- Đại tiệc có bao nhiêu người nổi tiếng trong giới như vậy mà Lãnh tiểu thư lại xuất hiện một mình e là rất khó nhìn đấy.
Vừa tách ra khỏi Lãnh Di Mạt hai bước, Ngôn Dực đã cố tình trêu chọc một chút, trên môi còn treo một nụ cười quỷ quyệt nữa.
Nhìn ánh mắt bất mãn của Lãnh Di Mạt, anh ta mới nhanh chóng đưa ra lời phân trần.
- Lời phát biểu vừa rồi của Lãnh tiểu thư đúng là rất xuất sắc.
Không phải cô làm bình phong cho tôi, mà tôi nguyện làm nền cho cô.
Anh ta vừa nói vừa vòng một tay trước bụng, vừa vặn đưa khuỷu tay cho Lãnh Di Mạt, tiếp tục bổ sung lời giải thích.
- Nếu Lãnh tiểu thư không chê thì có thể cho tôi một chút mặt mũi không?
Lãnh Di Mạt đúng là đã đứng ngây người ra khi nghe xong lời anh ta muốn nói, cô cũng nhìn cánh tay hắn đang đưa ra, bất giác lại nhìn về phía người đàn ông đó.
Do dự một lúc rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định khoác lấy cánh tay của Ngôn Dực, còn nở một nụ cười lịch thiệp với anh ta.
Khung cảnh bên kia như một thứ gì đó sắt nhọn đang đâm thẳng vào mắt của Tả Bân.
Bàn tay của hắn nhét trong túi quần vẫn đang nắm chặt đến mức từng đường gân xanh đang nổi lên, đáy mắt nảy lực hừng hực sát khí, hung hãn vô cùng.
Lãnh Di Mạt thế nào mà lại dám ở trước mặt hắn ngang nhiên đi cùng Ngôn Dực, hóa ra đây chính là lí do mà cô đến trước một mình sao? Đã có dự tính sẵn cả rồi, chỉ cần đợi tên Ngôn Dực đó nữa thôi!
Lãnh Di Mạt vừa mới khoác tay của Ngôn Dực, người đàn ông liền kéo cô đi tới chỗ của Tả Bân và Lưu Phiến Phiến.
Chính hành động này của anh ta đã đẩy cô vào một tình thế vô cùng lúng túng và mất tự nhiên.
Bốn người đã đứng chung một chỗ, đương nhiên thì mỗi người sẽ một tâm tư khác nhau.
Từ đầu đến cuối, Tả Bân vẫn dán mắt vào người của Lãnh Di Mạt, cả dáng vẻ luống cuống của cô cũng đều không thoát khỏi được tầm mắt của hắn.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực đang dò xét mình, sống lưng của Lãnh Di Mạt đã lạnh toát, mồ hôi từng giọt nhỏ sớm ướt đẫm cả tấm lưng trần trắng mịn.
Từng ngón tay lạnh toát, cố nắm chặt vào váy để giữ tâm thế ổn định nhất.
- Tả tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sự biến đổi về biểu cảm của Lãnh Di Mạt đều lọt hết vào mắt của Tả Bân và Ngôn Dực.
Ngôn Dực một mặt chào hỏi Tả Bân trước, một bên lại đưa tay đặt lên lưng của Lãnh Di Mạt, giống như đang trấn an cô vậy.
Mà hành động này của anh ta chính xác là đang khiêu khích Tả Bân.
Mục đích của anh ta hình như đã đạt được, gương mặt của Tả Bân đang dần méo mó đến khó coi, môi mỏng mím chặt, mi mắt cũng giựt giựt, trong mắt lại hiện lên một tầng sương mù lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bàn tay của Ngôn Dực đặt trên eo của Lãnh Di Mạt, từng tia sát khí từ mắt của hắn có thể bóp chết đối phương bất cứ lúc nào.
- Cảm ơn Ngôn tổng đã nể mặt.
Tả Bân nở một nụ cười xã giao lịch thiệp, và cũng chỉ có hắn và Ngôn Dực mới nhận ra được nụ cười đó của hắn có bao nhiêu ẩn ý.
Cho nên vừa chào hỏi xong, hai người cũng đang tiến sát đến gần đối phương, Ngôn Dực cũng tạm thời bỏ tay ra khỏi người Lãnh Di Mạt.
- Người ngoài không biết nhưng Tả mỗ đây vẫn biết rất rõ.
Ngôn thiếu chủ cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn Daji, thật khiến Tả mỗ phải mở mang tầm mắt.
Để đáp trả lời chào đặc biệt của Tả Bân, Ngôn Dực cũng trịnh trọng thì thầm vài câu bên tai của hắn.
- Lần trước vẫn chưa chính thức chào hỏi, Tả lão đại.
Chắc là Tả lão đại sẽ không để bụng chuyện nhỏ này đâu nhỉ?
Tả Bân nghe xong vẫn cười cười để đối diện với anh ta, hắn cũng làm tương tự như anh ta là nghiêng đầu nói nhỏ bên tai anh ta.
- Ngôn thiếu chủ nhọc lòng rồi.
Tả mỗ đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, không biết Ngôn thiếu chủ vẫn còn câu nể tiểu tiết.
Hai người nói qua nói lại vài câu xong cho đến khi Tả Bân lùi lại hai bước, giữ khoảng cách vừa phải để đối diện với người trước mặt, trên môi vẫn luôn duy trì một nụ cười nhã nhặn mà không ai biết được chỉ mới vài giây trước đó thôi trong lời nói của hắn chứa bao nhiêu là mùi sát khí.
Ngôn Dực cũng không hề chịu kém cạnh, anh ta vừa nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, cư nhiên không ai nhìn ra được nguy hiểm ẩn sâu bên trong.
- Tôi thật sự rất mong chờ những tiết mục đặc biệt mà Tả lão đại đã chuẩn bị đấy.
Nhất định sẽ rất thú vị đây.
Nói xong, anh ta mới quay sang nhìn Lãnh Di Mạt, lần nữa đưa tay ra cho cô khoác.
- Lãnh tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Ngay giây phút này, ngay khi nghe anh ta nói câu này, tim của Lãnh Di Mạt cứ như vừa ngừng đập rồi, sống lưng thì lạnh toát, nhưng vẫn lấy hết can đảm để nhìn lại người đàn ông như đang sắp ăn tươi nuốt sống mình.
Theo phản xạ tự nhiên nhất, cô bám víu vào cánh tay của Ngôn Dực như vừa tìm được phao cứu sinh, cuối cùng vẫn là chọn đi cùng Ngôn Dực, cô biết chính hành động này của mình đã chọc giận Tả Bân, nhưng chỉ sau đêm nay thôi, khi kế hoạch của cô và Ngôn Dực đã thành công rồi thì cô cũng không còn phải sống trong ngục tù hắn dựng nên cho cô nữa, cô có thể trả thù rồi, cũng có thể tự do rồi.
Nhìn đôi nam nữ sóng vai nhau rời đi, Tả Bân tạm thời cũng chỉ có thể cố nhịn cơn thịnh nộ này xuống, vì hắn còn có trò hay hơn để chơi nữa.
- Lão đại, chúng ta đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Mặc dù giữ im lặng từ nãy đến giờ nhưng đó chính là chiến thuật mà Lưu Phiến Phiến vẫn thường dùng để quan sát một cách trọn vẹn nhất.
Chỉ cần qua vài câu nói chuyện qua lại giữa Tả Bân và Ngôn Dực, cô ta đã nhìn ra được vấn đề mấu chốt trong đó, chính là Lãnh Di Mạt.
Cả hai người bọn họ đều là đang nhắm đến Lãnh Di Mạt, thật là khiến người khác tò mò, không biết sẽ xảy ra cuộc chiến gì nữa đây.
Nghe Lưu Phiến Phiến nhắc thì Tả Bân mới khôi phục lại thần trí đang bị xao nhãng, gật nhẹ đầu một cái rồi đi cùng cô ta.
- Lão đại, thiếu chủ của Hồng Bang sao lại ở cùng với Lãnh Di Mạt chứ? Như vậy thì đã quá rõ ràng rồi, lão đại, cô ta đang muốn mượn tay Hồng Bang để đối phó với ngài đấy.
Xích Bang và Hồng Bang vốn là kỳ phùng địch thủ bao nhiêu năm vẫn không bên nào chịu nhường đối phương.
Bây giờ Xích Bang có chuyển biến lớn, Lãnh Di Mạt lại công khai đi cùng Ngôn Dực, đây chẳng phải đang dự báo một tương lai chẳng mấy yên ổn rồi ư?
- Chuyện không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi.
Tả Bân ghét nhất là chính là nghe Lưu Phiến Phiến nhắc đến những chuyện liên quan đến Lãnh Di Mạt.
Từng câu từng chữ từ miệng của cô ta khi nói tới cô thì không có một câu nào là không hạ nhục hay hiềm nghi.
Hắn là Tả Bân, hắn không cần một nữ nhân nhắc nhở mình phải làm gì, tất cả đều nằm trong dự tính của hắn cả rồi, Lãnh Di Mạt mãi mãi không thể thoát khỏi được tay của hắn mà..