Sau khi Hầu Tử rởi khỏi không bao lâu thì Ngôn Dực cũng về tới.
Ngôn Tô ngồi mãi trong phòng khách cũng là để chờ anh ta về.
Vừa bước vào cửa lớn đã thấy cha nuôi đang ngồi trên sofa, anh ta liền dừng bước vài giây để cúi chào.
- Cha nuôi, muộn vậy rồi mà người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
Ngôn Tô hơi cúi mặt trầm ngâm gì đó, lúc Ngôn Dực đi vào thì ông ta cũng đều biết hết.
Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, chép miệng uy nghiêm.
- A Dực, con ngồi xuống đây.
Ta có chuyện cần hỏi con.
Ngôn Dực không nghĩ gì khác, cứ làm theo yêu cầu của cha nuôi, đi vòng qua và ngồi xuống bên cạnh của Ngôn Tô.
- Cha nuôi, đã xảy ra chuyện gì ạ?
Ngôn Tô nhìn anh ta với ánh mắt thăm dò một lượt, sau đó mới đem một vật để trong túi nãy giờ đem đặt lên bàn.
- Đây là đạn của con, không sai chứ?
Nhìn viên đạn có khắc ký hiệu đặc biệt chói lóa trước mặt, Ngôn Dực thực sự là có chút bất ngờ.
Anh ta cầm viên đạn kia lên, trong đầu cũng đã hình dung ra được chuyện gì vừa xảy ra rồi.
- Cha nuôi, Tả Bân đã đến đây sao?
Nghe câu trả lời của anh ta, Ngôn Tô cũng không có biểu cảm gì quá đặc biệt hay rõ ràng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngôn Dực đang ngồi cạnh mình, nghiêm giọng truy xét.
- Con đem người đến tấn công cậu ta khi chưa hỏi qua ý của ta? Con có biết hành động hôm nay của con có bao nhiêu ngu xuẩn và nông nổi không?
Nếu theo đúng trình tự đang diễn ra thì Ngôn Dực là người làm sai và phải nhận lỗi, nhưng khi anh ta nghe những lời chất vấn của Ngôn Tô thì lại bắt đầu lật ngược tình thế.
- Cha nuôi, không phải là người đã hứa với con để con toàn quyền xử lý chuyện của Lãnh Di Mạt rồi sao? Nhưng cha lại cho nổ lô hàng của Tả Bân để chọc giận anh ta, còn đưa theo cả Lãnh Di Mạt nữa.
Kế hoạch ban đầu của con cũng vì việc cha làm mà rối tung lên, cho nên con chỉ còn cách này để gặp được Lãnh Di Mạt thôi.
Khi anh ta nói hết những lời này, Ngôn Tô lại bất chợt im lặng, giống như đang suy xét gì đó.
- Chuyện gì ta đã hứa với con thì tất nhiên sẽ giữ đúng lời, ta không hề can thiệp gì vào chuyện này, ít nhất là bây giờ.
Chuyện nổ kho hàng của Xích Bang, nhất định là có kẻ dở trò, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Còn về con và Lãnh Di Mạt, nên nhớ con đang làm gì và biết chừng mực đến đâu.
Mục đích lớn nhất của Ngôn Dực bây giờ là mượn tay Lãnh Di Mạt để đối phó với Tả Bân, cho nên Ngôn Tô mới chấp nhận cho Ngôn Dực tìm đủ mọi cách tiếp cận Lãnh Di Mạt, Điều mà hai cha con bọn họ cần lưu ý nhất lúc này chính là tuyệt đối không được để Tả Bân biết được hay nảy sinh nghi ngờ, khi nào hắn đã buông lỏng cảnh giác với Hồng Bang thì lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để ra tay, cho nên trong thời gian này Hồng Bang sẽ không làm bất cứ việc gì gây cản trở cho hoạt động của Xích Bang để chọc giận Tả Bân.
Việc cho Ngôn Dực tiếp cận Lãnh Di Mạt cũng là một quyết định không hề dễ dàng của Ngôn Tô, con đường này giống như một con dao hai lưỡi, ông ta lo lắng nếu con trai mình đi lệch hướng đã vạch rõ từ đầu....
- Cha nuôi, con biết người đang nghĩ gì.
Người yên tâm, con biết mình cần làm gì, sẽ không làm người thất vọng đâu.
Ngôn Dực khéo léo đánh tan những lo lắng trong lòng Ngôn Tô về chuyện của Lãnh Di Mạt.
Đây là việc đầu tiên mà Ngôn Tô tin tưởng giao cho anh ta khi anh ta trở về Thượng Hải, nhất định không được xảy ra sai sót nào, anh ta lại càng không cho phép bản thân mắc bất kỳ một sai lầm nhỏ.
Ngôn Tô cũng không tiếp tục xoáy vào vấn đề này nữa, ông ta trầm ngâm gật gật đầu và đưa tay lên vẫy vẫy hai cái.
- Được rồi, con nghỉ ngơi đi.
- Người cũng đừng thức quá khuya, không tốt cho sức khỏe đâu.
Ngôn Dực cúi đầu chào một cái, đứng lên rồi xoay người đi về hướng cầu thang.
Sau khi Ngôn Dực vừa đi khỏi, Ngôn Tô liền gọi Ngao Bính đến.
- Lão đại, ngài có gì phân phó ạ?
Ngôn Tô thong thả rót rượu vào trong cốc, tay kia còn đang cầm chiếc chìa khóa mà Hầu Tử đã đem đến, ông ta uống xong một ngụm rượu mới chầm chậm cất lời.
- Cậu nói xem, trong tổ chức ai lại có gan lớn đến mức thay tôi ra lệnh cho các anh em vậy? Chìa khóa này không thể là giả được, Tả Bân cũng không có lí do gì để trộm chìa khóa và vu khống cho Hồng Bang.
Tôi nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc là kẻ nào lớn gan đến mức này.
Sắc mặt của Ngao Bính bây giờ biến hóa đến mức rất khó coi.
Gã cúi gầm mặt, biết là chắc chắn không thể tiếp tục che giấu nên lập tức quỳ gối xuống trước mặt của Ngôn Tô.
- Là thuộc hạ đã nóng vội.
Xin lão đại hãy bớt giận.
Thân là thủ lĩnh của Hồng Bang, chắc chắn từ lúc mới nhận được món quà của Tả Bân thì Ngôn Tô đã đoán ra được kẻ dám qua mặt mình là ai.
Sở dĩ ông ta không vạch trần và xử tội Ngao Bính ngay cũng là đang cho cơ hội để gã tự mình thú tội.
Vừa ngâm nga một bài ca cổ, Ngôn Tô lắc lắc ly rượu trên tay.
- Cậu có biết để cho Tả Bân từ từ cắn câu mà tôi phải cố gắng nhẫn nhịn cậu ta đến tận bây giờ không? Nhưng cũng vì tên đầu heo như cậu mà Tả Bân như hổ vừa bị giẫm phải đuôi.
Chắc chắn sẽ lại đề phòng, kế hoạch của tôi và A Dực bị cậu làm rối lên hết rồi đó, biết không hả tên đần độn này!
Choang!
- Thuộc hạ ngu muội, lão đại xin hãy bớt giận!
Tiếng thủy tinh vỡ tan tành khi bị ném với một lực khá mạnh vào bức tường phái sau Ngao Bính, một mảnh vỡ đã cắt qua gương mặt bụi bặm dữ tợn của gã, một dòng máu đỏ tươi từ vết cắt chạy dọc xuống.
Nhưng gã không dám ngẩng đầu lên hay có một chút oán trách nào, còn cúi thấp đầu hơn khi xin lỗi.
Ném chiếc cốc thủy tinh kia đi cũng coi như đã trút được một phần nào đó sự tức giận trong người của Ngôn Tô.
Hít thở dồn dập và lớn tiếng ra lệnh.
- Ngày mai cậu về Ma Cao đi, tạm thời đừng nhúng tay vào việc ở đây nữa.
Dù biết đó là hình phạt dành cho mình nhưng Ngao Bính thực sự không cam tâm mà nhận lấy, gã lựa chọn phản kháng lại mệnh lệnh lần này.
- Lão đại, ngài đừng đuổi thuộc hạ đi được không? Bất cứ hình phạt nào, thuộc hạ cũng có thể chấp nhận, nhưng thuộc hạ phải ở bên cạnh lão đại.
Chính vì việc kháng lệnh của Ngao Bính mà lửa giận trong người Ngôn Tô càng tăng lên thêm.
Ông ta hít thở phì phò, đứng bật dậy và bước tới trước mặt của Ngao Bính, nhanh như một cơn gió đã rút súng ra nhắm thẳng vào gã, có thể thấy ông ta đang tức giận đến mức nào.
- Đến cả mệnh lệnh của tôi mà cậu cũng muốn chống lại nữa thì cậu có ở đây cũng chỉ làm hỏng việc của tôi thôi.
Ngao Bính, đừng tưởng tôi không đọc được suy nghĩ của cậu, cậu đã coi A Dực là cái gai trong mắt từ khi nó về Thượng Hải, cậu sợ nó sẽ làm tốt hơn cậu, sợ nó vượt qua cả cậu, nhận được tín nhiệm của tôi nên cậu đang cố gắng cản trở nó.
Tôi cảnh cáo cậu, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu cậu còn dám phá hỏng chuyện của A Dực thì đừng trách tôi không niệm tình nghĩa của chúng ta.
Đi theo Ngôn Tô bao nhiêu năm nay, tận trung tận nghĩa đến vậy mà vẫn không thể bằng một tên nhãi vẫn chưa làm được trò trống gì, hóa ra đây là sự khác biệt giữ chủ và tớ.
Dù Ngôn Dực chỉ là con nuối nhưng cái danh thiếu chủ của anh ta vẫn hơn một con chó hoang như Ngao Bính.
Nỗi uất ức này, Ngao Bính tự thề với lòng mình nhất định phải trả lại cho Ngôn Dực gấp bội.
- Lão đại, lòng trung thành của thuộc hạ với ngài trời đất có thể chứng giám.
Mạng của Ngao Bính là do ngài ban cho, nếu ngài muốn lấy, thuộc hạ cũng không một lời oán trách.
Chỉ xin lão đại, cho dù thuộc hạ có phải chết thì cũng là để bảo vệ ngài.
Thấy thái độ kiên quyết của Ngao Bính, lòng của Ngôn Tô cũng có chút lung lay.
Ông ta bực tức thu súng về, hắng giọng quát một tiếng.
- Lui xuống đi, trước khi cậu dọn dẹp hết đống hỗn độn mà cậu gây ra thì đừng có quay về đây.
Ý tứ này đã quá rõ ràng, Ngao Bính mừng rỡ cúi đầu cảm ơn mới từ từ đứng lên và lui ra ngoài..