Trải qua một trận kích tình mãnh liệt, cơ thể cường tráng của Tả Bân không những không mệt lả đi mà ngược lại như được tiếp thêm năng lượng.
Lãnh Di Mạt đúng là cực phẩm trời sinh mà, dù hắn ăn thế nào vẫn muốn ăn thêm, không thể nào đủ được, nhưng tạm thời tối nay cứ đến đây thôi, vì hắn còn có chuyện phải đi làm ngay.
Đứng bên giường vừa mặc quần áo vào vừa ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, bên môi hắn treo một nụ cười thâm hiểm.
Thân thể trần truồng của Lãnh Di Mạt chỉ có một góc chăn che chắn, những dấu tích của cuộc hoan ái trên làn da trắng nõn đều bị lộ ra hết, đến tư thế ngủ của cô cũng có sức hấp dẫn chết người như vậy, mái tóc đen dài che đi nửa gương mặt xinh đẹp kiều diễm.
Cô trở mình một chút, môi mấp máy gọi.
- Chú Bân, cháu sẽ gả cho chú…
Tả Bân đứng nhìn một lúc mà ngây người ra, vội phủi sach mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cúi xuống kéo chăn đắp lại cho cô, sau đó cầm một vật trên giường lên, Hắn đi ra khỏi phòng ngay sau đó.
***
Tả Bân vừa mới đi ra mấy bước thì thủ hạ của hắn là Hầu Tử đã chạy đến theo sát phía sau, đồng thời báo cáo.
- Nhị gia, tất cả đã sẵn sàng rồi.
Hắn gật đầu một cái, bước nhanh hơn về hướng cầu thang chính.
***
Bữa tiệc đã tàn từ một tiếng trước rồi, Lãnh Di Tu lại không nhìn thấy con gái lẫn Tả Bân đâu nên liên tục gọi thủ hạ đi tìm cho đến giờ.
Vừa mới nghe được báo cáo của thủ hạ là Tả Bân đang đi xuống nên ông cũng phải đợi hắn để hỏi tội.
Trong phòng khách bây giờ đều là thủ hạ của Lãnh Di Tu, không tìm được con gái trong chính thủ phủ của mình nên ông đang rất tức giận.
- Đại ca, muộn vậy rồi anh còn gọi em có việc gì quan trọng sao?
Là Tả Bân, hắn đến rồi, và vẫn dáng vẻ tao nhã, thản nhiên như không.
Nhìn thấy hắn, Lãnh Di Tu liền nghiêm mặt hỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ hòa khí anh em.
- Lão Tả, quản gia đều đi tìm Mạt Mạt nhưng không thấy con bé đâu, không biết nó có ở chỗ của cậu không?
Tả Bân ngồi bắt chéo chân, đối diện với Lãnh Di Tu.
Hắn cười cười, trả lời một cách rất tự nhiên và hình như giọng điệu đang có phần cợt nhả.
- Đương nhiên là Mạt Mạt ở chỗ của em rồi, con bé còn đang ngủ rất ngon.
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân rất ung dung, nhàn nhã.
Nhận ra thái độ của hắn có điều không đúng nên Lãnh Di Tu cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác, chỉ là không thể hiện rõ ra ngoài thôi.
Ông thở dài, nghiêm túc hỏi, một dự cảm không lành vừa thoáng qua khi ông nhắc đến con gái.
- Muộn vậy rồi cậu nên để vú đưa Mạt Mạt về phòng của nó.
Bây giờ Mạt Mạt đã trưởng thành rồi, cậu và nó cũng nên giữ khoảng cách một chút.
Tả Bân nhìn ông, chợt nở nụ cười có chút quỷ dị, tay xoay xoay chiếc nhẫn thiết kế con rắn bạc trên ngón trỏ của tay kia, đáp lời ông với vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
- Bởi vì Mạt Mạt đã trưởng thành rồi nên em cũng phải đối xử với con bé như một người phụ nữ.
Câu này của hắn có ý tứ gì, Lãnh Di Tu đương nhiên là biết rất rõ.
Ông đang rất tức giận nhưng không thể hành động lỗ mãng được.
- Lão Tả, cậu nói vậy là sao? Cậu đã làm gì Mạt Mạt rồi?
Chỉ đợi ông đi thẳng vào vấn đề là Tả Bân liền mở màn câu chuyện rất thú vị tối nay.
- Đại ca, cũng không thể trách em được.
Anh cũng biết Mạt Mạt luôn muốn gả cho em mà.
Cho nên em cũng không thể phủ tấm chân tình của con bé được.
Em đã đặc biệt chuẩn bị cho anh món quà này, hy vọng anh sẽ thay đổi quyết định.
Vừa nói hết câu, hắn từ từ đặt lên bàn một tấm vải trắng được gấp gọn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt của Lãnh Di Tu.
Ông cảnh giác nhìn hắn, nhưng vẫn cầm tấm vải kia lên, vừa lật một cái thì sắc mặt của ông liền biến đổi, đó chính là tức giận chưa từng có.
- Súc sinh! Sao cậu dám?
Ông liền rút ngay khẩu súng bên mình chỉ thẳng vào mặt của Tả Bân, vì tức giận mà toàn thân đang run run, tay nắm chặt tấm vải trắng kia ném trở lại bàn.
Đó là sự trinh trắng của con gái ông, con gái nhỏ của ông chỉ vừa mới làm lễ trưởng thành thôi đã bị người chú mà cô luôn yêu quý, cũng là anh em cùng sinh ra tử với ông, làm ra chuyện không bằng cả súc vật như vậy.
Chuyện này sao ông có thể để yên đây.
- Lão Tả, tôi để cậu chăm sóc Mạt Mạt như con gái chứ không phải để cậu nuôi cái ý định không bằng cả súc vật này.
Mạt Mạt vẫn còn nhỏ như vậy, cậu lại, sao cậu có thể làm chuyện này với nó hả?
Tả Bân đáp lại ông bằng một nụ cười có mấy phần giễu cợt, vẫn động tác xoay xoay chiếc nhẫn đó.
- Đại ca, em đã nói ngay từ đầu rồi mà, chuyện này cũng không thể trách em đươc.
Mạt Mạt luôn muốn được gả cho em, em cũng không thể làm con bé buồn mà.
Đối diện với họng súng đen ngòm có thể nhả đạn ra bất cứ lúc nào mà Lãnh Di Tu không thể khống chế được cảm xúc mà hắn vẫn không có một chút sợ hãi hay đơn giản là cái nhíu mày, có lẽ đơn giản vì hắn tin chắc Lãnh Di Tu sẽ không thể nổ súng, và cũng vì hắn là Nhị gia của Xích Bang mà, một người đã lớn lên trong mưa bom bão đạn, đối diện với cái chết như ăn cơm bữa thì đương nhiên đã sớm luyện được sự bình tĩnh trước mọi tình huống rồi.
Còn Lãnh Di Tu vốn là thủ lĩnh của Xích Bang nhưng lúc này ông không thể bình tĩnh nổi trước chuyện này nữa, cả đời ông chỉ có một đứa con gái, ông nâng niu trong tay, không bao giờ để cô phải chịu bất kỳ tổn thương gì.
Vậy mà tên anh em kết nghĩa này của mình làm ra chuyện đồi bại này.
Ông nắm chặt khẩu súng, đã sớm lên nòng rồi, chỉ cần bóp cò thì nhất định có thể lấy mạng của Tả Bân
- Bây giờ cậu đang nói với tôi là Mạt Mạt tự nguyện sao? Súc sinh! Sao cậu có thể...!hả?
Tất cả những gì đang diễn ra nãy giờ đã hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Tả Bân rồi nên hắn mới thản nhiên đến như vậy.
- Đại ca, dù chuyện này là như thế nào đi nữa thì bây giờ Mạt Mạt cũng đã là người phụ nữ của em rồi.
Nếu như anh vẫn nhất quyết không tác thành cho em và con bé thì, chuyện này mà đồn ra ngoài..em không biết lúc đó ai mới là người chịu thiệt thòi nhất nữa.
Cho dù đang tức giận đến đâu đi nữa thì Lãnh Di Tu cũng phải kìm chế lại cảm xúc hiện giờ, vì những lời hắn vừa nói hoàn toàn là có lí hêt.
Nếu chuyện này bi dồn ra ngoài thì nhất định người chịu đả kích nặng nề nhất chính là con gái Lãnh Di Mạt của ông.
Hơn nữa cô còn rất yêu Tả Bân, nếu đúng như những gì mà Tả Bân vừa nói thì nhất định cô đã dùng đến cách này để ông tác thành cho cô với Tả Bân, ông không đồng ý cũng không được nữa rồi, đây đúng là gạo nấu thành cơm mà.
Nghĩ rồi, Lãnh Di Tu cuối cùng cũng chịu rút xuống về, giữ bình tĩnh mà nói chuyện rõ ràng với Tả Bân.
- Được, chuyện của cậu và Mạt Mạt, tôi tác thành cho hai người.
Sự việc đã đến nước này rồi, nếu ông vẫn kiên quyết phản đối thì có khi là đang cầm dao đâm chính con gái của mình.
Thế nhưng Tả Bân có thật sự là đang mong muốn điều này hay không?
- Đại ca, nếu muốn em cưới Mạt Mạt.
Vậy em có vài thỉnh cầu, không biết anh có thể đáp ứng cho em không.
Đây lại là trò gì nữa đây? Chẳng phải hắn đã dốc lòng để có được Lãnh Di Mạt ư? Nhưng đến lúc Lãnh Di Tu đồng ý thì hắn liền đổi sang thế chủ động, ép ngược lai ông? Mục đích thật sự của hắn chính xác không phải là Lãnh Di Mạt mà chỉ mượn cô làm bàn đạp để hắn đạt được mục đích cuối cùng của mình mà.
- Lão Tả, cậu lại có ý gì nữa đây?
Quan sát từ từ thái độ của Lãnh Di Tu mà Tả Bân đang đi từng bước theo kế hoạch của mình.
Hắn đổi lại tư thế ngồi, cười cười rất nhẹ nhàng nhưng đó là cả một cỗi hắc ám đáng sợ.
- Đại ca, em chỉ có một nguyện vọng duy nhất, nếu đại ca đã đồng ý gả Mạt Mạt cho em rồi thì chúng ta chính là gia đình thật sự rồi.
Nguyện vọng này của em chắc đại ca không thể tuyệt tình từ chối chứ?
Dù chưa đoán ra được ý định của Tả Bân nhưng Lãnh Di Tu rất nhạy cảm với những mối đe dọa đến mình.
Chưa đến lúc thì ông vẫn cứ đối diện với hắn như vậy trước đã, để xem hắn thật sự muốn gì.
- Nói đi! Cậu muốn gì?
Tả Bân không trả lời ngay mà thay vào đó chính là một nụ cười đầy ẩn ý như cũ.
Đợi một lúc để quan sát biểu cảm của Lãnh Di Tu đã, âm thầm đánh giá thái độ của ông rồi mới đi bước tiếp theo.
Hắn đang rất mong chờ được hạ màn kích này mà.
- Vị trí thủ lĩnh, lão đại của Xích Bang..