Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 105: Mở phiên toà



"Là bọn họ?" Võ tôn hỏi.

"Đúng vậy." Người hầu đáp lời.

"Đi, cùng đi gặp người may mắn đoạt giải lớn hôm nay nào." Ông ta bảo.

Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào đợi lâu đến nỗi sắp mất kiên nhẫn, thì chợt thấy một tên cao to để râu quai nón dẫn theo một đám người đi vào. Mà điều khiến bọn họ bất ngờ là Độc Cô Quỳnh cũng đứng ở bên cạnh. Cô nghiêng nghiêng đầu, cười cười với họ coi như chào hỏi.

"Hai vị, hoan nghênh đến sòng bạc của tôi. Như thế nào, chơi vui vẻ không?" Võ tôn ngồi xuống chỗ đối diện hai người, nói.

"Chào ngài Võ tôn, hạng mục của ngài rất tuyệt." Trương Anh Hào chọn đúng thời cơ lấy lòng.

Địa vị của Võ tôn rất cao, thậm chí cả Trương Anh Hào cũng phải sửa lại tháo độ cho đàng hoàng.

"Mấy người thích là được." Võ tôn vừa nói vừa đặt hai tấm thẻ màu vàng ở trước mặt hai người.

"Đây là thẻ VIP của sòng bạc, chỉ có ba mươi thẻ, tôi đưa cho hai người mỗi người một cái, sau này tới chơi, có thể hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ."

Không ngờ còn nhận được thứ tốt như vậy?

Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào liếc nhau một cái, đồng thanh nói một câu: "Đa tạ ngài."

Võ tôn nói: "Được rồi, việc của tôi cũng nhiều, sẽ không tiễn hai cậu, xin cứ đi tự nhiên."

"Xin hỏi ngài, giải lớn của chúng tôi phải đến lĩnh ở chỗ nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Cái đó hả."Võ tôn xua xua tay: "Chỉ là quảng cáo để hút khách thôi, đừng có tin là thật."

Không có? Giả? Hai người họ đều sững người.

Cố Thanh Sơn nhìn Trương Anh Hào, anh ta nói với hắn: "Mèo mun không biết nói láo."

Sắc mặt Cố Thanh Sơn lập tức thay đổi. Hắn đã nhường nhịn nhiều như vậy chỉ vì muốn êm xuôi hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần. Ấy thế mà hết lần này đến lần khác bị người ta gài bẫy, dù cho tính tình hắn có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng sẽ có tâm tư khác.

Võ tôn nhìn biểu tình của hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười châm chọc, hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn đổ lỗi lên người bổn tôn sao?" Ông ta nghiêng người về phía trước, giọng điệu đầy tính uy hiếp: "Tôi đang mời đại sư binh khí đến chế tạo vũ khí, hình như còn thiếu hai cái bao cát hình người để biểu diễn võ thuật, hai cậu có muốn thử không?"

Sức tàn phá của Võ tôn, không phải Thiên Tuyển giả cùng với Ngũ Hành Khai Hoá giả bình thường có thể chống lại. Mặc dù luận về cấp bậc, Võ tôn còn thấp hơn cả Ngũ Hành giả khai hóa đến giai đoạn bốn, nhưng trong chiến đấu thực tế, một khi Võ tôn liều mạng là có thể lôi cả Ngũ Hành giả khai hóa giai đoạn bốn cùng chết theo.

Một khi Võ tôn nảy ra ý muốn giết người, ít có ai có thể ngăn được.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: "Bàn về thực lực, tôi nên gọi ông một tiếng tiền bối, nhưng kinh doanh sòng bạc chú trọng việc chịu thắng chịu thua. Ông thân là người trong nghề, vậy mà lại không tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, tôi cũng..."

Sáu chữ “không cần tôn trọng ông nữa” còn chưa nói ra, kiếm cũng chưa rút, quang não lại đột nhiên rung lên dữ dội, vì vậy Cố Thanh Sơn không thể không lôi quang não ra nhìn.

Từng hàng chữ nối tiếp nhau nhanh chóng hiển thị ở trên quang não, Cố Thanh Sơn xem xong, chân mày dần dần nhăn lại. Ở trong mắt hắn, sát ý nồng nặc dần dần bị thay thế bởi sự ngạc nhiên.

"Cậu cũng gì chứ?" Võ tôn siết chặt quả đấm, cười gằn nói.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lên, nói: "Chúng ta đi."

"Hử?" Trương Anh Hào đã chuẩn bị tinh thần xông lên giết người cả rồi, lại bị một câu nói này làm khựng lại.

Cố Thanh Sơn kéo anh ta bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Võ tôn nhìn một màn này, cười nhạo nói: "Hoá ra là hai con rùa rụt cổ." Nắm đấm của ông ta dần dần buông lỏng, sau đó quay sang nói với Độc Cô Quỳnh: "Nhìn xem, hai anh chàng mặt trắng yếu ớt tự cho mình là đúng, đụng phải tôi không bị doạ khóc cũng coi như có bản lĩnh rồi, nhưng mà sòng bạc của tôi vẫn rất hoan nghênh loại dê non này.”

Độc Cô Quỳnh lại mím mím môi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Trong khi đó, ở bên ngoài sòng bạc, Trương Anh Hào trợn mắt ghé vào trước quang não của Cố Thanh Sơn.

[Xin chào quý tộc Liên Bang Trương Anh Hào, ta là Nữ Thần Công Chính, cậu có thể lui mặt về sau một chút không? Phiên toà sắp bắt đầu rồi, xin cậu giữ lấy hình tượng để bảo vệ sự nghiêm túc trang trọng của toà án Liên Bang.]

"Toà, tòa án?" Trương Anh Hào giật mình hỏi lại.

[Có một án kiện dân sự về việc bồi thường, liên quan tới giao nhận tài sản mang tính cưỡng chế. Đương nhiên, cụ thể còn phải xem ý của chủ nợ là ngài Cố Thanh Sơn.] Nữ Thần Công Chính đáp.

[Bây giờ mở phiên toà.]

[Căn cứ theo tính toán tỷ số bồi thường của trận đánh cược đầu tiên tối nay, ngài Cố Thanh Sơn đã bỏ ra 10 triệu điểm tín dụng Liên Bang để đặt cược, phải nhận về được 60 triệu.]

[Căn cứ vào tính toán tỷ số bồi thường trong lần đánh cược thứ hai tối nay, 60 triệu điểm tín dụng Liên Bang của ngài Cố Thanh Sơn đặt cược, phải nhận về được 200 tỷ điểm tín dụng Liên Bang.]

[Thông qua các video hiện trường và camera giám sát được tập hợp lại, người thiếu nợ từ chối không bồi thường điểm tín dụng tương ứng. Lấy camera giám sát hiện trường làm vật chứng, lấy tôi là người làm chứng trước tòa, dựa theo thủ tục tư pháp của Liên Bang, khi bị cáo vắng vặt trong cuộc thẩm vấn xét xử, phán quyết đã có kết quả, thi hành thủ tục cưỡng chế bồi thường dân sự ngay bây giờ.]

[Người thiếu nợ: Chu Khai Vũ, có tài sản như sau...]

Một tờ danh sách dài lê thê.

[Mời ngài Cố Thanh Sơn tiến hành giao nhận tài sản.]

Nữ Thần Công Chính nói xong, hai người đều ngây ra.

Trương Anh Hào lẩm bẩm nói: "Cái này lạ nha, từ lúc nào mà Nữ Thần Công Chính đi quản cả chuyện của sòng bài..."

Cố Thanh Sơn im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười. Hắn chỉ vào tầng cao nhất của sòng bạc: "Tôi muốn tầng kia." Đó là nơi ông chủ thường ở trong sòng bạc.

Nữ Thần Công Chính nhanh chóng nói: [Bắt đầu từ bây giờ, tầng kia chính là tài sản riêng của ngài Cố Thanh Sơn, khấu trừ phí giấy tờ, tiền thuế, phí công chứng, ngài còn có 199.9841 triệu để tiếp tục lựa chọn.]

Không biết có phải do ảo giác của Trương Anh Hào không, trong ngữ điệu của Nữ Thần Công Chính tựa như lộ ra một tia hưng phấn khi đang xem náo nhiệt.

"Rất tốt" Cố Thanh Sơn nói với Trương Anh Hào: "Tiền dịch vụ cứ tính hết cho tôi, anh giúp tôi cho nó banh xác đi”.



Ở bên bờ hồ dưới lòng đất, Võ tôn Chu Khai Vũ phân phó nói: "Thả hết bọn chúng ra, tôi muốn biểu diễn cho đại sư bính khí tôn quý xem phong cách chiến đấu của tôi."

Từng bóng đen xuất hiện ở trong hồ nước.

"Vậy, tôi bắt đầu đây." Ông ta cởi áo khoác, từng bước một đi tới hồ.

Độc Cô Quỳnh khoanh tay, đứng ở một bên yên lặng nhìn. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô luôn hiện lên vẻ mặt kỳ quái của Cố Thanh Sơn lúc rời đi.

Chu Khai Vũ đi tới bờ hồ, đang định nhảy xuống, bỗng nhiên một tên thủ hạ hô to: "Ông chủ, quang não của ngài."

Ông ta khựng lại, liếc mắt nhìn qua. Tên thủ hạ kia bị ông ta liếc một cái, không khỏi run rẩy lập cập.

Đang lúc thời khắc quan trọng này lại bị người khác cắt đứt, khiến cho Chu Khai Vũ hết sức khó chịu. Nhưng tên kia là thân tín của ông ta, không phải chuyên gì cấp bách, tuyệt sẽ không dám làm cụt hứng của ông ta vào lúc này.

Chu Khai Vũ đành phải trở lại, cầm quang não cá nhân lên.

[Tôi là Nữ Thần Công Chính.] Trong quang não truyền tới giọng nữ nghiêm túc.

Chu Khai Vũ ngẩn người.

Sau khi mình chuyển vào hoạt động trong thế giới ngầm, đã rất nhiều năm không tiếp xúc với cơ quan tối cao của Liên Bang rồi, hôm nay tại sao lại đột nhiên bị tìm tới cửa?

Độc Cô Quỳnh lại cảm thấy hứng thú ngẩng đầu nhìn quang não. Nghe nói toàn bộ Liên Bang đều sống dưới sự giám sát của Nữ Thần Công Chính, Nữ thần muốn kết nối với ai, muốn tìm được ai, chỉ cần trong khoảnh khắc, hôm nay rốt cuộc đã được nhìn thấy một màn này.

Trong quang não, Nữ Thần Công Chính không ngừng tuyên bố phán quyết.

Gương mặt Chu Khai Vũ càng lúc càng tái mét.

"Dựa vào cái gì..."

Lời ông ta còn chưa dứt, chỉ thấp thoáng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một loạt tiếng vang chấn động.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.