Chú Đừng Qua Đây!

Chương 254: 254: Sự Thực Phơi Bày 1




Theo lời của Hầu Tử, Tả Bân phải tạm dừng việc tiếp rượu ngoài sảnh cũng như nhận phỏng vấn để vào phòng nghỉ.
Hầu Tử cầm một tập hồ sơ đi tới, phải gom biết bao nhiêu can đảm mới dám đưa cho Tả Bân.

- Lão đại, cái này là người hầu trong nhà nhìn thấy trong phòng của phu nhân.

Hơn một tiếng trước, phu nhân đã tự mình lái xe ra ngoài, và chỉ để lại cái này.

Nhìn vẻ mặt giống như đang có ai kề dao lên cổ của Hầu Tử, Tả Bân vừa khó hiểu cũng như có một cảm giác bất an mơ hồ.

Hắn cầm lấy tập tài liệu kia, sau đó lấy từ trong ra một tờ giấy, còn đổ ra thêm một chiếc nhẫn nữa, hắn nhận ra ngay chiếc nhẫn này chính là nhẫn mà hắn đã cầu hôn Lãnh Di Mạt.

Một dự cảm chẳng lành thôi thúc hắn nhanh chóng lật tờ đơn kia lên đọc.
Dòng chữ đơn li hôn in cỡ lớn ở phần tiêu đề đập thẳng vào mắt của hắn, giống như một gáo nước lạnh hất vào mặt hắn vậy.

Hàng loạt câu hỏi lẫn phán đoán bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, trước hết chính là đơn li hôn này đúng là có chữ ký của Lãnh Di Mạt.

Nhưng tại sao cô lại muốn li hôn với hắn chứ? Có phải hắn đã làm gì khiến cô không vui? Hắn không dám tin vào sự thật ngay trước mắt, Lãnh Di Mạt sao có thể đang yên đang lành muốn li hôn với hắn được.

- Lão đại, ngài không sao chứ?
Nhìn sắc mặt rất kém của Tả Bân, Hầu Tử lo lắng hỏi thử.

Vì cậu ta cũng biết trước trong đó là đơn li hôn do Lãnh Di Mạt ký rồi nên cậu ta mới do dự cả buổi rồi mới dám nói với Tả Bân, chính là lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến việc ra mắt thiết kế mới.

Tờ đơn li hôn trong tay của Tả Bân đã sớm bị hắn vò nát đến đáng thương, sau đó lại cầm chiếc nhẫn cầu hôn lên, dáng vẻ thất thần này của hắn có thể khẳng định là hắn có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Nếu không phải còn dựa vào bàn thì đã đứng không vững rồi.


- Giờ Mạt Mạt đang ở đâu?
Hầu Tử không dám dời mắt khỏi hắn, vừa nghe hắn hỏi thì cũng ngay lập tức trả lời ngay.

- Thuộc hạ đã phái người đi tìm.

Người hầu kia còn nói trước khi phu nhân ra khỏi thủ phủ thì có gọi cho nhị gia.

Nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì chắc là phu nhân đã đi tìm nhị gia.

Nghe đến tên Ryan, Tả Bân càng thêm kích động, giống như con mãnh thú bị đùa bỡn vậy.

Ánh mắt cũng dần biến chuyển, toàn thân toát ra luồng khí lạnh đến bức người, sau đó còn chuẩn bị gọi cho Ryan nữa.

Nhưng hắn còn chưa mở điện thoại ra thì Hầu Tử lại nói tiếp một chuyện khác.

- Lão đại, thuộc hạ còn chuyện cần báo cáo.

Tâm tư của Tả Bân đã bị đả kích không nhẹ sau khi đọc xong tờ đơn li hôn, đáng lẽ ra cũng không muốn nghe thêm gì nữa nhưng hắn lại cứ bấm bụng mà cho Hầu Tử báo cáo.

- Chuyện gì nữa?
Nhìn mặt Hầu Tử bây giờ thì chắc chắn chuyện sắp nói là một chuyện lớn hơn nữa.

Cậu ta lại lấy ra một tập tài liệu đã điều tra được, vừa đưa lên cho Tả Bân vừa nói lại.

- Chuyện mà ngài bảo thuộc hạ điều tra, đã có kết quả rồi.

Đúng là như ngài dự đoán.


Hai mươi ba năm trước, Ngôn Tô đã từng giả dạng của Lãnh Di Tu.

Đúng là vào đêm Tả gia bị thảm sát.

Ngài còn nhớ hôm đó thuộc hạ đã nói với ngài là thuộc hạ nghe được một cuộc nói chuyện điện thoại của Lãnh Di Tu chứ?
Bây giờ thì Tả Bân mới hoàn toàn chú tâm vào những thông tin mà Hầu Tử tìm kiếm được.

Hắn ngồi xuống ghế gần đó, dáng vẻ trầm ngâm suy tư, chờ cậu ta nói tiếp.

- Nội dung hoàn chỉnh của cuộc hội thoại đó chính là Lãnh Di Tu đang cố gắng ngăn chặn âm m ưu đảo chính của Ngôn Tô.

Hay nói một cách dễ hiểu thì Lãnh Di Tu đã sớm biết được kế hoạch của Ngôn Tô sẽ thực hiện trong ngày sinh nhật của tiểu thư Tiểu Nguyệt.

Hai người bọn họ còn có xung đột mấy ngày trước đó vì Lãnh Di Tu không muốn Ngôn Tô lén lún buôn bán hàng trắng sau lưng lão gia.

Khi Lãnh Di Tu muốn đem chuyện này nói với lão gia nhưng đã bị Ngôn Tô tính kế trước, ông ta lợi dụng vợ mình là Phong phu nhân, lừa Lãnh Di Tu phải đến Phong gia để ngăn bà ấy tự sát.

- Ngôn Tô đã nhân cơ hội đó để giả danh Lãnh Di Tu, thảm sát Tả gia, đương nhiên cũng là kẻ đã c ường bạo tiểu thư.....
..........
Lãnh Di Mạt cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình từ nãy đến giờ nữa.

Cô chỉ nhớ lúc nãy bị đánh ngất và sau đó thì không nhớ được gì khác, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn biệt thự xa lạ, xung quanh lại chẳng có một bóng người.
Cô chống tay ngồi dậy từ ghế sofa, đầu bị đập mạnh vẫn còn đau nhức, phải đưa tay lên đỡ mới giữ được trạng thái thăng bằng.
Khi nhìn kỹ lại, cô mới phát hiện có một bóng lưng đang đứng bên cửa sổ.


Người kia hình như vừa nghe tiếng động và biết cô đã tỉnh lại nên mới chầm chậm xoay người lại.

- Con tỉnh rồi sao?
Hai mắt Lãnh Di Mạt trợn to hết mức có thể, biểu cảm kinh hãi tột độ khi không thể nào tin nổi sự thật ngay trước mắt.

Người đang đứng kia chẳng phải là người cha đã chết ba năm trước của cô sao?
- Ba ba.....? Ba ba, là người sao?
Cô vô thức đứng lên, từng bước đi tới gần người đàn ông giống hệt Lãnh Di Tu, còn liên tục véo vào da thịt của mình để xác nhận xem có phải mình đang nằm mơ không, nếu không phải là mơ thì sao cha cô có thể xuất hiện ở đây được, ông đã chết rồi mà.

Nhưng cô chắc chắn mình đang rất tỉnh táo, không phải là đang nằm mơ, cho nên người đứng đó thực sự là cha cô Lãnh Di Tu sao?
Không thể nào tin nổi mà, sao lại có chuyện vô lí như thế chứ?
- Ba ba, sao? Sao ba ba lại ở đây? Không phải ba năm trước đã.....
Người đàn ông thấy cô từng bước đến gần thì cũng tiến tới, trên mặt treo một nụ cười thân thiện và yêu thương.

- Mạt Mạt, mới ba năm thôi mà con đã không nhận ra ta rồi sao? Chẳng lẽ con đã bị Tả Bân tẩy não rồi?
Lãnh Di Mạt còn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện của người cha đã mất thì lại nghe ông trách móc mình.

Cô nhất thời không biết nên xử trí thế nào nữa, cô còn định xác nhận lại xem đó có thực sự là cha mình không thì người đàn ông đã bước một vòng quanh phòng khách, vừa nhìn ngắm từng món đồ bày trí vừa nói.

- Năm xưa ta và mẹ con đã từng sống ở đây rất hạnh phúc.

Cũng rất lâu rồi, ta không còn đến đây nữa, bây giờ nhìn lại, cảnh còn người mất, tất cả cũng chỉ còn là kỷ niệm của mình ta.

Đúng rồi, đây là dáng vẻ của Lãnh Di Tu mỗi khi có tâm sự hoặc nhớ mẹ của cô mà, Lãnh Di Mạt không còn nghi hoặc gì nữa.

Nhưng cô vẫn chưa thể nào thích ứng kịp với sự việc đến quá đột ngột như vậy.

- Ba ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ba năm trước, không phải là người đã....Vậy ba năm qua người vẫn còn sống sao? Nếu vậy tại sao người không về tìm con?
Cô liên tục truy hỏi những chuyện đã xảy ra nhưng người đàn ông kia lại chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy là sẽ nói cho cô biết.

Bất lực, sau đó là tức giận, cô mới cao giọng hỏi sang chuyện khác.


- Ba ba, vậy con hỏi người, tại sao người lại làm vậy với Tả gia? Tại sao lại giết họ? Tại sao lại làm vậy với chị Tiểu Nguyệt? Người nói cho con biết đi.

Ba ba trong lòng con đâu phải một người như vậy, tại sao người lại phản bội lòng tin của con?
...........!
Hầu Tử thỉnh thoảng ngừng một lúc để Tả Bân xem hết những ghi chép đã được tổng hợp lại rồi mới nói tiếp.

- Lúc Lãnh Di Tu quay về thì đã quá muộn, dù biết rõ là Ngôn Tô đã làm việc đó nhưng lại bị ông ta uy hiếp ngược.

Ngôn Tô dùng tính mạng của Phong phu nhân để ép Lãnh Di Tu phải giữ bí mật đó cho đến chết.

Nhưng Lãnh Di Tu lại ra điều kiện với ông ta, buộc ông ta phải rời khỏi Xích Bang.

Cho nên Xích Bang mới phải tách ra thành Xích Bang và Hồng Bang của bây giờ.

Từ đó, trong giới hắc đạo, Lãnh Di Tu và Ngôn Tô không ngừng đấu đá với nhau, cũng vì mối thù tình cảm với Phong phu nhân, và cũng là vì Tả gia.

Bàn tay to lớn của Tả Bân vì siết chặt lại nên gân xanh đã sớm nổi trên mu bàn tay, ngón tay thon dài cứ thế vò nát từng tờ giấy vừa xem qua.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà hắn đã cảm thấy cuộc đời mình đúng là một trò cười mà, hai mươi mấy năm qua hắn giống như một con bò bị Ngôn Tô xỏ mũi dắt lòng vòng.

Hắn ôm mối thù không thực đối với người không hề liên quan suốt hai mươi mấy năm trời, còn vì mối hận đó mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến người đã yêu mình rất nhiều.
Haha! Đúng là một trò hề mà.

Bây giờ hắn mới hiểu, tại sao ngày hôm đó khi hắn hỏi tội của Lãnh Di Tu thì ông lại giống như vô tội vậy, hóa ra ông thực sự là vô tội.
Hai mươi mấy năm rồi hắn rốt cuộc đang làm gì vậy chứ? Hóa ra cũng chỉ là con rối của Ngôn Tô thôi, thậm chí là còn tệ hơn thế nữa.
Nhưng có phải ông trời còn cho hắn một đặc ân cuối cùng không? Chuyện năm đó luôn là một ám ảnh không thể buông xuống được trong lòng Lãnh Di Mạt.

Cô không thể hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn chính là vì cảm giác tội lỗi cùng áy náy với món nợ mà Lãnh Di Tu đã nợ Tả gia hắn.

Nếu như hắn nói hết những chuyện này với cô, nói với cô tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng, cha cô không hề nợ Tả gia thì có phải cô sẽ có thể ở bên cạnh hắn rồi không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.