Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1383: Mèo Đen (2)



Lửa đen không ngừng lan ra bốn phương tám hướng, đốt một hồi liền bị dập tắt.

"Vô dụng, lần này chúng ta tới chậm, ngươi cũng không đốt cháy được cái đống này, cũng chẳng thể lôi mấy con yêu tinh đó ra đây được đâu!"

Quái vật có ngọn lửa trắng nhạt nói.

Giọng của nó trầm thấp và tràn đầy lực xuyên thấu, phảng phất như chỉ dụ của Thần, toàn bộ thế giới đều có thể nghe thấy tiếng nói của nó.

Tên Hắc Hỏa Tôn Giả kia nghe nó nói như vậy bèn tranh thủ thời gian thu ngọn lửa lại.

Quả thật, trong cả khu phế tích này, không có bất kỳ vật gì bị thiêu hủy cả.

"Thực ra, đối phó với đám côn trùng yếu ớt như yêu tinh này rất dễ, có điều tìm ra chúng thì hơi khó." Hắc Hỏa Tôn Giả căm hận nghiến răng.

Quái vật kia nói: "Đây là bản lĩnh giữ mạng của yêu tinh, chỉ cần bọn chúng muốn trốn thì bất kỳ sinh vật nào cũng cũng không thể tìm được bọn chúng!"

Hai con Hắc Hỏa Tôn Giả im lặng.

Quái vật kia lại đổi lời: "Yên tâm, trải qua vài chục nghìn năm, chuyện của chúng ta và đám yêu tinh cũng sắp kết thúc rồi."

"Đại nhân, ý ngài là..."

"Những vị khách kia..." Quái vật ung dung nói: "Bọn họ đến từ mảnh vỡ Thế giới Hoàng Tuyền chân chính, sở trường đặc biệt của bọn họ là đối phó với thể linh hồn."

"Hiện tại đám yêu tinh cũng là thể linh hồn, cho dù am hiểu cách trốn tránh như thế nào, nhưng ở trước mắt sức mạnh của Hoàng Tuyền, bọn chúng chỉ có một đường là rơi vào trong đó."

Quái vật đột nhiên cười lên, dùng một loại giọng điệu tàn nhẫn, nói: "Ác Quỷ đạo chúng ta có được sức chiến đấu không gì sánh được, Hoàng Tuyền đạo thì có thể khống chế cái chết và người chết. Một khi chúng ta hợp tác, thế gian sẽ không còn ai ngăn được chúng ta!"

"Không nên gấp, ngày tận thế của những yêu tinh này sắp đến rồi."

Quái vật xoay người, bay ra phía bên ngoài động.

Hai con Hắc Hỏa Tôn Giả đi sát phía sau.

Chỉ chốc lát, bọn chúng đã rời đi.

Thế giới tràn đầy hài cốt một lần nữa lại bị hắc ám và im ắng bao phủ.

Trong bức tranh, đám người luôn luôn chú ý tình huống bên ngoài, đợi đến khi bọn quái vật rời khỏi, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lam Tụ đăm chiêu suy nghĩ, nói: "Ác Quỷ đạo và Hoàng Tuyền đạo, lợi hại như vậy sao? Ta nhớ khu Kỳ Dị cũng có Lục Đạo Luân Hồi, nhưng chưa bao giờ nghe nói trong đó có quái vật kinh khủng như vậy!"

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Bên trong khu Kỳ Dị chỉ là bản mô phỏng Lục Đạo Luân Hồi thôi, ta đoán những quái vật ban nãy kia mới thật sự là sinh linh của Lục Đạo Luân Hồi."

"Còn có bản mô phỏng nữa á?" Lam Tụ kinh ngạc.

"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.

Hắn bèn kể lại một lần về chuyện Thần tộc tạo ra thế giới.

Tất cả mọi người đều chấn động vô cùng.

"Phải làm sao bây giờ?" Cổ Viêm hỏi.

"Trước hết phải đi ra ngoài đã. Đám yêu tinh dẫn ta tới đây, nhất định là có chuyện gì đó. Chúng ta xem qua tình huống đã rồi tính tiếp!" Cố Thanh Sơn nói.

Mọi người gật gật đầu.

"Bên ngoài an toàn, chỉ cần không nhảy múa ca hát nữa là lập tức có thể bay ra." Cổ Viêm nói.

Thế là mọi người nhao nhao rời khỏi nơi đám người nguyên thủy đang nhảy múa, đứng ở một bên.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người bị thế giới trong tranh đá ra ngoài.

Bọn họ vừa ra, đám người kỳ quái kia liền ngừng lại.

Một người thấp giọng nói: "Là tế vũ à?"

Người còn lại nói: "Đúng vậy."

Lại một người khác nói: "Ta cũng cảm giác được..."

Người thứ tư hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Người thứ năm nói: "Ta đi thông báo, các ngươi theo dõi hắn!"

"Được."

Người thứ năm chạy thật nhanh đến biên giới bức tranh, vừa nhảy lên đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Những người khác thì cùng nhau tạo một cái pháp ấn kỳ quái.

Bức tranh lặng lẽ cuộn lại, chui vào hư không, hóa thành vô hình, lặng lẽ nhập vào quần áo Cố Thanh Sơn, dán ở trên cánh tay của hắn, tạo thành một hình xăm.

Mọi người không hề phát hiện ra bức tranh đã làm gì.

Cố Thanh Sơn cũng không hề có cảm giác.

Sự chú ý của hắn đang tập trung trên đá Vạn Vật.

Đã qua một giờ.

Hiện tại kỹ năng trên đá Vạn Vật sắp bị đổi mới rồi.

Nếu mình không thể biến thành mèo, vậy thì không gặp được đám yêu tinh, vậy phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên, chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần đã xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:

[Thời gian đã đến, đá Vạn Vật bắt đầu thiết lập lại!]

[Ngài thu được năng lực hư không mới: Biến Thành Yêu Quái Mèo.]

[Biến Thành Yêu Quái Mèo: Ngài sẽ biến thành một con yêu quái mèo đích thực.]

[Thần chú phát động: Chúng ta là mèo.]

Vẫn là thuật pháp này!

Trong lòng Cố Thanh Sơn liền có tính toán.

Đây nhất định là do đám yêu tinh can thiệp.

Cố Thanh Sơn đoán chừng đám yêu tinh cũng đã trở về rồi, bèn niệm thần chú:

"Chúng ta là mèo!"

Vừa dứt lời, hắn liền biến thành một con mèo đen tuyền.

Cố Thanh Sơn nhìn màu lông mình, kỳ quái lẩm bẩm.

"Í, mèo đen!" Tô Tuyết Nhi hô lên vui sướng.

Giọng nói của cô đầy nhiệt tình hăng hái.

Cố Thanh Sơn giơ hai cái chân màu đen lên trước mặt, nghi ngờ: "Meo meo meo?"

"Ha ha ha, đây là bởi vì ngươi càng ngày càng khẩn trương, lúc nào cũng ở trong tư thế phòng bị, sẵn sàng chiến đấu, cũng đã làm xong các kế sách dự phòng đối với các tình huống khác nhau, cho nên yêu thuật của ngươi cũng xảy ra biến hóa theo. Đây chính là chỗ huyền bí của yêu thuật!"

Lão già râu dài xuất hiện trước mặt mèo đen, giọng nói mang theo ý cười.



Trong bóng tối có một thứ rất kinh khủng.

Vua của Ác Quỷ đạo, Ma La Thiên Vương.

Nó đứng ở trong hư không, thân hình to như núi Tu-Di, bản lĩnh hết sức cao cường.

Vô số ác quỷ bao quanh nó lít nha lít nhít, rải rác tới mấy ngàn dặm.

Tất cả ác quỷ đều nghe theo hiệu lệnh của Thiên Vương.

Giờ phút này, mấy người tu hành đeo mặt nạ đang được bốn con Hắc Hỏa Tôn Giả dẫn đường, đi đến trước mặt Thiên Vương.

Dáng người của Hắc Hỏa Tôn Giả cũng tầm trên trăm thước, khá giống Chiến giáp cơ động Tinh Huy.

Nhưng Ma La Thiên Vương nhắm hai mắt, chỉ mí mắt thôi đã có thể to ngang một con Hắc Hỏa Tôn Giả rồi.

Trước mặt Vua Ác Quỷ, đám người tu hành đến từ thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền quả là nhỏ bé như hạt bụi.

Đám tu sĩ khom mình hành lễ với con quỷ này, đồng thanh nói:

"Bái kiến chủ nhân của Ác Quỷ đạo, Ma La Thiên Vương!"

Đại quỷ tên là Ma La Thiên Vương vẫn không mở mắt, miệng cũng đóng chặt lại.

Nhưng giọng nói của nó lại vang lên trong hư không:

"Chư vị lặn lội đường sá xa xôi đến đây, thứ cho ta không thể mở mắt mở miệng!"

Tu sĩ dẫn đầu ôm quyền nói: "Ánh mắt Thiên Vương chiếu tới đâu thì vạn vật đều tiêu vong, lúc mở miệng thì bệnh dịch lan tràn khắp mười phương thế giới. Tất nhiên là tại hạ hiểu được điều này, đa tạ ân đức của Thiên Vương!"

Ma La Thiên Vương khá hài lòng, giọng nói vang vọng trong hư không một lần nữa:

"Quả nhiên là người đến từ Hoàng Tuyền giới, có thể hiểu được nỗi khổ tâm riêng của ta, không uổng phí một phen ta tiếp đón!"

Đám tu sĩ thi lễ một lần nữa.

Ma La Thiên Vương lại nói: "Ta nghe nói các ngươi đã đàm luận gần xong với người của ta rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Tu sĩ đứng đầu nói.

"Rất tốt, xem ra các ngươi đã hài lòng với điều kiện của ta, nhưng ta còn có một điều kiện cuối cùng."

"Mời Thiên Vương nói!"

"Mỗi ngày các ngươi đều phải kính dâng cho ta một thế giới có nhiều vạn vật chúng sinh!"

Tu sĩ đứng đầu hơi nghi hoặc một chút, ôm quyền nói: "Không biết Thiên Vương cần thế giới là dùng để làm gì? Nếu Thiên Vương có thể báo cho chúng ta biết sớm, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị xong sớm."

Giọng nói của Ma La Thiên Vương vang vọng bốn phía trong hư không, tràn đầy uy nghiêm:

"Sống chết của chư giới, tất cả đều là hư ảo, do ta tiêu diệt mới là cực lạc."

Lời vừa nói ra, tất cả quái vật ác quỷ trong vòng mấy ngàn dặm đều phủ phục xuống, quỳ bái về phía Ma La Thiên Vương.

Đám tu sĩ không nói gì, không ít người bắt đầu phát run.

Tên tu sĩ đứng đầu kia im lặng, bỗng nhiên lấy ra một cái khăn tay lau mồ hôi sau cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.