Chu Đường - Lộc Thời An

Chương 2: Tìm anh



Chu Đường bị bệnh viêm dạ dày, cô đã mắc bệnh này khi còn học cấp 3, đường tiêu hóa không tốt, ăn gì cũng dễ sinh bệnh, hôm trước tham ăn lẩu cay, làm cho viêm dạ dày lại tái phát.

Cô gọi điện thoại cho Ôn Noãn, Ôn Noãn là đồng nghiệp của Chu Đường, Chu Đường là giáo viên ngữ văn, mà Ôn Noãn là giáo viên toán, bởi vì mang thai, cho nên đem lớp chủ nhiệm giao cho Chu Đường.

Ôn Noãn ngày thường rất ôn nhu, tựa như cái tên cô ấy, lúc Chu Đường mới đến Ôn Noãn rất chiếu cố cô nên Chu Đường ỷ lại vào Ôn Noãn.

“Chị Ôn, em bị viêm dạ dày, chị có thể xin nghỉ phép giúp em không?”

“Có nghiêm trọng không? Em đã ăn cái gì?”

Ôn Noãn giống như súng máy, hỏi liên tiếp mấy câu, Chu Đường trả lời từng câu một.

“Chị Ôn, em không sao đâu, chị đừng lo lắng, là bệnh cũ thôi."

Giọng nói có chút nghẹn ngào, Chu Đường nhanh chóng cúp điện thoại.

Chu Đường nghĩ đến trước đó vài ngày, ba cô nổi trận lôi đình, nói cái gì cũng không cho, cô tới Giang Thành mà ba không đồng ý, cứ muốn cô quay về Đế Đô, nói rằng nơi nhỏ bé này không thể có tiền đồ được, Chu Đường cố tình muốn cùng ông đối nghịch, ông không nên can thiệp nhân sinh của cô.

Liên tục truyền nước muối vài ngày liền, Chu Đường mới xuất viện, trở lại trường học lại mở họp, cô làm việc không ngừng. Chu Đường mệt đến mức nằm bò trên bàn làm việc.

“Cô Chu? Cô có muốn ăn chút bánh mì không?”

Chu Đường nhướng mắt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần đùi màu đen, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng, dưới ánh đèn cũng cảm nhận được sự dịu dàng của anh ta.

Tưởng Phương Viễn khóe miệng mang ý cười, tay chống ở bên cạnh cô, một bộ dáng không đồng ý tôi sẽ không đi, Chu Đường đành phải tiếp nhận bánh mì.

“Cảm ơn anh, thầy Tưởng.”

Chu Đường mỉm cười với anh ta.

“Không cần cảm ơn.”

Ôn Noãn ghé bên tai cô nói nhỏ.

“Em nói xem, có phải Tưởng Phương Viễn thích em hay không? Đối xử khác biệt thế mà.”

“Chẳng lẽ thích em là không bình thường sao? Em không đẹp sao?”

Ôn Noãn: ……

Chu Đường quả thật rất xinh đẹp, cô đến từ một thành phố lớn, khí chất và phong thái đều không thể tìm được một nơi như thế này, làn da trắng trẻo, mái tóc xoăn màu nâu sẫm đẹp, tóc mái thưa rất đẹp. mắt hạnh, tóm lại lần đầu tiên Ôn Noãn nhìn thấy Chu Đường xác thật một phen kinh diễm.

Cô ấy nhớ tới trước kia mình từng đọc qua một câu thơ:

“Thanh Dương Vạn Tây có một mỹ nữ"

Khi cô tròn mắt nhìn bạn, bạn sẽ không chống đỡ được.

“Chị Ôn, em muốn hỏi chị một chuyện. Chị biết Trần Kính không?”

“Trần Kính? Có quen biết, là bạn của chồng chị, làm sửa chữa xe hơi. Sao thế? Em quen anh ta khi nào?”

“Ồ, không sao, vậy chị có biết anh ấy làm việc ở đâu không?”

“Ở Đường Hách Đông, em muốn làm gì?”

“Em muốn theo đuổi anh ấy, nhất kiến chung tình. Chị tin không?”

Chu Đường cười thành hình lưỡi liềm, lông mày cong lên, kéo cánh tay Ôn Noãn lên.

“Cái gì? Nhất kiến chung tình? Em đừng đùa với chị, Trần Kính quả thật lớn lên không tồi nhưng anh ta đã 30, hai người cách biệt quá lớn!”

“Chị Ôn, em không thấy lớn đâu. Thẩm Tòng Văn cùng vợ của ông, Lỗ Tấn cùng Hứa Quảng Bình không phải cũng lớn hơn nhiều tuổi sao? Họ vẫn có thể ở bên nhau mà. Hơn nữa tình cảm không thể lấy tuổi tới để làm tiêu chuẩn duy nhất, có đôi khi thích một người có một loại cảm giác, nhìn thấy nhau là đủ.”

Sau khi tan học, Chu Đường lái chiếc xe máy điện đi tới đường Hách Đông. Bố Chu từng yêu cầu cô phải mua một chiếc xe tốt hơn, như là ***, cùng loại với BYD, để tránh lúc đi làm và tan tầm không có xe để về, Chu Đường cũng từng nghĩ qua, chẳng qua nghĩ đến việc vừa tới trường học làm liền có xe xịn thì không tốt lắm, hơn nữa cô chỉ là giáo viên tiểu học, liền nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.

Chu Đường đem xe ngừng ở ven đường, nhìn biển quảng cáo có mấy chữ to, Gara ô tô Trần Kính.

Người đàn ông này thậm chí còn đặt một cái tên hoang dã như vậy cho một cái gara, cô nhanh chóng đi vào.

Nam nhân mặc bộ đồ lao động màu đen, quay lưng về phía cô, đang chui đầu vào động cơ trước của ô tô, bên cạnh còn có một thùng dụng cụ màu đỏ. Chu Đường có thể nhìn rõ sống lưng cong lên rõ ràng của anh, anh vóc dáng cao, cong thân mình tạo thành một độ cung xinh đẹp.

Tô Dương thấy mỹ nữ đi vào gara, nhìn chằm chằm anh Trần của hắn, hắn vỗ vỗ bả vai Trần Kính.

“Anh Trần, có một cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh kìa. Anh nói xem có phải nợ đào hoa hay không?”

[5/12/2020]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.