Chú Đừng Qua Đây!

Chương 44: 44: Trừng Phạt




Vật vã từ nãy đến giờ nên bộ dạng của Lãnh Di Mạt càng trở nên nhếch nhác, chiếc váy trên người bị kéo lên cao, chỗ kín chỗ hở, xộc xệch, mái tóc đen dài cũng rối như tổ quả, che đi nửa gương mặt đỏ ửng vì động tình.

Chút lí trí cuối cùng còn sót lại không cho phép cô được thỏa hiệp, phóng túng cùng hắn.

Nhưng cơ thể cô lại nghe lời hắn hơn chính bản thân cô...!
- Ướt vậy rồi vẫn còn giả vờ? Mạt Mạt, cháu chẳng thành thật gì cả.

Tả Bân liên tục rót vào tai cô những lời vô sỉ nhất, dâm dục không chút che đậy.

Bàn tay hắn chen chúc giữa hai đùi thon, càn quét nơi riêng tư của nữ nhân thành một mảng lầy lội, trong lòng mang cảm giác thành tựu, nhếch môi cười hài lòng.

Không một vị trí nào trên cơ thể của Lãnh Di Mạt không có dấu vết do hắn lưu lại, ngay cả hơi thở của hắn....!
- Đừng nói nữa.

Tôi không muốn nghe...!
Lãnh Di Mạt yếu ớt thốt ra được mấy câu, cô đã biến thành cá nằm trên thớt, chỉ đợi hắn làm gì thì làm thôi, hai chân trắng mịn co lên cao liên tục cọ xát trên ghế da sang trọng, giữa hai chân vẫn bị bàn tay yêu nghiệt kia tra tấn đủ mọi hình thức, cô vừa định khép chân lại thì hắn liền dùng sức tách rộng ra.

- Dừng lại...Tả Bân, không được...cầu ông, dừng lại....!
Đây vẫn còn ở trên xe mà, trước mặt bọn họ còn có Hầu Tử và tài xế nữa, nhất định hai người ngồi phía trước chỉ cần nghe tiếng không cần nhìn cũng biết đôi nam nữ ngồi ở dãy ghế sau đang làm chuyện gì rồi.


Lãnh Di Mạt không có da mặt dày như Tả Bân, nếu bị lột sạch quần áo trên xe này thì sau này cô còn biết sống thế nào nữa chứ!
Hơi thở của Tả Bân càng lúc càng trở nên trầm đục, hắn vùi mặt giữa bộ ngực căng tròn đang phập phồng lên xuống của nữ nhân mà hưởng thụ cảm giác thỏa mãn ban đầu.

Hắn hôn khắp vùng cổ trắng mịn để lưu lại những ấn ký đánh dấu chủ quyền, còn không chút thương tiếc khi cắn vào xương quai xanh lộ rõ của Lãnh Di Mạt....!
- Aaaaa.....đau...đ...đ...au....!
Đau đớn xông đến tận đại não làm Lãnh Di Mạt hét lên một tiếng thống khổ, cảm giác xương cũng sắp bị cắn thành từng mảnh.

Tiếng hét đó của cô ngược lại lại biến thành tiếng cổ vũ cho Tả Bân, hắn từ từ nhả bên xương quai xanh của cô ra, trên da thịt trắng mịn đã lưu lại dấu cắn rướm vài vết máu li ti, hòa nhanh vào mồ hôi xung quanh.

Bàn tay của hắn đang chôn giữa hai đùi thon không ngừng hoạt động, từng ngón tay thon dài xâm nhập sâu vào bên trong nơi ẩm ướt nhất.

- Mạt Mạt của chú đúng là trời sinh để đàn ông cắm mà, thì ra là cháu thích kiểu này hửm? Không phải kêu đau sao? Nhưng lại ướt hơn thê này, bé con dâm đãng.

Chúng ta rất hợp nhau đây.

Hắn vừa nói hết câu thì cũng là lúc rút hết ngón tay ra khỏi nơi tư mật ẩm ướt của cô, từ từ đưa bàn tay dính đầy mật dịch tới trước mặt của cả hai người, trên môi treo một nụ cười tà mị của yêu nghiệt tái sinh.

Hắn nhìn nữ nhân dưới thân với ánh mắt khiêu khích, châm chọc, không lâu sau thì đã đưa những ngón tay dính đầy dịch nhầy kia đến sát môi, từng chút một liếm sạch các ngón tay.

- Rất ngọt...Mạt Mạt, cháu có muốn tự mình nếm thử mùi vị dâm đãng của mình không hửm?
- Ummm....uummmm....!
Hắn chỉ mới vừa dứt lời thôi, Lãnh Di Mạt trợn tròn mắt hoảng loạn, chưa kịp định thần lời mà hắn nói thì Tả Bân đã cúi đầu phủ lên môi của cô một nụ hôn, khóa chặt mọi tiếng kêu la của cô.

Hắn không hề nói đùa hay đe dọa cô, hắn thật sự đem thứ mật dịch mình vừa nuốt vào miệng truyền qua cho cô một nửa, toàn thân Lãnh Di Mạt hóa đá, không có chút phản ứng nào, mặt cũng đỏ hơn nãy giờ, thụ động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt đến thô bạo, hoang dã nhất của người đàn ông.

Trong lúc mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy Tả Bân đưa tay nhấn một nút điều khiển ngay bên cạnh ghế ngồi, ngay sau đó liền có một tấm màn cắt ngang hai ghế phía trước với vị trí của hai người bọn họ.

Nụ hôn vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Tả Bân nâng một bên đùi của Lãnh Di Mạt lên cao hơn, ép sát vào một bên hông của hắn, bàn tay dần dần di chuyển xuống phía sau ôm trọn một bên mông căng tròn...!
..

Thủ phủ của Xích Bang vốn bảo mật và an ninh rất nghiêm ngặt, những người đến đây cho dù là gặp ai đều phải qua mấy bước kiểm tra nghiêm ngặt mới được hướng dẫn vào trong.

Là một sát thủ bậc một của Xích Bang nên Tiểu Ngư càng nhạy cảm về vấn đề an ninh của thủ phủ, hơn nữa, Lãnh Di Mạt còn ở trong này, đảm bảo an toàn cho tiểu thư chính là nhiệm vụ hàng đầu của nó.

Thế mà vừa mới sáng sớm, cổng lớn của thủ phủ mở rộng đón chào một người đàn ông mà không cần qua bất cứ bước kiểm tra nào, vệ sĩ đã để anh ta vào thẳng bên trong thủ phủ.


Tiểu Ngư đang tưới hoa trong sân vừa hay nhìn thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, nó vừa thấy khó hiểu vừa bất mãn, liền dừng ngay công việc hiện tại và đi nhanh tới chỗ người đàn ông vừa mới vào thủ phủ kia.

Hành động rất nhanh nhẹn, khiến người đàn ông nọ nhất thời không phản ứng kịp, bị nó tấn công dồn dập mấy lần.

- Chuyện gì vậy? Cô là ai?
- Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng.

Anh vừa đi vào thủ phủ của Xích Bang mà chưa có thông báo hay kiểm tra đấy.

Cứ nói một câu thì Tiểu Ngư lại chuyển đổi một động tác tay hoặc chân để bao vây đến tấn công người đàn ông lạ mặt kia.

Mà thân thủ của đối phương có vẻ cũng rất tốt, thậm chí là có thể hơn Tiểu Ngư mấy bậc, điều này khiến nó càng phải đề phòng thêm.

- Nói! Rốt cuộc anh là ai hả? Sao có thể vào thủ phủ của Xích Bang dễ dàng như vậy? Có phải anh là sát thủ được phái đến ám sát không? Là ai đã thuê anh?
- Này, nhóc con, cô là ai mà lại xông ra đánh người vô cớ vậy chứ? Tôi không rảnh để chơi với trẻ con đâu.

Mau tránh đường cho gia gia đi, không khéo đến răng để ăn cơm cũng không còn đấy.

Trông thái độ kênh kiệu và đang coi thường mình của đối phương, Tiểu Ngư càng không thể tha cho tên này được.

Nó liên tục tấn công người đàn ông đang mãi trong tư thế phòng thủ.

- Tiểu Ngư, cô đừng đánh nữa.

Không thể đụng đến ngài ấy đâu.


- Tiểu Ngư, nếu cô không muốn chết thì mau dừng tay đi.

Mấy tên thuộc hạ đứng xung quanh vì sự xuất hiện cũng như hành động quá mức bất ngờ của Tiểu Ngư làm cho loạn cả lên, luân phiên nhau khuyên nó dừng tay.

Nhưng cũng vì thái độ dè chừng tên nam nhân này của đám thuộc hạ mà Tiểu Ngư càng thêm nghi ngờ về thân phận của người trước mặt.

- Nhóc con, cô còn chưa nghe gì sao? Tôi không muốn đánh con nít nên tốt nhất cô nên biết điều mà dừng tay lại trước khi quá muộn.

Người đàn ông mệt đến thở dồn dập, vừa né những đòn tấn công của Tiểu Ngư vừa đưa ra lời khuyên cho nó.

- Tôi mặc kệ anh là ai.

Nhưng anh muốn vào thủ phủ thì bước qua xác của tôi trước đã.

Người đàn ông đã mệt đến sắp đứt hơi rồi, anh ta một tay chống hông, một tay xua xua nói với mấy tên thuộc hạ xung quanh.

- Rốt cuộc lão đại các cậu dạy thuộc hạ kiểu gì vậy? Ngay cả tôi cũng không biết? Thôi bỏ đi, bỏ đi, mau gọi tên đó ra đây, tôi sắp không nhường cô ta tiếp được nữa đâu.

Mặt mày của mấy tên thuộc hạ kia đều đang rất khó coi, phen này thì tiêu rồi, nếu để ông chủ biết thì Tiểu Ngư chắc phải chịu phạt đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.