Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1487: Tranh Tài Leo Núi



Lần này cũng giống như mấy lần trước như đúc. Cố Thanh Sơn từ quá khứ trở lại, thời gian vẫn tiếp tục đi về phía trước. Khi hắn trở về, đã là thời điểm sau khi nhóm yêu tinh bị giết.

Cho nên, ba đồng tiền mới được gọi là Chìa khóa quá khứ, bởi vì sức mạnh của nó là nằm ở quá khứ.

Quá khứ...

Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.

Có lẽ còn có vật gì đặc biệt có thể mang hắn đến tương lai?

Ông cụ râu dài phấn chấn nói: “Không sao, ngươi đã cứu được chúng ta, nhưng nơi này là nơi nào? Chúng ta có cần mở một bữa tiệc ăn mừng vì sống sót sau tai họa không?”

Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, nói: “Nơi này là thế giới Thiên Trụ.”

Ông cụ râu dài nhìn thấy một cây cột Thông Thiên cao ngất chính giữa tòa thành.

“Wow, thật hoành tráng. Đáng tiếc đã bị gãy mất.” Ông cụ cất giọng cảm thán.

Quốc vương yêu tinh xuất hiện bên cạnh, chống nạnh nói: “Vất vả lắm mới đến được thế giới xa lạ này, chẳng lẽ chúng ta phải bò lên cây cột đó sao?”

Ông cụ râu dài nghe xong, ánh mắt tỏa sáng.

“Không sai, đây chính là biểu tượng của người tu hành! Chúng ta cũng nên chinh phục một chút!” Ông cụ râu dài nói.

Cố Thanh Sơn vỗ trán.

Tư duy của tụi yêu tinh rất kỳ lạ, còn hắn thì phải độ kiếp, thật sự không quản được bọn chúng.

“Các ngươi không cần leo lên cột.” Cố Thanh Sơn hắng giọng nói: “Các ngươi muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể lên núi cùng với ta. Để nhanh chóng hoàn thành chuyện này, ta nghĩ các ngươi nên ẩn núp, ở ngay... bên cạnh ta....”

Hắn còn chưa dứt lời, ông cụ râu dài và Quốc vương yêu tinh đã trở nên hứng khởi.

“Còn có một ngọn núi nữa?” Quốc vương hỏi.

“Đúng vậy, núi thần Tu Di.” Cố Thanh Sơn phát hiện được việc gì đó không ổn nhưng vẫn đáp.

“Núi thần!” Quốc vương và ông cụ râu dài đều hoảng sợ.

Ông cụ râu dài im lặng một hồi, đột nhiên hét lớn: “Tất cả mọi người chuẩn bị, trận tranh tài leo núi lần đầu tiên trong năm nay sắp sửa bắt đầu! Yêu tinh nào leo lên đỉnh núi cuối cùng, nhất định phải biến thành một cái màn cửa!”

Quốc vương lớn tiếng bổ sung: “Hơn nữa còn phải làm màn cửa một năm tròn!”

Lời còn chưa dứt, ông cụ râu dài đã phóng đi trước tiên.

“Cha của cha của cha của cha của cha, người gian lận! Người lại dám chạy trước!” Quốc vương yêu tinh tức đến xì khói.

Hắn ta cũng nhanh chóng xông lên.

Đám yêu tinh kêu to “màn cửa!”, sau đó hứng chí bừng bừng đi theo Quốc vương và ông tổ của vương quốc, phóng đến cột Thông Thiên.

Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, há miệng, một câu cũng không nói được.

Điều 57 của quy tắc chư giới: “Khi nhóm yêu tinh phấn khởi làm một việc gì đó, ngươi sẽ không cách nào ngăn cản được.”

Cho nên...

Nguyên khí của núi thần hiện đang bị thương tổn rất nặng, chắc sẽ không quá nguy hiểm... Đi thôi!

Trong lúc Cố Thanh Sơn đang do dự, chỉ thấy có không ít người tu hành từ đằng xa bay đến, rơi xuống trước mặt hắn.

Mọi người cung kính ôm quyền: “Các hạ, chắc hẳn ngài đến độ Tu Di Sơn kiếp.”

Cố Thanh Sơn gật đầu.

Mọi người cảm nhận được sóng linh lực dồi dào trên người hắn, gương mặt hiện lên sự vui mừng.

Linh lực này, đơn giản là...

Rất ít gặp trong đời.

Lần trước có người vượt qua được Tu Di Sơn kiếp, khiến mọi người đều bị chấn động rất nhiều.

Lần này lại có thêm người đến thử.

Đám người này có khoảng chừng ba mươi người, gương mặt người nào cũng kích động.

Một người tu hành cung kính nói: “Xin các hạ cứ phân phó, muốn chúng ta chuẩn bị gì? Khi nào thì xuất phát? Các thành viên đều đang chờ một lời định đoạt của các hạ.”

Cố Thanh Sơn thở dài, bỗng nhiên cười to, lớn tiếng nói: “Đi, leo núi thôi. Ai leo lên đỉnh núi cuối cùng sẽ phải biến thành một con rùa cho mọi người nhìn.”

Thân hình hắn khẽ động, dẫn đầu xông lên.

Tiếng gió gào thét bên tai.

Cố Thanh Sơn lướt qua bầu trời, tùy ý vọt lên phía trước mấy lần, chẳng mấy chốc đã bước lên trên cột Thông Thiên.

Hắn quay đầu lại, cười nói: “Các ngươi chậm quá.”

Ông cụ râu dài chạy trước, nhưng bây giờ vẫn còn cách hắn đến mấy ngàn mét.

Ông cụ trừng mắt, quát to: “Cố Thanh Sơn tạm thời dẫn trước. Các yêu tinh, mau dốc sức lên nào!”

Đám yêu tinh bắt đầu ồn ào, dồn sức tiến lên.

Đằng sau đám yêu tinh, mấy tu sĩ tốp năm tốp ba bay đến cột Thông Thiên trong trạng thái nửa do dự, nửa phân vân.

“Ta có cảm giác người độ Tu Di Sơn kiếp lần này không đáng tin cậy.” Một tu sĩ nói.

“Tranh tài leo núi... Chẳng lẽ hắn cho rằng leo lên núi Tu Di dễ lắm sao?” Một tu sĩ khác nói.

Một nữ tu trong đó hơi đỏ mặt, nhảy cẫng lên: “Nhưng hắn rất lợi hại. Đây là tu sĩ Tự Tại Thiên Vương cảnh lợi hại nhất mà ta đã gặp.”

“Đúng vậy, sóng linh lực trên người hắn quá kinh khủng. Ta thậm chí còn cho rằng hắn chính là Thánh Nhân Tinh Hà.” Một nữ tu khác lên tiếng.

Đám tu sĩ cùng nhau nhìn về phía cô ta.

Nữ tu hừ một tiếng, hất cằm nói: “Nhìn cái gì? Trong thế giới của chúng ta, phụ thân ta chính là Thánh Nhân Tinh Hà.”

Đám tu sĩ đều mỉm cười.

Bọn họ vừa bay vừa bàn tán ầm ĩ. Cố Thanh Sơn vẫn đứng trên cột Thông Thiên, nhàn rỗi không có việc gì làm. Hắn bèn thuận tay kiểm tra thu hoạch trong túi trữ vật của mình.

Thương Vô Chương của thế giới Ác Quỷ đã ghép được sáu bảy phần Ác Quỷ đạo, tất nhiên sẽ có được rất nhiều bảo vật của Ác Quỷ đạo.

Diện Chú, bùa bảo mệnh, pháp bảo, giáp trụ, binh khí... cần cái nào có cái đó.

Nhưng những thứ này cần có thuật pháp của ác quỷ mới có thể phát động được.

Thần niệm Cố Thanh Sơn quét qua, sau đó tập trung vào những thuật quyết của ác quỷ.

Thật phiền phức...

Muốn sử dụng mấy thứ cao cấp này, xem ra phải tập luyện thuật quyết ác quỷ tương ứng.

Có điều, chiến lợi phẩm của thế giới khác cũng không ít...

Cố Thanh Sơn đang định xem tiếp, bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn hư không trước mặt.

Chỉ thấy hư không bốn phía nứt ra, một luồng khí vô hình vọt thẳng ra ngoài.

Cố Thanh Sơn lập tức biết người đến là ai.

Hắn thầm thở dài một hơi.

Cùng lúc đó, Địa kiếm và Triều Âm kiếm cũng bay ra, cẩn thận canh giữ bên cạnh hắn.

Lục Giới Thần Sơn kiếm thấy vậy, vội bay ra ngoài.

“Thế nào? Là kẻ địch à?” Giọng nói khẩn trương của Sơn Nữ vang lên.

“Không!” Địa kiếm đáp: “Là thứ khác.”

Giọng nói của nó giống như sắp được xem kịch vui.

“Thứ gì khác?” Sơn Nữ khẽ giật mình.

Lúc này, khí tức đã hóa thành ánh sáng lốm đốm, tạo thành hình dáng của một cô gái.

Thiên Sứ Thánh Khiết, Sương.

Toàn thân cô ta lượn lờ ánh sáng màu trắng, sau lưng mọc thêm đôi cánh, dung nhan tuyệt sắc khiến người ta nhìn một lần cũng khó mà quên được.

Cô ta đã dùng thuật Kỳ Quỷ để tiến hành liên lạc trong một khoảng cách rất xa.

Chỉ thấy cô ta mỉm cười, nói khẽ: “Chào anh, người đàn ông đã cứu tôi thoát khỏi nguyền rủa, Cố Thanh Sơn.”

Cố Thanh Sơn thi lễ: “Chào cô, nữ chiến sĩ dũng cảm nhất và thiện chiến nhất. Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Sương mỉm cười, hỏi: “Câu này của anh không thể xem là khen được đâu. Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa. Tôi muốn hỏi anh có nhận được thư của tôi không?”

Cố Thanh Sơn đáp: “Nhận được.”

“Vậy anh...”

“Tôi không biết chữ.”

“... Thì ra là thế. Sớm biết tôi đã sử dụng quang ảnh rồi... Tôi cứ nghĩ viết thư sẽ có cảm giác giao lưu hơn...”

“Xin lỗi.”

Trong lúc họ nói chuyện, đám yêu tinh và tu sĩ đều đã chạy đến.

Trước mặt bao người, Cố Thanh Sơn cười lớn: “Xin lỗi cô, lúc này tôi đang bận, tối nay chúng ta nói chuyện tiếp có được không?”

Sương vội vàng đáp: “Thuật pháp này của tôi thật ra còn có một loại sức mạnh. Chỉ cần anh đồng ý, nó có thể kéo tôi đến thẳng chỗ của anh. Cho nên, anh hãy chạm vào quang ảnh này của tôi, trong lòng nói một câu đồng ý là được.”

Cố Thanh Sơn khẽ giật mình.

“Cô đến làm gì?” Hắn không khỏi hỏi.

Sương đáp lại một câu rất khó hiểu: “Loại lực lượng cường đại kia, chỉ có một người cách đây trăm triệu năm về trước mới có được. Sau đó, là anh và tôi.”

Cố Thanh Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Điều mà đối phương đang nói chính là sức mạnh Kỳ Quỷ. Trên thực tế, Cố Thanh Sơn chưa từng thấy người nào có được sức mạnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.