Chú Đừng Qua Đây!

Chương 62: 62: Đòi Hắn Dâng Đồ Của Mình




Quả nhiên sau khi Tả Bân nghe xong thì sắc mặt liền đen lại, dường như đang mang tới cả một luồng sát khí đủ để dìm chết những người đang chọc giận hắn.

Người đàn ông nhếch môi cười khẩy một tiếng, trong mắt nổi lên từng tơ máu vì tức giận.

Muốn người phụ nữ của hắn sao? Đồ của Tả Bân hắn, từ trước đến nay chưa từng ai dám yêu cầu hắn dâng lên, chỉ có hắn muốn đem tặng mà thôi.

Nhưng tên này lại dám đưa ra yêu cầu này, đúng là chê cuộc sống quá nhàm chán mà.

- Hủy lời mời với anh ta.

Chưa từng có ai dám nghĩ tới việc giành đồ của tôi mà tôi phải đi cầu xin cả.

Kết quả này Hầu Tử cũng đã dự đoán được từ trước, chỉ là cậu ta vẫn chưa thể hết kinh ngạc.

Vì nếu đúng thì phải là từ trước đến giờ Tả Bân chưa từng xem trọng một người phụ nữ nào đến mức hủy hợp tác với một nhà đầu tư lớn như vậy, vậy mà chỉ vì điều kiện của người kia là Lãnh Di Mạt mà hắn không cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định rồi?!
- Nhưng lão đại, thời gian ra mắt thiết kế thạch anh tím đã sắp tới rồi.

Trong thời gian ngắn như vậy rất khó để tìm một nhà đầu tư khác.

Tả Bân nắm chặt cây bút đang cầm trong tay, cơ hồ muốn bẻ nó ra làm đôi.


Lửa giận trong người hắn vẫn chưa thể nào tiêu tan, mà còn nghe ý kiến này của Hầu Tử nữa thì hắn cũng không cần phải do dự gì cả.

- Lập quỹ đầu tư mới, chắc là không quá khó với cậu chứ?
Chuyện này đối với Hầu Tử thì đúng là có thể giải quyết kịp thời, nhưng cậu ta vẫn chẳng thể hiểu nổi, Tả Bân xem trọng Lãnh Di Mạt đến mức hủy cả lời mời đầu tư lên tới hàng tỉ và tự mình rót tiền vào thiết kế lần này, chỉ vì con gái của kẻ thù mình? Có phải đầu của hắn bị cửa kẹp rồi không?
- Lão đại, anh cần gì phải bỏ quá nhiều tâm tư vào tiểu thư như vậy.

Chuyện Lãnh Di Tu, tiểu thư nhất định sẽ....!
- Cậu đang dạy tôi phải làm thế nào?
Tả Bân chẳng cần nghe cậu ta nói hết đã ngắt lời ngay, không biết có phải hắn không muốn nghe hay là vì không đủ dũng khí để nghe.

Chỉ vì nhắc đến Lãnh Di Mạt mà hắn còn không khống chế được cảm xúc của mình, gằn từng tiếng một và đôi mắt đỏ ngầu đến mức dọa người.

Bởi vì thực ra là hắn có thể đoán ra hắn có thể đoán được Hầu Tử đang muốn nói gì, điều mà cậu ta muốn nói chính là Lãnh Di Mạt nhất định sẽ giết hắn để trả thù cho Lãnh Di Tu.

- Ra ngoài!
Hầu Tử không còn cách nào khác ngoài lắc đầu và thở dài trong lòng.

Cố gắng giữ vững bình tĩnh, cung kính cúi chào rồi xoay người chuẩn bị đi ra.

Nhưng vừa tiến được hai bước thì cậu ta lại nhớ còn chuyện vẫn chưa báo cáo nên cậu ta mới xoay người lại nói tiếp.

- Lão đại, còn một chuyện liên quan đến tiểu thư nữa.

Gần đây Ngôn Dực lien tục điều tra về sở thích cá nhân của tiểu thư, có lẽ anh ta đã lên kế hoạch để tiếp cận bằng được tiểu thư.

Tả Bân nghe xong thì cơn giận dữ trong người càng tăng lên cao hơn.

Hắn nắm chặt tay thành quyền và đập mạnh xuống bàn, trên môi mỏng treo một nụ cười vô cùng đáng sợ.

Cũng chỉ là một lũ ham muốn người phụ nữ của hắn, người phụ nữ của Tả Bân hắn, đồ chơi của hắn cứ hễ muốn là sẽ có được ư?
Nhưng mà....hắn đang tức giận vì điều gì chứ? Là vì lời mà Hầu Tử chưa được nói hết lúc nãy sao? Vì hắn đang nghĩ đến việc Lãnh Di Mạt vẫn luôn muốn giết hắn?! Nếu là như vậy thì không phải hắn có thể ra tay loại trừ cô trước là được rồi sao? Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách này....!
Cuộc gọi hôm qua của Ngôn Dực vẫn luôn khiến Lãnh Di Mạt phải suy nghĩ rất nhiều.

Thù giết cha, cô vẫn chưa thể trả được, vì trong tình trạng hiện giờ của cô, giết được Tả Bân còn khó hơn cả lên trời.

Muốn giết được Tả Bân thì cô phải mượn sức mạnh, mà những người có thể ngang sức với Tả Bân bây giờ trong giới hắc đạo không phải chỉ có Hồng Bang và Phượng Bang thôi sao? Nhưng luận các mặt, Hồng Bang vẫn là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô luôn có cảm giác sợ hãi khi đối diện với con người Ngôn Tô, như vậy bây giờ đã có Ngôn Dực rồi, mà người này không hề khiến cô thấy sợ hãi như với cha nuôi của anh ta, cho dù hai cha con bọn họ có cùng một thuyền cũng chẳng sao cả.

Ngôn Dực nhất định là chỗ dựa vững nhất của cô hiện giờ.


Giết Tả Bân trả thù giết cha, cô cũng không còn gì để mất, hoặc là sống hoặc là chết.

Cô cần sức mạnh của Ngôn Dực.

Cầm điện thoại đi đi lại trong phòng rất lâu, cuối cùng Lãnh Di Mạt cũng đã có quyết định cho mình.

Sau mấy thao tác quen thuộc, cô đang chờ cuộc gọi được kết nối.

Không cần đợi quá lâu, đầu dây bên kia hình như cũng đang đợi điện thoại của cô nên mới nghe máy nhanh đến vậy.

- Thế nào rồi Lãnh tiểu thư? Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi rồi chứ?
Giọng của Ngôn Dực từ đầu dây bên kia truyền tới, mang theo một chút đắc ý và châm chọc.

Lãnh Di Mạt ngừng đi lại và ngồi xuống sofa, không lòng vòng quá lâu, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

- Cho tôi thời gian và điểm hẹn, tôi sẽ đến tìm anh.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng không tỏ ra quá kinh ngạc khi nghe đáp án của cô, vì bây giờ mọi việc vẫn diễn ra theo đúng dự tính của anh ta.

- Vậy là tôi đã không đặt hy vọng nhầm người.

Nhà hàng VKings, bảy giờ tối mai, tôi đợi cô.

Lãnh Di Mạt không trả lời lại mà chỉ giữ máy một lúc để đối phương biết là cô đã tiếp nhận được thông tin.

Đúng ba giây sau thì cô liền cúp máy ngay, không quên xóa sạch lịch sử cuộc gọi, cô không biết Tả Bân có nghi ngờ mà kiểm tra điện thoại của mình hay không, nhưng vẫn cứ cẩn thận thì hơn.


Không biết có phải có thần giao cách cảm hay không mà Lãnh Di Mạt vừa cất điện thoại đi không lâu thì cửa phòng cũng được mở ra.

Và đương nhiên người đi vào không phải ai khác, chính là Tả Bân.

Hắn vừa đạp cửa vào thì đã xông tới vồ lấy Lãnh Di Mạt đang đứng bên giường.

- Tả, Tả Bân, ông làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra! Tả Bân, ông phát điên gì nữa vậy?
Cô vừa la hét vừa vung tay đánh loạn xạ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi được Tả Bân.

Hắn không cần tốn quá nhiều sức lực đã bắt gọn được cả hai tay của cô, trực tiếp cúi đầu mà hôn mút đôi môi đang không ngừng hé mở, ngấu nghiến như một đứa trẻ đang khát sữa.

- Ummm.....ummmm.....!
Tiếng kêu la của Lãnh Di Mạt cũng vì nụ hôn quá bất ngờ và cuồng nhiệt của người đàn ông mà phải nuốt hết trở lại vào trong, và thay vào.

Hai tay thì bị hắn khóa chặt trước ngực, hắn càng hôn sâu thì càng không thể khống chế được cảm xúc kích động và dục hỏa đang hừng hực bùng lên trong người.

Nhưng đối với nữ nhân đang bị hắn chèn ép thì nụ hôn này chỉ là một cách tra tấn, cô chỉ thấy buồn nôn và ghê tởm, cả quá trình đều đang cắn chặt răng nhẫn nhịn, chịu đựng cho qua đi.

Mãi cho đến khi Tả Bân đã chịu nhả môi của Lãnh Di Mạt ra, cũng không còn siết cô quá chặt nữa, và...có lẽ hắn cũng đang có chút lơ là nên càng không đoán được hành động ngay sau đó của con mèo nhỏ đang nổi giận.

Chát!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.