Chú Đừng Qua Đây!

Chương 236-237



236: Cùng Một Ngày


Tả Bân vừa được Lãnh Di Mạt đồng ý kết hôn đã mừng hơn cả việc ký được một hợp đồng tỉ đô.

Hắn vội vàng hơn cả, vì ngày tổ chức hôn lễ đã chọn sẵn từ trước, chính là ngày ra mắt bộ sưu tập mới của Đan Thạch nên thời gian chuẩn bị cho hôn lễ cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi.
Hai ngày nay tin tức về ngày đại hôn của chủ tịch tập đoàn Đan Thạch với tiểu thư Lãnh gia đã lên tất cả các mặt báo và còn trở thành từ khóa tìm kiếm hàng đầu trên mạng xã hội.

Tin tức kết hôn không những đẩy giá cổ phiếu của Đan Thạch lên mức cao ngất ngưỡng mà còn thu hút được một lượng lớn khách hàng đặt trước cho bộ sưu tập mới lần này của Đan Thạch.
- Lão già, em vẫn không hiểu, tại sao lại phải chọn ngày ra mắt Thiên Điểu làm ngày đại hôn của chúng ta chứ.

Chú đừng nói với em đó là một hình thức kinh doanh của Đan Thạch đấy.
Đang ngồi bên cạnh Tả Bân nhìn hắn bận rộn với đống văn kiện trên bàn, Lãnh Di Mạt vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi thử.
Còn Tả Bân mặc dù đang bận rộn xem những số liệu chằng chịt trên các bảng báo cáo nhưng vẫn nghe cô hỏi, hắn tạm dừng một chút và quay mặt sang nhìn cô một cái, cười cười.
- Chắc là Ryan đã khai hết với em lí do khiến cậu ta phải hao tâm tổn sức lấy lòng em rồi chứ?
Lãnh Di Mạt nghe hắn hỏi lại cũng không suy nghĩ gì nhiều mà gật gật đầu thừa nhận.
- Chú Ryan nói nếu em kết hôn với chú thì mới tỏ tình thành công được Tiểu Ngư.

Chẳng lẽ....
Thấy cô gật đầu và đang dần phát hiện ra lí do thì Tả Bân mới nói tiếp.

- Cậu ta muốn tỏ tình với Tiểu Ngư vào ngày ra mắt Thiên Điểu, còn anh lại nghĩ nếu vào ngày hạnh phúc nhất của em mà Ryan tỏ tình không phải tỉ lệ thành công sẽ cao hơn sao? Cho nên mới chọn ngày đó làm ngày đại hôn của chúng ta.
Lãnh Di Mạt nghe xong liền gật đầu với một thái độ trầm trồ và ngưỡng mộ, vừa nghĩ đến cũng thấy ngày đó nhất định sẽ rất ý nghĩa, ngày hạnh phúc nhất của cô cũng là ngày bắt đầu hạnh phúc của Tiểu Ngư.
- Đúng là lão già của em suy nghĩ rất thấu đáo.
Cô vừa nói vừa giơ ngón tay cái làm động tác tán dương hắn, trên môi vẫn treo một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, Tả Bân cũng hạnh phúc không ít, ánh mắt nhìn cô lại vô cùng dịu dàng và đầy sự sủng nịch.
- Em biết ý nghĩa của Thiên Điểu là gì không?
Hắn vừa hỏi vừa nhìn cô, thấy cô giống như không biết đáp án và cũng lắc đầu thì mới nói tiếp.
- Chính là đại diện cho tình yêu bất diệt.
Nghe hắn nói rõ ràng từng câu chữ, Lãnh Di Mạt cũng cảm giác nhịp tim đang đập nhanh hơn, cô giống như bị thôi miên mà nhìn hắn không chớp mắt.

Hai người cũng đang dần dần chìm vào khoảng không gian vô cùng yên tĩnh, còn có thể nghe rõ tiếng tim đập và tiếng hít thở của đối phương.
Thời gian cứ như đang trôi chậm lại.....
Ánh mắt của Tả Bân luôn chung thủy dán chặt trên đôi môi hồng thuận như quả chín mọng của nữ nhân trước mặt, yết hầu cũng không tự chủ được mà chuyển động lên xuống liên tục, đến khi hắn càng tiến sát cô hơn thì tốc độ di chuyển càng tăng, hơi thở nóng rực của cả hai từ từ đã hòa quyện vào nhau, môi chạm môi chậm rãi.....
Bàn tay to lớn ấm nóng của người đàn ông ấn giữ phía sau gáy của Lãnh Di Mạt, chầm chậm luồn từng ngón tay thon dài vào mái tóc đen mượt, để cho nụ hôn càng sâu hơn.....
..
Tắt đoạn tin tức về hôn lễ của Đan Thạch trên tivi xong, Ngôn Tô tiện tay ném chiếc điều khiển sang một góc bàn.

Tao nhã điểu chỉnh lại tư thế ngồi để có thể tiếp tục làm vệ sinh bộ dụng cụ trang điểm bày ra trước mặt, nhưng vẫn giao nhiệm vụ cho người đang đứng bên cạnh, chính là Lưu Phiến Phiến.
- Mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn của Tả Bân và Lãnh Di Mạt, cũng chính là ngày ra mắt bộ sưu tập mới của Đan Thạch.

Nhất định là Tả Bân cũng sẽ mất cảnh giác, đây chính là thời cơ tốt nhất để cô ra tay.
Nói đoạn, ông ta lại dừng lại một chút và mở ngăn kéo dưới chân để lấy ra một chiếc hộp, vừa đưa cho Lưu Phiến Phiến thì nói tiếp.
- Thời điểm cuối cùng mà bọn họ kiểm tra sản phẩm sẽ cách thời gian bắt đầu hôn lễ hai mươi phút, trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải để vật tráo đổi vào vị trí.

Nhớ, sau khi làm xong thì lập tức rời khỏi hội trường.

Lần này nhiệm vụ của cô chỉ có vậy, không cần giết Tả Bân hay Lãnh Di Mạt nữa.
Thị giác của Lưu Phiến Phiến vẫn còn lưu lại hình ảnh phản chiếu cuối cùng trong bản tin lúc này mà Ngôn Tô xem, chính là tấm ảnh cưới lộng lẫy và tràn ngập hạnh phúc của Lãnh Di Mạt và Tả Bân.

Từ lúc nhìn thấy những hình ảnh thân mật của hai người đó thì cô ta giống như muốn phát điên mà đi giết người ngay, thỉnh thoảng sẽ rất khó khống chế được cảm xúc của chính mình.
Nhìn chiếc hộp mà Ngôn Tô vừa đưa, cô ta càng quyết tâm muốn phá hỏng hôn lễ này hơn.

Cho dù ký ức hiện giờ của cô ta đúng là có chút hỗn loạn nhưng cô ta vẫn có thể chắc chắn một điều đó là hôn lễ này không được thành.
- Thuộc hạ xin ghi nhớ lời dặn của chủ nhân.

Chủ nhân cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi Ngôn Tô vẫy tay cho lui ra thì Lưu Phiến Phiến cũng cúi chào rồi xoay người ra khỏi thư phòng.

Đúng lúc cô ta vừa ra khỏi cửa thì Ngao Bính cũng đang đi vào.

Hai người trước giờ vẫn như kỳ phùng địch thủ nên chẳng bao giờ ưa nhau hay làm việc cùng nhau, nếu không phải ở trước mặt Ngôn Tô thì đã xảy ra tranh chấp rồi.
Lưu Phiến Phiến cũng không muốn gây thêm phiền phức, chủ động đứng sang một bên để nhường đường cho gã vào trước, sau đó cũng đi nhanh ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Ngao Bính nhanh chóng đi tới trước bàn của Ngôn Tô.

Vẻ mặt của gã đã cho thấy hình như có chuyện vô cùng nghiêm trọng cần báo cáo ngay.
- Có chuyện gì mà cuống quýt như vậy?
Ngôn Tô cẩn thận xếp từng món đồ trang điểm vào khay đựng vừa hỏi tên thuộc hạ hớt ha hớt hải mới vào.
Ngao Bính vừa định thần lại lập tức báo cáo vào thẳng vấn đề quan trọng.
- Lão đại, chính là tin tức liên quan đến cuộc thí nghiệm mười ba năm trước.
Nghe đến một câu mười ba năm trước, Ngôn Tô đúng là có phản ứng khá kích động.

Mọi việc đang làm đều dừng hết lại, từ từ ngẩng đầu nhìn lên và hỏi.
- Đã tìm thấy con nhóc đó rồi?
Ngao Bính nghiêm túc nhìn ông ta, gật đầu một cách chắc chắn, vội vàng lấy ra một tập tài liệu đặt xuống bàn rồi lại báo cáo tiếp.

- Mẫu vật của chúng ta năm đó sau khi chạy trốn ra khỏi phòng thí nghiệm liền biến mất không dấu vết.

Cho dù đã dùng mọi biện pháp tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không tìm được.

Hóa ra chính là do Lãnh Di Tu đã nhúng tay vào, mẫu vật đã được ông ta cứu đi.

Đó chính là lí do mà chúng ta không thể nào tìm ra được.
Nhìn tài liệu ghi chép tỉ mỉ trong tay, lại có ảnh để đối chứng rõ ràng, gương mặt của Ngôn Tô bắt đầu chuyển dần sang đáng sợ vô cùng, trên môi là một nụ cười thâm hiểm.
- Mẫu vật lại chính là vệ sĩ riêng của con gái sao? Cuối cùng thì Lãnh Di Tu cũng làm được một việc khiến Tả Bân phải hối hận vì đã không tự tay giết ông ta.
Nói hết câu, ông ta liền phá lên cười một cách sảng khoái, có lẽ đây là một chuyện vui nhất trong thời gian gần đây của ông ta.

Thế nhưng vừa cười được mọt trận vang thì thái độ của ông ta liền biến chuyển, lập tức ra lệnh cho Ngao Bính.
- Nếu đã tìm được mẫu vật rồi thì lập tức làm cho nó biến mất vĩnh viễn đi.

Lẽ ra nó nên chết từ lâu rồi, có thể sống hơn mười năm thế này cũng đủ lắm rồi.
Nghe ông ta hạ lệnh phân phó, Ngao Bính cũng chẳng nghi ngờ gì mà cung kính gật đầu ngay.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay..


237: Hôn Lễ Hỗn Loạn


Hội trường lễ cưới cũng chính là hội trường lễ ra mắt bộ sưu tập mới Thiên Điểu, tất cả đều được trang trí rất hoàn hảo.

Màu chủ đạo là màu vàng cam nhẹ nhàng kết hợp với màu trắng.

Xung quanh hội trường đều đã trưng bày những chậu hoa tươi vừa được vận chuyển đến, hoa hồng và hoa thiên điểu.

Hình ảnh mô phỏng bộ sưu tập Thiên Điểu cũng được biến tấu thành những vật dụng trang trí cho hội trường.
Chỉ còn chưa tới nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu nghi thức kết hôn.

Cả hội trường bây giờ đều chật kín khách mời lẫn những đối tác kinh doanh của Đan Thạch vừa đến để chúc mừng đại hôn của Tả Bân vừa làm khách mời đến tham dự lễ ra mắt bộ sưu tập Thiên Điểu.

Người người qua lại đều là những người có tiếng tăm lớn nhỏ trong giới tài chính, từ những ông chủ của các tập đoàn lớn nhỏ đến những cán bộ cao cấp, còn cả người của giới hắc đạo ẩn mình nữa.

Ai nấy cũng nhanh chóng bắt lấy thời cơ ngàn vàng này để kết giao thêm nhiều mối làm ăn mới, những màn chào hỏi hay kính rượu đã trở thành hình ảnh đặc trưng trong những buổi tiệc thế này rồi.
..
Trong phòng trang điểm của cô dâu, Lãnh Di Mạt ngồi trước gương xinh đẹp lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, lớp trang điểm không hề làm giả đi vẻ đẹp vốn có của cô mà còn toát lên được những điểm tuyệt đẹp nhất.

Chiếc váy cưới màu trắng tinh được đan bằng từng hạt kim cương nhỏ nhất, lấp lánh như ngàn ánh sao trên bầu trời.

Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn duy trì nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa đang khoe sắc.

- Tiểu thư, thật không dám tin là hôm nay chị đã gả đi rồi.
Tiểu Ngư cùng thợ làm tóc đang trải lại tóc cho Lãnh Di Mạt, nhìn cô cười hạnh phúc thế kia, Tiểu Ngư cũng bị vui lây, còn không quên trêu chọc mấy câu.
- Sau ngày hôm nay chị đã là phụ nữ có gia đình rồi đấy, đừng có suốt ngày giận dỗi rồi đòi tuyệt thực nữa.
Người thân của Lãnh Di Mạt bây giờ ngoại trừ ông bà Lãnh gia thì có lẽ chỉ còn có Tiểu Ngư thôi.

Nghe những lời nó vừa nói, khóe mắt cô lại cứ cay cay, giống như mẹ đang tiễn con gái đến nhà chồng vậy.
- Chị là ai chứ? Lão già đó không dễ dàng gì mới cưới được chị, sau này mà dám làm chị giận thì chị sẽ đá đít ngay.
Nhìn đôi mắt đang bắt đầu đỏ hoe của Lãnh Di Mạt trên gương, Tiểu Ngư lại luống cuống gọi cô ngay.
- Tiểu thư, không được khóc đâu đấy.

Chị mà khóc là lại hỏng lớp trang điểm nữa.
...
Từ phòng cất giữ bộ trang sức Thiên Điểu đến phòng trang điểm của cô dâu cũng phải qua một đoạn hành lang dài.

Tả Bân mới kiểm tra lần cuối trước khi đi tìm Lãnh Di Mạt, mà hắn vừa đến trước cửa phòng trang điểm thì Ryan lại chạy tới hối rồi.
- Lão Tả, cậu xong chưa vậy? Mau lên đi, sắp đến giờ rồi đấy.
Nhìn đồng hồ thì đúng là đã sát giờ cử hành nghi thức kết hôn, Tả Bân gật đầu một cái rồi đi về hướng sau cánh gà.

Hầu Tử đi theo phía sau.
Trong lúc đợi chủ hôn đọc những phần giới thiệu thì Hầu Tử vẫn có vẻ không yên tâm mà hỏi.

- Lão đại, có cần kiểm tra lại thêm một lần nữa không?
Biết cậu ta đang hỏi chuyện kiểm tra bộ trang sức Thiên Điểu, Tả Bân chưa nói gì thì Ryan đã trả lời trước.
- Cậu lo lắng gì nữa đây? Đã kiểm tra rất kỹ rồi, chỉ có hai mươi phút thôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
...
Trong phòng trang điểm, khi nhận được thông báo của nhân viên sân khấu, Tiểu Ngư cũng bắt đầu bận rộn giúp Lãnh Di Mạt di chuyển ra ngoài, đi về hướng sau cánh gà.

Nhưng lúc hai người đi ngang qua chỗ của Tả Bân thì nghe thấy cuộc tranh cãi nhỏ của bọn họ, vì Hầu Tử muốn kiểm tra lại bộ trang sức một lần nữa để đảm bảo không có vấn đề ngoài ý muốn nào, trong khi Ryan lại cứ lo lắng Tả Bân đi kiểm tra rồi thì sẽ làm lở thời gian cử hành nghi thức kết hôn.
Nghe bọn họ đôi co qua lại, Lãnh Di Mạt cũng nghĩ nên kiểm tra lần nữa, cô cẩn thận quan sát những ánh mắt xung quanh đều đang hướng về phía sân khấu chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật chính hôm nay, nếu để Tả Bân đi kiểm tra lại thì đúng là sẽ ảnh hưởng đến tiến trình buổi lễ, cho nên cô mới nói nhỏ với Tiểu Ngư.
- Tiểu Ngư, em đến đó xem thử có vấn đề gì không?
Nhưng ý của Tiểu Ngư cũng gần giống với Ryan, cẩn thận nhắc nhở.
- Tiểu thư, phải có vân tay và giác mạc của lão đại mới kiểm tra được bộ trang sức.

Em có đến đó cũng không giúp được gì.
Lãnh Di Mạt nghe vậy không những không tức giận mà còn coi như một tin rất may mắn.
- Thật vậy đúng chứ? Chỉ có chú Bân mới mở được khóa bảo vệ thì còn có thể xảy ra chuyện gì được.

Nhưng đây là sự kiện quan trọng, chúng ta cũng không thể lơ là, em cứ kiểm tra xung quanh bên ngoài là được.
Lần này Tiểu Ngư cũng không còn thắc mắc gì nữa, mỉm cười và gật đầu một cái, đi thẳng về hướng phòng khóa bảo vệ Thiên Điểu.
...

Sau khi đánh ngất những thuộc hạ do Tả Bân bố trí canh chừng bên ngoài phòng bảo vệ bộ trang sức, Lưu Phiến Phiến mới dễ dàng vào trong, nhưng để tiếp cận được chiếc lồ ng kính đặt từng món trang sức hình Thiên Điểu thì còn phải dùng đến thiết bị gây nhiễu hệ thống chống trộm phủ khắp xung quanh.

Khi đến gần được rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc lồ ng kính giống hệt, chính là đồ vật mà Ngôn Tô đã đưa cho cô ta từ trước.

Sau khi thay thế vị trí của chiếc lồ ng kính xong, Lưu Phiến Phiến cũng đặt chiếc lồ ng kính thật vào chiếc balo của mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
...
Thời gian cử hành nghi thức hôn lễ đã bắt đầu nên phần lớn nhân viên cũng như khách mời đều đã di chuyển hết ra sảnh lớn, chỉ còn nhân viên bảo an đang phụ trách trông giữ phòng bảo vệ bộ trang sức bên trong.

Tiểu Ngư vừa đi tới gần đó thì phát hiện bên ngoài không có một người nào canh giữ cả, nó như nhận ra có chuyện lớn nên nhanh chóng chạy đến kiểm tra.

Nào ngờ còn chưa đến cửa thì đã có những kẻ lạ mặt đột ngột xuất hiện chặn đầu nó.
Tiểu Ngư tập trung tinh thần cảnh giác cao độ, nhìn từng tên một đang bao vây mình, bàn tay phía sau đang chậm rãi lấy điện thoại ra để thông báo khẩn cấp với bên ngoài.

Nhưng ý định đó của nó đã bị phát giác ngay, sau đó thì những tên xung quanh bắt đầu tấn công cùng một lúc, ép nó vào thế không thể phản đòn, rất nhanh liền dùng đến máy chích điện để đánh ngất nó.

Một tên trong đó vác nó lên vai, cả đám cùng nhau rút lui.
...
Nếu không phải nhờ có mấy tên thuộc hạ của Ngao Bính đúng lúc xuất hiện đưa Tiểu Ngư đi thì có lẽ Lưu Phiến Phiến đã bị phát hiện rồi.

Cô ta nhìn ra bên ngoài không còn ai nữa thì mới nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
..
Trên sân khấu hôn lễ, Lãnh Di Mạt và Tả Bân đang đứng đối diện nhau, giữa hai người chính là chủ hôn đang điều hành tiết mục tiếp theo sau màn đọc tuyên thệ của cả hai người, đó chính là trao nhẫn cưới.
Mà người phụ trách đưa nhẫn cưới cho hai người lại chính là Tiểu Ngư, vừa nãy vì vội lên sân khấu thực hiện nghi thức hôn lễ nên Lãnh Di Mạt chưa nhìn xem Tiểu Ngư đã quay lại chưa, bây giờ là lúc quan trọng mà nó phải lên sân khấu nhưng chưa thấy bóng dáng đâu thì cô mới bắt đầu lo lắng.


Cả Ryan cũng sốt ruột vì đây chính là thời khắc mà anh ta đã mong chờ nhất.
Trong lúc ai nấy đều đang khó xử thì Lãnh Di Mạt liền nảy ra một ý, đó là bảo người dẫn chương trình thay đổi thứ tự tiết mục, đưa Thiên Điểu ra cùng với màn đeo nhẫn cưới để kéo dài thời gian cho Hầu Tử đi tìm người.
Sau một lúc chờ đợi thì chiếc lồ ng kính Thiên Điểu cũng xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu là tiết mục giới thiệu ý nghĩa của bộ trang sức Thiên Điểu và Tả Bân thì mở chiếc lồ ng kính ra.

Nhưng lúc hắn vừa chạm tay vào khóa nhận diện vân tay liền phát hiện có điểm bất thường, cho nên mới ra hiệu gọi Ryan lại gần kiểm tra.
- Cậu nhìn đi, đây đâu phải Thiên Điểu.
Ryan sau khi nhìn vào bộ trang sức giống hệt Thiên Điểu ở trong lòng kính thì gương mặt cũng liền biến sắc, qua ánh mắt hoảng hốt kia thì có thể thấy là tình hình đã nghiêm trọng rồi, mặc dù vậy vẫn giữ được bình tĩnh để không bị phát hiện.
- Thiên Điểu bị đánh tráo rồi.

Nhât định là đã có kẻ đột nhập vào phòng bảo quản.
Trong lúc hai người đứng gần nhau to nhỏ qua lại thì đột nhiên bên ngoài có một tiếng kêu lớn như đang ra hiệu, sau đó là bước chân rượt đuổi gấp gáp.
- Lão đại, là cô ta đã lẻn vào trong phòng bảo quản.
Những thuộc hạ khác khi nghe thấy vậy cũng lập tức theo lệnh của Tả Bân mà rượt đuổi người đang chạy ra phía cổng lớn.
Cả hội trường lễ cưới bây giờ bắt đầu trở nên hỗn loạn, ai nấy đều chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, có người thì tức giận, có người thì tò mò, nhưng dù là gì thì Tả Bân cũng không thể quản nhiều như vậy nữa.
Hầu Tử chen chúc qua đám đông chạy tới chỗ của Tả Bân, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
- Lão đại, là Phiến Phiến.

Ngài để thuộc hạ bắt cô ấy được không? Thuộc hạ không muốn cô ấy bị thương.
Tả Bân cũng không nói gì, gật đầu một cái và vẫy tay ra hiệu cho cậu ta lui đi trước, coi như đã đồng ý với đề nghị đó.
Còn Ryan có vẻ như cũng đang bắt đầu lo lắng đến hoảng loạn.
- Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đâu rồi? Mạt Mạt, không phải cháu nói Tiểu Ngư đã đến phòng bảo quản sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.