"Vâng!" Trần Kiều mang theo mấy tên tu sĩ chạy đi.
Lúc này, đợt yêu ma đầu tiên trong đám yêu ma đã sắp chạy đến pháo đài. Cố Thanh Sơn liên tục chỉ huy ba mươi sáu cây cờ đen, hạ lệnh: "Theo phương hướng Thần niệm của ta chỉ, hòa làm một thể, toàn lực công kích!"
Ba mươi sáu trận pháp đồng thời chuyển động, ở tất cả các nơi trong pháo đài cũng đều bị chấn động mà hơi rung lắc. Ngay sau đó, ba mươi sáu trận pháp đã dung hợp làm một, hóa thành một cột sáng lớn vọt lên trời. Cột sáng này theo Thần niệm của Cố Thanh Sơn, đánh mạnh vào mặt đất cách mấy dặm trước quân doanh.
"Không đủ, thêm lần nữa!" Cố Thanh Sơn tiếp tục nói.
Hắn vừa dứt lời, lại có thêm một cột sáng thuật pháp to lớn vọt ra khỏi quân doanh, rít lên xẹt qua không trung rồi đập ầm ầm vào mặt đất.
"Lại!"
Ầm!
"Lại!"
Ầm!
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua bên ngoài, lúc này mới nhảy xuống khỏi bức tường, lướt nhanh về phía tàu bay của Ninh Nguyệt Thiền.
Ở bên ngoài pháp đài, trên mặt đất cách đó hơn mấy dặm là một khe rãnh sâu không thấy đáy và rộng chừng trăm mét. Khe rãnh này ngăn cách yêu ma khỏi pháo đài, trừ phi là yêu ma cấp cao, còn không thì không thể bay qua được. Mấy yêu ma đang theo đà chạy không kịp ngừng lại liền rơi ào ào xuống khe rãnh ấy, mấy yêu ma còn lại thì chạy dọc theo hai hướng của khe rãnh hòng tìm kiếm con đường chạy trốn khác. Cứ như thế, yêu ma đã bị phân thành hai hướng một cách cực kỳ thô bạo, cách xa khỏi pháo đài. Có điều, cơn mưa lửa hủy diệt tất cả lại không hề có vẻ sẽ chuyển hướng, mà vẫn tiếp tục tiến thẳng tới pháo đài.
Ở trong pháo đài, tàu bay đã được mở ra. Ninh Nguyệt Thiền kéo theo Công Tôn Trí bị hôn mê ra ngoài, đang lúc lo lắng tột độ lại trông thấy Cố Thanh Sơn.
"Trận pháp là do huynh chỉ huy?"
"Đúng vậy."
"Các tu sĩ đâu?"
"Ta để bọn họ rút lui hết rồi."
"Rút lui đến đâu?"
"Quân doanh của Lãnh Thiên Tinh."
"Thật may, thật may…" Ninh Nguyệt Thiền thở dài một hơi, lớn tiếng nói: "Đổi tàu bay! Tất cả mọi người rời khỏi pháo đài!"
Nàng là Định Viễn tướng quân, lời của nàng nhanh chóng được các tu sĩ chấp hành nghe theo. Lúc này, ngay cả nhóm Trận pháp sư cũng không thể nói được gì thêm nữa, bởi vì tướng chỉ huy của pháo đài này đã hôn mê bất tỉnh, mà tình hình lúc này cũng đã đến hoàn cảnh không cách nào cứu vãn được nữa.
"Công Tôn tướng quân bị sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta không biết, chúng ta đang dò xét một khu di tích thì ông ta đột nhiên ngã xuống." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Sao có thể như vậy? Lúc đó ông ấy đang làm gì?"
"Ông ấy nhặt được một trận bàn, muốn thử luyện hóa."
"Cái gì!"
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm Công Tôn Trí, thấy ông ta đã hôn mê rất sâu, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp gì.
"Thoạt nhìn thì giống như là thần hồn bị công kích, tốt nhất là nhanh đưa về hậu phương để chữa trị."
Hắn lập tức điều một chiếc tàu bay đến, để Trần Kiều cõng Công Tôn Trí, cùng leo lân với Ninh Nguyệt Thiền.
Cố Thanh Sơn đang định nhảy lên tàu bay, thì đuôi mắt bỗng nhiên liếc thấy một vật.
Ở trong góc của một tòa nhà trong pháo đài, có một thanh trường kiếm tàn tạ lẳng lặng nằm đó.
Cố Thanh Sơn cũng không biết tại sao bản thân mình lại chú ý tới thanh trường kiếm bỏ đi này. Trong lòng hắn hơi động, đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên của nhiệm vụ thần thông.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ở thế giới Thần Võ toàn lực thể hiện năng lực của mình, cho tới khi ngài nhặt được một thanh binh khí.]
Nhặt được một thanh binh khí…
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn xoay chuyển, nói với Ninh Nguyệt Thiền: "Mọi người đi trước đi, ta sẽ theo sau."
"Cũng được, nhưng huynh nhớ chú ý an toàn, lát nữa gặp lại." Ninh Nguyệt Thiền cũng không phải loại người vờ vịt giả lả từ chối, nói xong cũng điều khiển tàu bay bay lên không trung, các tu sĩ còn lại cũng rút lui một cách rất trật tự. Chẳng mấy chốc, cả pháo đài đã trống không, không còn một bóng người.
Cố Thanh Sơn đi tới chỗ thanh trường kiếm tàn tạ trước mặt, đó là một thanh trường kiếm có tạo hình đặc biệt, vừa nhìn đã biết là đã có từ rất lâu.
Hắn cẩn thận kiểm tra trường kiếm, chỉ thấy hình thức cùng hoa văn trên thanh kiếm này không giống với những trường kiếm đương thời. Thanh kiếm này có một mặt bằng phẳng, giống như là bị cắt từ đó ra, chỉ còn dư lại một nửa mà nửa kia thì không biết tung tích.
Cố Thanh Sơn im lặng đợi trong vài hơi thở, nhưng sau khi hệ thống thông báo hắn đã hoàn thành nhiệm vụ thì liền yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào nữa.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ nhiệm vụ rút Thần thông chính là đi nhặt ve chai rác rưởi thế này sao?
Không thể nào đâu…
Cố Thanh Sơn ước lượng trường kiếm ở trong tay một chút, bỗng thấy hơi ngứa tay muốn thử múa vài chiêu. Các tu sĩ đều giống vậy cả, một khi có được binh khí mới thì vô thức muốn khua vài động tác để cảm nhận sức mạnh của binh khí, đây là phản ứng tự nhiên của con người.
Tuy nhiên, Cố Thanh Sơn mới vừa đưa tay chuẩn bị ra chiêu thứ nhất thì lập tức ngừng lại, bởi hắn chợt nhớ tới từng có người rơi vào hôn mê sau khi sử dụng binh khí.
Cố Thanh Sơn nhìn khoảng cách của cơn mưa lửa một chút, thấy nó đã tới bên ngoài pháo đài.
Bây giờ không kịp để hắn điều tra nguyên nhân, vì vậy hắn chỉ đành thu hồi thanh trường kiếm rồi điều khiển tàu bay rời đi.
Không bao lâu sau, cơn mưa lửa tầm tã đã kéo tới, bao phủ khắp nơi. Bảy mươi hai tầng trận pháp chẳng có chút sức chống đỡ nào, đều bị những giọt mưa lửa ấy dễ dàng xuyên thủng. Chỉ một thoáng sau, cả pháo đài hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực. Đám yêu ma ồ ạt như thủy triều ban nãy, giờ đây đã phân ra thành vài nhóm nhỏ hỗn loạn, chạy trốn khắp bốn phía.
Cơn mưa lửa khủng bố kia lại không để ý đến những điều này, nó vẫn tiếp tục đi theo một hướng cố định, không ngừng trút những giọt mưa đốt cháy vạn vật xuống những nơi ma nó đi qua.
- ----------
Tại quân doanh Du Kích, Du Kích tướng quân Vương Liệt bị trói lại, đè xuống đất, các tướng lĩnh đều tụ tập đông đủ ở đây.
Ninh Nguyệt Thiền mặc bộ chiến giáp Định Viễn tướng quân đứng ở trước mặt gã, lạnh lùng hỏi: "Vì sao không phục tùng quân lệnh, tự ý làm việc?"
Dù sao Vương Liệt cũng là tu sĩ Hóa Thần, nào chịu nổi ủy khuất như thế, liền giận dữ nói: "Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi, dựa vào đâu mà sai khiến ta!"
Ninh Nguyệt Thiền hỏi: "Vậy tại sao vào lúc nên chỉ huy và hạ lệnh, ngươi lại giao hết quyền hạn cho hắn?"
Vương Liệt nghẹn lời.
Một vị tướng Định Viễn tướng quân khác là hòa thượng Minh Huệ lên tiếng xin xỏ thay: "Dù sao người này cũng đã lập được không ít công lao, coi như lấy đó bù đắp, phạt gã xuống làm giáo úy vậy."
Lời còn chưa dứt, ánh đao màu trắng lướt qua, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi. Đầu Vương Liệt bị chặt xuống, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.