Chú Đừng Qua Đây!

Chương 227: 227: Tại Sao Họ Lại Mất




Tiếng ồn ào bên ngoài cổng cũng đã kinh động đến Tả Bân và Lãnh Di Mạt.

Hai người vừa mới đi xuống thì lại tận mắt nhìn thấy một màn đấu khẩu giữa Ryan và Ngôn Dực.
- Tôi đến để tìm Mạt Mạt chứ không phải nghe mấy con chó của Tả Bân sủa, nên làm ơn cút hết sang một bên.
- Tôi cũng nói rồi đó thôi.

Vợ chồng người ta đang gần gũi mà cậu cũng muốn vào xem à? Sở thích cũng quái dị lắm rồi đó.
Lãnh Di Mạt đứng bên này nghe rõ mồn một từng câu chữ mà Ryan nói, mặt cũng đỏ ửng tới vành tai rồi.

Trường hợp này không phải Ngôn Dực sở thích quái dị mà người quái dị thực sự là Ryan mà.
Tả Bân đứng bên cạnh nhìn qua cũng thấy biểu cảm hiện giờ của cô.

Da mặt hắn dày hơn cô nên nghe vậy thì lại cười như nở rộ trong lòng, nhưng vẫn không nỡ để cô phải xấu hổ, cho nên mới ôm cô qua ngăn cái lưỡi không xương của Ryan lại.
- Cậu ồn ào thật đấy.

Rảnh rỗi thì lo mà hoàn thành thiết kế đi.
Nhân vật chính cuối cùng cũng đã xuất hiện nên không ai dám lên tiếng nữa.

Nhìn thấy Lãnh Di Mạt đi ra cùng Tả Bân, trong lòng Ngôn Dực còn khó chịu hơn cả việc hàng ngàn con kiến bò quanh người.

Nhưng anh ta vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, nở nụ cười ngọt ngào với cô.
- Mạt Mạt, anh nghe chuyện xảy ra với em rồi.

Xin lỗi vì bây giờ mới đến thăm em được, Em vẫn ổn chứ? Không sao chứ?
Sau những chuyện vừa xảy ra dồn dập mấy ngày nay, Lãnh Di Mạt cũng không biết phải đối diện với Ngôn Dực thế nào nữa.


Từ mối tình ngang trái của cha mẹ cô và cha của anh ta mà dẫn đến thảm kịch cho cha cô ba năm trước, người đã giết cha cô lại chính là cha của anh ta, người liên tục muốn đem hết thù oán của đời trước đổ lên người cô cũng là cha của anh ta.

Đối diện với anh ta bây giờ, cô nên xem là gì đây.

Dù sao thì những chuyện này, có lẽ Ngôn Dực cũng chẳng biết gì, giống như cô trước giờ vậy.
- Tôi không sao.

Cảm ơn anh.
Thái độ của cô vẫn xa cách và khách sáo như vậy khiến Ngôn Dực càng thêm bức bối trong người.

Anh ta còn cố tình tiến lên phía trước để nói với cô.
- Không sao thì tốt rồi, anh có mua cho em loại bánh em thích nhất này.
Lúc Ngôn Dực muốn tiến đến gần, Tả Bân đã nhanh chóng ôm Lãnh Di Mạt nhét ra sau lưng mình, đồng thời đứng chắn trước mặt cô, còn thay cô nhận quà của Ngôn Dực.
- Cảm ơn ý tốt của Ngôn thiếu chủ.

Cái này tôi và Mạt Mạt xin được phép nhận.

Không biết Ngôn thiếu chủ có nhã hứng vào trong uống trà không.
Cả Lãnh Di Mạt và Tả Bân đều không nói gì nhưng Ryan đứng gần đó vẫn bĩu môi chế giễu, dù nói rất nhỏ nhưng đủ để những người ở đây đều nghe được.
- Đây còn không phải nhờ phước của Hồng Bang các người à? Còn giả mèo khóc chuột gì chứ.
Cũng may là Tiểu Ngư đã kịp thời kéo anh ta giữ mồm giữ miệng, nếu không thì lại gây ra thêm một trận chiến giữa hai người kia rồi.
Sau khi nhận thấy thái độ của từng người, Ngôn Dực cũng chẳng có tâm tư gì tiếp tục đôi co với Tả Bân nữa.

Hơn nữa dựa vào những gì mà Ryan vừa nói thì anh ta càng chắc chắn cha mình đã giấu mình làm hại Lãnh Di Mạt, thế này không phải là nuốt lời sao?

- Không cần đâu.

Trà của Tả lão đại, tôi không uống nổi.
Anh ta nhìn Tả Bân với ánh mắt khiêu khích, giọng điệu mang theo vài phần châm biếm.

Sau đó liền quay sang nói với Lãnh Di Mạt, biểu cảm liền thay đổi hẳn, chính là dịu dàng trìu mến.
- Mạt Mạt, anh còn có việc nên đi trước đây.

Hôm khác lại đến thăm em.
Nhìn từng chiếc xe một đã bắt đầu rời đi, Tả Bân liền ra lệnh đóng cổng, còn đem túi đồ mà Ngôn Dực đưa, ném thẳng vào thùng rác.
- Lão già, chú làm gì vậy?
Thấy Lãnh Di Mạt luyến tiếc nhìn theo, hắn lại nhìn cô rồi hỏi.
- Sao nào? Em tiếc à?
Nhìn biểu cảm như đang ngậm bình giấm của hắn, Lãnh Di Mạt cũng không dám trêu vào, liền lắc lắc đầu mấy cái.
- Không có.
Chỉ có như vậy thì hắn mới dịu lại, vòng tay ôm eo cô đi thẳng vào trong nhà.
Ryan một mạch chạy vào trong thư phòng tìm Tả Bân, cho dù nhìn thấy hắn đang bận rộn với một đống tài liệu xếp chồng trên bàn và còn phải nghe báo cáo tiến độ công việc tù Hầu Tử thì anh ta vẫn thản nhiên ngồi xuống sofa để chờ.
Nhìn thấy tên kia lại đến làm phiền mình, Tả Bân cứ tạm thời nghe đến đây rồi đưa mấy văn kiện đã ký xong cho Hầu Tử, dặn dò thêm mấy câu rồi bảo cậu ta ra ngoài trước, sau đó mới xử lý cái tên lưỡi dài kia.
- Cậu còn muốn dở trò gì nữa? Thiết kế của cậu xong rồi à?
Thấy Hầu Tử đã đi rồi, Ryan mới uống hết cốc trà trước mặt rồi đứng lên để đi tới chỗ của hắn.
- Chuyện này còn quan trọng hơn cả chuyện ra mắt thiết kế mới đúng hạn nữa.

Lão Tả, cậu kết hôn với Mạt Mạt đi.


Hai người nhanh chóng tổ chức hôn lễ được không?
..
Hầu Tử vừa mới ra khỏi thư phòng của Tả Bân đi ra và đóng cửa cẩn thận lại thì gặp Lãnh Di Mạt đang đi tới.

Cậu ta cứ cúi chào trước rồi mới hỏi.
- Tiểu thư, cô đến tìm lão đại à?
Không ngờ là Lãnh Di Mạt lại lắc đầu, nghiêm túc nhìn cậu ta và nói.
- Tôi đến để tìm anh.
Cứ tưởng là mình nghe nhầm cho đến khi Lãnh Di Mạt khằng định lại lần nữa thì Hầu Tử mới hết nghi ngờ, nhưng lại đi tới một sự khó hiểu khác.
- Tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì sao?
Chuyện này Lãnh Di Mạt đã suy nghĩ cả đêm, do dự rất lâu mới đưa ra được quyết định.

Cô sợ bị người trong phòng nghe được nên mới giữ tông giọng vừa phải để hỏi.
- Tôi muốn biết nơi chôn cất cha mẹ của chú Bân và Tiểu Nguyệt nữa.

Họ được chôn ở đâu vậy?
Tự dưng Lãnh Di Mạt lại hỏi vấn đề này khiến Hầu Tử không dám tùy tiện nói ra, còn cẩn thận hỏi ngược lại cô trước.
- Sao tiểu thư lại muốn biết chuyện này?
Biết là chuyện này sẽ rất khó hỏi được nên Lãnh Di Mạt cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để ứng phó với mọi tình huống rồi.
- Không có gì.

Chỉ là tôi muốn đến thăm họ thôi.

Nhưng anh cũng thấy là chú Bân gần đây rất bận mà, cho nên tôi nghĩ hỏi anh sẽ tốt hơn.
Chuyện Tả gia năm đó cũng chính là điều mà Tả Bân dù phải trả giá thế nào cũng không muốn Lãnh Di Mạt biết được sự thật, nhưng Hầu Tử lại muốn nói ra rất lâu rồi.

Bây giờ đột nhiên Lãnh Di Mạt lại muốn đi thăm cả gia đình họ, liệu đây có phải thời cơ thích hợp đến nói sự thật với cô không? Như vậy thì Tả Bân sẽ không phải luôn lo sợ sự thật bị bại lộ nữa.
- Tiểu thư, đây là nơi yên nghỉ của họ.


Hay là để tôi gọi tài xế đưa cô đến đó?
Lãnh Di Mạt vừa nghe vậy đã nhanh chóng từ chối, nhận lấy mảnh giấy ghi đi địa chỉ mà Hầu Tử mới đưa.
- Không cần đâu, tôi sẽ đi cùng Tiểu Ngư.
Hầu Tử cũng không thể nào bắt ép được, nhưng lại cứ do dự không biết có nên nói chuyện kia cho cô biết không.
- Tiểu thư, cô, cô đã từng hỏi lão đại tại sao họ lại mất chưa?
Bước chân của Lãnh Di Mạt bất chợt khựng lại khi nghe Hầu Tử hỏi như vậy.

Cũng có một chút bất ngờ nhưng cô đã hiểu ra, cũng biết tại sao cậu ta lại phản ứng kỳ lạ như vậy.

Nếu cậu ta không dám hỏi thẳng thì cũng không cần tự làm khó bản thân, vì câu mà cậu ta đang muốn hỏi, cô cũng đã biết đó là gì rồi.

Như vậy cô mới càng chắc chắn Tả Bân ngay từ đầu đã không muốn cho cô biết sự thật về bi kịch của gia đình hắn, bởi vì nếu không phải vì lệnh của hắn thì Hầu Tử đã không do dự như vậy.

Cô càng muốn biết tại sao hắn lại kiên quyết giấu cô như vậy, tại sao ai cũng biết rõ sự thật mà chỉ có cô là không biết gì như vậy.
- Là tai nạn.

Chú Bân nói với tôi, cha mẹ chú ấy và Tiểu Nguyệt đã mất trong một tai nạn khi chú ấy mười sáu tuổi.

Có chuyện gì sao? Chuyện gì mà tôi không biết à?
Đến cả lí do thực sự về cái chết của Tả gia, Tả Bân cũng nói đại một lí do để gạt cô.

Lí do mà cô nói với Hầu Tử không phải cô đang nói dối mà chính là Tả Bân muốn cô nói dối.

Cô cũng muốn thử xem cậu ta có nói thật với cô không.

Nào ngờ, cuối cùng thì cậu ta vẫn không nói gì cả.

Cô cũng vờ như không nghi ngờ gì, gật đầu một cái rồi xoay người rời khỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.