Từng chiếc tàu bay được đưa ra, các tu sĩ dựa theo quy định bố trí đội hình hành quân cấp tốc từ trước mà dàn đội hàng, rồi theo thứ tự nhanh chóng điều khiển tàu bay bay lên trời cao.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hai tên đại tu sĩ, nói: "Ba chúng ta đều là Du Kích tướng quân, sẽ chịu trách nhiệm bọc hậu cho đội quân, cũng sẵn tiện quan sát tình thế."
Hai tên đại tu sĩ liếc nhìn nhau, sau đó nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cơn mưa lửa ngùn ngụt phủ khắp đất trời, mang theo hơi thở tử vong diệt thế.
Tiếng nổ vang ầm ầm đang dần tiến về hướng quân doanh.
Bên dưới những hạt mưa lửa ấy là đám yêu ma đông nghìn nghịt như nước thủy triều cuồn cuộn kéo đến, thỉnh thoảng òa lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết. Đó là tiếng kêu của đám yêu ma vì chạy quá chậm mà bị mưa lửa đuổi theo đằng sau đốt thành tro bụi ngay tại chỗ.
Ánh mắt của tu sĩ Hóa Thần nhìn lướt qua biển lửa, khóa chặt mấy con yêu ma hung ác ở Hóa Thần cảnh. Gã kìm lòng không đậu lui một bước, mở miệng nói thật nhanh: "Cả ta và ngươi đều là Du Kích tướng quân, ngươi không thể ra lệnh cho ta."
"Vừa nãy, do ta phát hiệu lệnh rút quân, vậy nên ta toàn quyền chỉ huy quân sự lần này, đây là quân lệnh!" Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
Trên người tu sĩ Hóa Thần bỗng nhiên bộc phát một luồng linh áp, nó ngay lập tức ầm ầm đè xuống Cố Thanh Sơn. Lấy cảnh giới của gã, chỉ cần dùng linh áp là có thể khiến Cố Thanh Sơn không cách nào động đậy được.
Linh áp của tu sĩ Hóa Thần ngừng lại. Trên bầu trời, các tu sĩ đang rút lui theo thứ tự đều tập trung nhìn về phía họ. Hơn nữa, Thánh nhân tuyệt đối có cách biết được nguyên do mọi chuyện.
"Hừ! Ngươi với ta đồng cấp nên không có quyền can thiệp vào hành động của ta, sau này ta sẽ giải thích với Định Viễn tướng quân." Tu sĩ Hóa Thần lạnh lùng nói một tiếng, sau đó điều khiển tàu bay của mình bay lên trời cao.
Tốc độ của gã nhanh cực kỳ, mấy tên tu sĩ chấp pháp cũng không kịp ngăn cản gã.
Cố Thanh Sơn nhìn qua tu sĩ Nguyên Anh.
"Ta theo ngươi đến cùng." Tu sĩ Nguyên Anh nói.
"Xin hỏi tôn hiệu?"
"Trần Kiều."
"Còn người kia là ai?"
"Vương Liệt, tính khí gã ta không được tốt lắm, ngươi đừng tính toán làm chi."
"Ta sẽ không tính toán với người chết. Trần tướng quân, ngươi đi đốc thúc Trận pháp sư mở hết các trận pháp."
"... Vâng!"
Vị Tướng quân thiếu niên trước mặt này chỉ mới ở Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng tu sĩ Nguyên Anh chẳng biết vì sao lại bất giác run lập cập, cất tiếng đáp lời hắn rồi lập tức nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài pháo đài là tầng tầng lớp lớp ánh sáng từ trận pháp phát ra, từng đạo Linh Quang ngũ hành từ trận pháp vọt lên cao, chiếu bầu trời thành một vùng sáng sặc sỡ.
Cố Thanh Sơn yên lặng khẽ đếm. Ba mươi sáu tầng trận pháp tấn công, bảy mươi hai tầng trận pháp phòng ngự, Thiên Cương pháp và Địa Sát thuật đều hoàn chỉnh đầy đủ.
Công Tôn Trí chính là một Đại sư trận pháp, có ông ta ở đây thì quân doanh này chắc chắn được bảo vệ kín kẽ, kín đến không một lỗ hổng. Trận pháp sư của pháo đài này đều là đệ tử môn hạ của Công Tôn Trí, cho nên bọn họ cũng không muốn dễ dàng buông bỏ pháo đài ngay lập tức. Giờ khắc này, bọn họ đều dốc hết sức biểu diễn uy lực trận pháp cho Cố Thanh Sơn thấy.
Chỉ là để bày trận hay duy trì những trận pháp này thì nhân lực và linh thạch được dùng đến chính xác là một con số trên trời, nó đủ khiến cho một môn phái hạng trung táng gia bại sản. Nếu muốn buông bỏ một pháo đài quân sự cỡ này, thì dù là ai cũng không gánh nổi trách nhiệm nghiêm trọng ấy.
Loại việc này, nếu không phải là một chủ soái thì không ai dám đứng ra định đoạt, vậy mà Cố Thanh Sơn không chút do dự liền hạ lệnh rút quân.
Cố Thanh Sơn đứng trên bức tường cao cao của pháo đài, quan sát mưa lửa và đám yêu ma đang từ từ tiến tới gần kia.
Vào thời khắc căng thẳng như vậy, căn bản sẽ không một ai chú ý đến lớp đất trong hậu viện pháo đài đang từ từ nhão ra. Ngay sau đó, một thanh kiếm bỗng nhiên lặng lẽ xông ra. Thanh kiếm này vừa xuất hiện liền tìm một nơi bí mật để ẩn nấp, rồi lặng lẽ đứng yên ở đó. Từ góc độ của nó, vừa vặn nhìn thấy cảnh Cố Thanh Sơn chỉ huy tam quân.
Nó cứ thế yên lặng quan sát…
Cố Thanh Sơn đang đứng trên tường cao của pháo đài, toàn lực quan sát quân tình thi đột nhiên, từ bầu trời bên trên mưa lửa có một vệt bóng đen rơi xuống, nhanh chóng bay về hướng pháo đài.
Hắn giương mắt nhìn lên, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Đó là một chiếc tàu bay, trên đó viết một chữ "Thiền" rất lớn.
Tàu bay bị tổn hại rất nghiêm trọng, bay lảo đảo trên không trung, nhiều lần suýt chút nữa bị mưa lửa phía sau đuổi kịp.
Mấy chục yêu ma hùng mạnh nhìn thấy liền hét lên những tiếng quái dị rồi bay lên, nhào về phía tàu bay trên trời kia.
"Cờ trận nhanh lên!" Mắt thấy tình thế nguy cấp, Cố Thanh Sơn quát một tiếng.
Ba mươi sáu cây cờ đen, bảy mươi hai cây cờ tím bay tới trước mặt của Cố Thanh Sơn. Cờ đen đại biểu cho trận pháp tấn công, còn cờ tím đại biểu cho trận pháp phòng ngự, trên cán của cờ trận là những màu sắc khác nhau thể hiện cho năm thuộc tính của Ngũ Hành. Cờ trận này được chế tạo bằng một phương pháp đặc thù, lúc cần sử dụng chỉ cần phóng ra Thần niệm là có thể điều khiển nó.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã nắm giữ quyền khống chế cờ trận trong tay mình. Một trăm lẻ tám lá cờ bay lên, lơ lửng trong không trung ở trước mặt hắn. Hắn đứng trước gió, nhẹ nhàng dùng Thần niệm chỉ ra mười sáu cây cờ đen, lớn tiếng chỉ huy chúng: "Mười sáu cờ đen nghe lệnh, các ngươi hãy yểm hộ cho tàu bay."
Ngay lập tức, các tu sĩ đang canh giữ tại mười sáu trận pháp tấn công đã nhận được mệnh lệnh, cùng nhau bắt quyết rồi bắn về phía trận pháp, mười sáu trận pháp tấn công bắt đầu từ từ di chuyển. Một giây sau, vô số đốm sáng rực rỡ bắn từ pháo đài ra làm nổ tung yêu ma ở gần tàu bay, có con chết có con bị phế, có con rơi vào trong cơn mưa lửa đang đuổi sát theo sau.
Cố Thanh Sơn lại chỉ định ra hai mươi bảy cây cờ tím, nói: "Giải phóng linh trận bảo vệ từ xa."
Hắn vừa dứt lời, liền có mấy chục đạo linh quang bay ra khỏi pháo đài, bao phủ quanh tàu bay của Ninh Nguyệt Thiền. Nhận được sự yểm hộ từ pháo đài, tàu bay miễn cưỡng ổn định lại, nghiêng nghiêng vẹo vẹo muốn tiến vào quân doanh.
Cố Thanh Sơn liên tục ra lệnh cho những cờ trận còn lại, quát to: "Tất cả trận pháp phòng ngự đều mở cổng đón người cho ta!"
Chỉ một thoáng sau, những trận pháp phòng ngự bao phủ trên pháo đài đồng thời tỏa ra ánh sáng, một cánh cổng rộng rãi dần dần lộ ra. Tàu bay vọt qua cổng, lướt qua bên người Cố Thanh Sơn, ầm ầm va chạm với mặt đất trong quân doanh làm văng lên vô số lớp đất cát.
"Trần tướng quân, ngươi sắp xếp người đi cứu họ ra!" Cố Thanh Sơn nhìn đám yêu ma bên ngoài pháo đài, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh.