cô thật sao?
- Anh có thể kể cho tôi nghe về Tiểu Nguyệt không? Hình như anh rất thương em ấy..