Chú Đừng Qua Đây!

Chương 218: 218: Nhận Điện Thoại Của Cô




Lại qua một ngày mà Lãnh Di Mạt vẫn nhốt mình trong phòng, còn không chịu ăn gì nữa.

Cả ngày hôm nay, cô đã nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biêt bao nhiên lần rồi, cô nghe vú nuôi và Tiểu Ngư nói mấy ngày nay Tả Bân vì chuyện Đan Thạch đang sắp ra mắt bộ sưu tập mới mà lại còn nửa đường gặp rắc rối nên mới bận rộn đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, cho nên hắn mới không quay về tìm cô nữa sao?
Bây giờ không còn nghe giọng hắn bên ngoài cửa nữa, cô mới bắt đầu thấy hối tiếc.

Nếu như hôm đó cô chịu mở cửa, cô chịu gặp hắn và nói thì có phải bây giờ đã tốt rồi không?
Khi nào hắn mới quay lại tìm cô nữa đây? Hay là, cô cũng có thể tự đi tìm hắn mà.....
.......
Vịnh Ba Tư vốn là một khu vực chính trị rối ren lớn, cũng là nơi tập trung của nhiều lực lượng lính đánh thuê.

Nếu không phải địa bàn của mình thì càng không thể tùy tiện nổ súng, nếu không thì hậu quả rất khó mà lường được.
Lúc Tả Bân đến nơi thì mấy chiếc tàu chở hàng đều đang bị chặn hết tứ phía, hoàn toàn không thể tiếp tục di chuyển nên chỉ có thể giữ nguyên vị trí.

Mà những chiếc tàu chặn đường đều là của Bạch Hổ Bang, có cả Từ Khải, Từ thiếu chủ của Bạch Hổ Bang dẫn đầu nữa.
Thực chất thì khu vực này cũng đang dần dần biến thành địa bàn của Xích Bang, cho nên khi Tả Bân đến nơi thì đều có người đến đón ra tận bến cảng.

Người đàn ông gốc Ả Rập dùng ngôn ngữ của nước mình để trao đổi với Tả Bân.

- Tả tiên sinh, đây cũng là chuyện nhỏ thôi, anh đâu cần đích thân đến đây.

Tôi có thể giúp anh giải quyết mà.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, còn phía sau chính là một đám thuộc hạ nghiêm chỉnh bước theo chờ lệnh.
Tả Bân tay kẹp điếu xì gà đang hút dở, nhìn xuống dưới bến cảng chưa có gì thay đổi, cũng đáp lại lời của người đàn ông kia.

- Đây chỉ là chút hiểu lầm.

Cậu ta là con của một người bạn quá cố, tôi đến để nói chuyện với cậu ta thôi, cho nên không cần phải đụng tay đụng chân.

Sau khi nói chuyện xong với người quản lý ở đây, Tả Bân mới dẫn người của mình đi xuống bến cảng, trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp Từ Khải.

Từ Khải và Bạch Hổ Bang mặc dù đã chặn tàu ở đây suốt mấy tiếng nhưng đều không dám hành động lỗ mạng, mục đích chính cũng là dùng nó để uy hiếp Tả Bân đến đây gặp mặt.
Vừa thấy Tả Bân đi vào, Tử Khải liền chỉa súng vào mặt hắn, bắt đầu đưa ra điều kiện của mình.

Thấy cảnh này, những tên thuộc hạ đi theo sau Tả Bân cũng rút súng chỉ về phía đám thuộc hạ của Bạch Hổ Bang.
Tả Bân và Từ Khải bốn mắt nhìn nhau, không ngờ là Tả Bân lại phất tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình lùi lại và bỏ súng xuống.

Còn Từ Khải thì vẫn coi hắn như kẻ thù, chỉ muốn lột da, róc xương hắn thôi.

- Không phải mày đến để lấy lại hàng sao? Vậy thì chúng ta trao đổi đi, mày để lại hai tay của mày, tao trả hàng cho mày, nể tình giao hữu trước kia của Xích Bang và Bạch Hổ Bang, tao không giết mày, chỉ cần mày chịu phế hai tay của mày thôi.

Nghe những lời đe dọa này, Tả Bân cho dù là đang đứng trước bao nhiêu họng súng cũng không hề lo lắng hay e dè, ngược lại còn bình thản như đang chơi trò tiêu khiển vậy.

Cặp mắt phượng sắc lạnh mang theo một cỗi hàn khí quét qua từng người đang muốn giết mình, chỉ cười khẩy một tiếng.

- Không phải các cậu đều không có bản lĩnh giết tôi sao? Cậu vẫn nhớ chúng ta có giao hữu, nhưng thay vì nghe tôi nói thì cậu lại tin lời của Ngôn Tô.

Cậu không biết ông ta đến nằm mơ cũng muốn tôi và cha cậu chết à?
Từ Khải nắm chặt khẩu súng trong tay hơn, nghiến răng ken két mà hét lên một tiếng.

- Chính mày giết cha tao mà vẫn còn giảo biện! Đừng tưởng tao không dám bắn.

Đúng lúc này, Tả Bân lẽ ra phải cẩn thận thương lượng với Từ Khải vì tính mạng của hắn đddangtreo trước họng súng của cậu ta.

Thế nhưng cuộc gọi đến điện thoại của hắn, lại chính là Lãnh Di Mạt đang gọi.

Cuộc gọi này hắn đã đợi từng ngày, từng giờ, cuối cùng cũng đợi được cô gọi đến rồi.

Mặc kệ trên đầu còn một họng súng, hắn vẫn vui mừng nhận cuộc gọi.

Lúc bắt máy, gương mặt hắn dường như thay đổi hẳn, vẻ sắc lạnh và tàn bạo khi nãy đã không còn, chỉ còn nụ cười đầy sủng nịch.


- Mạt Mạt, là em đó sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ của Lãnh Di Mạt.

- Là em.

Lão già, em đã nghe Tiểu Ngư nói rồi.

Xin lỗi vì đã không tin chú lúc đó.

Mặc dù thời gian đã quá ba ngày, nhưng đúng là Tiểu Ngư đã không thất hứa với hắn, cuối cùng Lãnh Di Mạt cũng đã hết hiểu lầm về hắn.

Vừa nghe giọng của cô thì tất cả mọi phòng tuyến đối với Tả Bân đều trở nên vô hình, hắn thậm chí còn chẳng quan tâm bản thân có đang gặp nguy hiểm hay không mà chỉ nói chuyện với cô gái nhỏ của mình.

- Không sao, không sao đâu.

Mạt Mạt, anh cũng đợi được em rồi.

Em không sao chứ.

Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã đến trễ.

Dù chỉ cách nhau qua chiếc điện thoại, nhưng nghe một chút tiếng động nhỏ bên kia thôi thì hắn cũng đoán được là Lãnh Di Mạt đang khóc.

Nghe tiếng khóc của cô mà lại không thể ở bên cạnh cô, trái tim của Tả Bân cứ như đang bị hàng ngàn con kiến cắn xé vậy.

- Mạt Mạt, đừng khóc, bây giờ anh không thể ở bên em.

Cho nên em đừng khóc một mình, anh sẽ rất đau lòng đấy.


Hắn chỉ muốn đến bên cạnh cô ngay lập tức, ôm chặt cô vào trong lòng, không ngừng trấn an và dỗ dành cô.

Nhưng hiện tại hắn lại không thể làm được gì cho cô cả.
Mà Lãnh Di Mạt gọi cho hắn không phải vì muốn nghe hắn tự trách như vậy, cô là vì có chuyện muốn nói với hắn nên mới lấy hết dũng khí để gọi cho hắn một lần.

- Lão già, em biết gần đây chú rất bận nên mới không về nhà.

Ngày mai, ngày mai chú có thời gian không? Em muốn gặp chú.

Không ngờ là cô lại chủ động muốn gặp mình ngay, đương nhiên là Tả Bân không chút do dự liền đồng ý với cô ngay.

- Được, ngày mai anh sẽ về gặp em.

Ở đầu dây bên kia, Lãnh Di Mạt lại lắc đầu từ chối.

- Không cần đâu.

Em muốn đến công ty tìm chú, như vậy được chứ?
Chỉ cần là cô muốn thì dù là chuyện gì thì Tả Bân cũng đồng ý với cô.

Hắn gật đầu liên tục như một đứa trẻ đang vui mừng vì được nhận kẹo.

- Được, được.

Vậy anh đợi em.

Khi cuộc gọi đã kết thúc, Tả Bân mới khôi phục lại cảnh giác để đối phó với Từ Khải đứng đối diện.

Nhưng hắn lại không ngờ lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên thì Từ Khải lại từ từ rút súng về rồi, còn không nhìn hắn khi nói nữa.

- Bây giờ anh nói đi.

Chuyện mà tôi đang hiểu lầm.


Tôi sẽ nghe năm phút, nếu có thể thuyết phục được tôi thì anh có thể đưa hàng về và cũng không mất một sợi tóc nào.

Nghe mấy câu này mà Tả Bân còn tưởng cậu ta bị ma nhập nữa.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều được như vậy, nhếch môi cười nhạt rồi gọi thuộc hạ đem đồ đã chuẩn bị tới.

Đó là một sấp ảnh chụp, còn có băng ghi hình và vài tài liệu khác.

- Đầu tiên tôi có thể thừa nhận lời mà tài xế của các cậu nói không sai.

Người mà tài xế nhìn thấy mang vẻ ngoài giống hệt tôi, nhưng đó không phải tôi.

Chuyện này phải bắt đầu từ tháng trước, khi đó tại chính địa bàn của Xích Bang có kẻ lạ mặt đột nhập, hình ảnh còn sót lại trong băng ghi hình lại có sự xuất hiện của “tôi”.

Nhưng thời điêm đó tôi không có mặt tại Thượng Hải, bên kia là ghi chép lịch trình của tôi trong ngày hôm đó, cả ảnh chụp cùng ngày tôi vẫn còn ở New York, trừ phi tôi có phép phân thân, nếu không thì sao chỉ trong vòng hai tiếng đã có thể đi đi lại lại giữa Thượng Hải và New York?
Vừa nghe Tả Bân tường trình lại mọi việc, Từ Khải lại xem qua ảnh chụp được cắt ra từ băng ghi hình, cũng thử xem đoạn băng được gắn vào laptop trên bàn, sau đó là lịch trình được lưu lại, cả ảnh chụp cùng thời điểm của Tả Bân và Lãnh Di Mạt.

Lúc nhìn thấy sự so sánh này, thái độ của Từ Khải có vẻ như đã thay đổi một góc rất lớn.
Tả Bân vẫn chưa nói hết, còn đưa ra thêm lịch trình ngày mà Từ Đạo bị sát hại, hình ảnh từ camera ở thủ phủ Xích Bang.

- Thời điểm cha cậu xảy ra chuyện, tôi không ra khỏi nhà cả đêm.

Hơn nữa cậu cũng có thể xác nhận lại xem camera trong xe của cha cậu, mặc dù đã bị tiêu hủy nhưng vẫn còn khôi phục lại vài phần, cậu chỉ cần xem thử thuộc hạ đi cùng người đã sát hại cha cậu là người của Xích Bang hay Hồng Bang.

Hắn nhắc thuộc hạ đưa thêm đồ lên cho Từ Khải tự mình kiểm tra và so sánh thử.

Đột nhiên Từ Khải khi xem qua hết những căn cứ kia thì bất chợt lại hỏi một câu.

- Vậy tối hôm đó, anh ở cùng người con gái đó? Người vừa gọi điện thoại cho anh đấy.

Mặc dù có chút khó hiểu khi Từ Khải lại hỏi vấn đề này, đúng là câu hỏi này có thể làm bằng chứng ngoại phạm của Tả Bân nhưng hắn vẫn thấy không cần thiết phải nói rõ.

Thế nhưng nghĩ một lúc thì hắn cũng gật đầu coi như đã trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.