Chú Đừng Qua Đây!

Chương 189: 189: Đưa Em Đi Ngắm Bình Minh




Lãnh Di Mạt mới vào nên không nghe thấy gì, đi thẳng tới giường.
- Anh còn chưa ngủ sao?
Tả Bân vừa đóng laptop lại vừa cố tình nói mấy lời trêu ghẹo cô như vừa nãy, đồng thời cũng đứng lên và đi qua giường.
- Sao vậy? Em quen ngủ cùng anh rồi à? Không có anh ngủ bên cạnh nên liền không ngủ được?
Biết lại trúng kế của hắn, Lãnh Di Mạt dù rất phẫn nộ nhưng cũng lúng túng không kém, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

Hai tay còn nắm chặt lấy chăn làm vật bảo vệ cho mình.
Vậy mà Tả Bân vừa nằm xuống chỗ trống bên cạnh cô lại không có hành động quá đáng như cô đang đề phòng.

Hắn để tay lên vai cô và xoay cô lại đối diện với mình, vẻ mặt cô cùng nghiêm túc nói, cứ như đang căn dặn một chuyện vô cùng quan trọng vậy.
- Mạt Mạt, sau này nếu em có gặp một người giống anh thì cũng đừng để bị lừa.

Sau ngày mai, nếu câu trả lời của em không như anh mong chờ, anh nhất định sẽ cam tâm tình nguyện ra đi và không quay lại tìm em nữa.

Cho nên nếu sau này có người nào đó giống anh xuất hiện trước mặt em thì em tuyệt đối không được tin.

Còn nếu như câu trả lời của em là bằng lòng quay về bên anh, anh nhất định không bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến em nữa, cho nên nếu người nào đó giống anh xuất hiện mà đe dọa em thì người đó chắc chắn không phải là anh.
Đúng là hắn đang nhắc đến giả thuyết khi bảy ngày của hai người kết thúc, nhưng Lãnh Di Mạt sao lại không nghe lọt tai thế này, cô còn muốn đẩy hắn ra và đi ngủ sớm nữa.
- Anh bị thương đến hoang tưởng rồi à? Nói linh tinh gì vậy?
Thái độ của cô rất rõ ràng là không thèm tin và liền xoay người sang một bên để ngủ yên giấc, quay lưng về phía người đàn ông vẫn còn bồn chồn không yên.

….…..
Cảm giác đang ngủ ngon lành mà bị đánh thức đúng là không hề dễ chịu chút nào, Lãnh Di Mạt vừa bị gọi dậy thì đã nhìn thấy mình ngồi ở bên bờ biển rồi, mà còn nằm trong vòng tay của Tả Bân.

Cô chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nhưng khi nhìn lại quần áo mình mặc trên người và mọi thứ xung quanh thì không thể bừng tỉnh, tròn mắt mà nhìn Tả Bân.
- Anh, anh đưa tôi ra đây từ khi nào vậy?
Nhìn vẻ mặt khó tin và bàng hoàng của cô, Tả Bân không nhịn được mà lắc đầu cười cười.
- Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức nên phải tự chuẩn bị mọi thứ thôi.
Lãnh Di Mạt vẫn hoảng sợ ôm lấy ngực, không thể tin nổi vào tai mình nữa.

Như vậy là Tả Bân đã thay đồ cho cô sao? Nhưng chưa nói đến chuyện này, cô vẫn không hiểu tại sao hắn lại đưa cô ra biển vào giờ này.
- Vậy anh đưa tôi ra đây làm gì?
Thất cô vẫn chưa hiểu ra ý đồ của mình, Tả Bân thuận tay gõ nhẹ vào đầu cô một cái, sau lại chỉ tay về phía cuối chân trời, nhìn cô và nói.
- Ngắm bình minh đấy.

Chúng ta đã cùng ngắm hoàng hôn nhiều lần nhưng chưa có cơ hội được ngắm bình minh cùng nhau.

Cho nên ngày cuối cùng ở cạnh em, anh muốn một chút trọn vẹn.
Nghe hắn nói lời này, Lãnh Di Mạt càng lặng người ra.

Cô suýt nữa thì quên mất rồi, cô quên mất hai người chỉ là đang thực hiện một giao dịch.


Hóa ra hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cô lại quên mất, qua ngày hôm nay thì tất cả những gì hai người đã cùng trải qua sẽ mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức, giấc mơ đẹp đẽ đến lúc phải tàn rồi.

Hạnh phúc đối với cô sao lại ngắn ngủi đến vậy chứ?
Thấy đôi mắt cô hơi đỏ hoe, Tả Bân liền cố ý nhắc cô bình minh đã lên và chỉ cô nhìn về phía chân trời.
- Em còn chưa tỉnh ngủ sao? Mau nhìn đi, bình minh lên rồi.
Bình minh lên rồi, cuộc sống mới sẽ lại bắt đầu.

Qua hôm nay, cô và hắn đều phải sống thật tốt.
Hóa ra bảy ngày lại ngắn như vậy, nhưng từng khoảnh khắc đẹp đẽ đó, hắn sẽ mãi mãi khắc sâu trong tim.

Có thể cùng nhau thức giấc, nắm tay nhau đi bộ trên những đoạn đường bình lặng nhất, cùng nấu một bữa cơm của hai người, cùng bận rộn công việc của riêng mình, tất cả sẽ như một đoạn ký ức đẹp nhất không bao giờ lặp lại nữa.
- Mạt Mạt, nếu không có anh, em vẫn sống tốt chứ?
Có trời mới biết, ngay khoảnh khắc này, Lãnh Di Mạt chỉ muốn òa khóc thật lớn và nhào vào lòng hắn, nhưng cô không thể, cho dù cô biết rõ bản thân rất yêu hắn, rất muốn quay về bên cạnh hắn, nhưng cô không thể quên được sự thật hắn chính là kẻ thù giết cha của cô, là kẻ đã ép chết đứa con còn trong bụng cô.

Cô cắn chặt mu bàn tay, né tránh hắn, cô khóc nghẹn trong lòng, cô không trả lời được hắn.

Nếu không còn hắn nữa, cô chỉ đang tồn tại chứ không phải sống nữa.


Nhưng cô sẽ cố gắng để không buông xuôi.
- Tả Bân, từ lúc nào anh đã không còn nổi tự tin nữa?
Tả Bân nghe rất rõ câu hỏi của cô, hắn không nhìn cô vì đúng là hắn không còn đủ dũng khí nữa, hắn cũng không biết trả lời cô thế nào vì bản thân hắn hình như đã không còn tự tin từ lúc bắt đầu rồi.

Chính xác là khi hắn biết được lời cầu nguyện của cô dưới bầu trời pháo hoa, hắn biết đáp án của cô rồi, hắn biết hai người đã không thể quay lại nữa rồi.
Cô không trả lời hắn, hắn cũng không trả lời cô, cả hai người cứ yên lặng ngồi bên nhau cùng ngắm bình minh lên.....tất cả đều kết và phải bắt đầu lại.
..
Hai người không rời đi mà cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đẹp nhất trên bãi biển bình yên và đẹp như bức tranh thủy mặc.

Cùng làm tất cả những gì mà các cặp đôi yêu nhau vẫn hay làm cùng nhau, hết vẽ hình đối phương trên biển cát thì lại cùng xây lâu đài cát, nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ trôi dần hết những tầng lâu đài đã xây, còn thi nhau dựng tháp bằng đá và vỏ sò.
Nhìn Lãnh Di Mạt đang mải mê dựng từng bậc tháp cao hơn, Tả Bân lại cố tình ném một mảnh vỏ sò về đó, làm ngã tòa tháp cô đã cố dựng nãy giờ.
- Tả Bân, anh cố tình đúng không?
Lãnh Di Mạt ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn người đàn ông đang cố tình phá mình, hét lên một tiếng rồi lập tức đuổi đánh hắn.
- Anh chỉ muốn giúp em thôi mà, mảnh vỏ này không dễ nhặt được đâu đấy.

Ai ngờ là tháp của em lại dễ đổ như vậy, cũng đâu thể trách anh.
Lãnh Di Mạt hốt một nắm cát hòa lẫn nước ném về phía người đàn ông đang chạy phía trước, vừa đuổi đánh vừa mắng.
- Chơi bẩn không phải nghề của anh sao? Anh mau trả lại tháp cho tôi! Tả Bân, tốt nhất anh nên đứng yên đó cho tôi.
Trên bờ biển rộng mênh mông, một đôi nam nữ rượt đuổi nhau hòa lẫn tiếng cười trong veo cùng tiếng sóng vỗ rất bình yên, còn liên tục hất nước về phía đối phương, quyết không để người kia chạy thoát.

Nhưng Lãnh Di Mạt lại bị bắt ngược lại, còn bị người đàn ông bế xốc lên cao.
- Tả Bân, anh còn dám bắt tôi? Anh được lắm! Đừng để tôi tóm được anh.
Mặc dù không ít lần chật vật nhưng Lãnh Di Mạt vẫn rất hiếu chiến, trừng mắt nhìn người đàn ông cố tình trêu chọc mình thảm hại.
Hai người vui đùa bên nhau cả một ngày dài mà không để ý đến thời gian cũng trôi qua rất nhanh.


Chẳng mấy chốc mà mặt trời cũng sắp lặn xuống biển rồi, một màu vàng phủ kín trên mặt biển rộng lớn.
Lãnh Di Mạt ngồi yên lặng bên cạnh Tả Bân, cùng hắn ngắm mặt trời lặn dưới chân trời, qua hết ngày hôm nay, ngày mai hai người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Cô nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, trái tim lại đau nhói lên từng cơn, khóe mắt cay cay, sắp không nén được nước mắt nữa.

Nhưng cô vẫn muốn nhìn lâu hơn một chút, khoảnh khắc đẹp đẽ và bình yên này, cô nhất định sẽ khắc sâu trong tim đến cuối đời.
- Chúng ta về thôi.
Thấy người đàn ông vừa quay đầu lại và nhẹ giọng nói, Lãnh Di Mạt cũng lúng túng gật đầu.

Hai người mới cùng đứng lên và sóng vai nhau rời khỏi bãi biển thơ mộng này.
Đi vài bước chính là một đoạn đường ven núi, xe của Tả Bân lại để ở khu vực dịch vụ cách đó một đoạn, cho nên hai người còn phải đi theo con đường này một lúc nữa.

Lãnh Di Mạt không biết từ lúc nào mà cứ đi phía sau Tả Bân, cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng quen thuộc đã khắc sâu trong tim từ lâu, cô không biết sau ngày mai mình có thể mỉm cười mà bước đi khi không còn nhìn thấy hắn không, sông cuộc sống như ba năm qua, nhưng mà thực sự cuộc sống đó không hạnh phúc chút nào.
Có lẽ là Tả Bân cũng đang có rất nhiều tâm tư chất chồng nên cũng không còn dũng khí để đối diện với cô nữa, hắn bắt đầu lo sợ câu trả lời ngày mai của cô, thật sự đã bắt đầu lo sợ.

Cho dù trước giờ hắn đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm sống hoặc chết, hàng ngàn lần đám phán hợp đồng khổng lồ nhưng chưa bao giờ run sợ, vậy mà hắn lại sợ một câu trả lời của cô như một học sinh trung học đang đợi kết quả thi cao học vậy.
Nén nước mắt vào trong, Lãnh Di Mạt đang chuẩn bị tiến lên phía trước mà đi cùng Tả Bân.

Nhưng lại nhận ra có nguy hiểm đến rất nhanh.
- Cẩn thận!
~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.