Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 349: Hai thị nữ



Thị nữ?

Hắn chợt nhớ tới hai tên tu sĩ dị giới mà hắn đã giết khi nãy, cùng với những lời trò chuyện của bọn họ trước khi chết.

"Không phải nàng ta đã dùng khăn che mặt rồi ư?" Một người tò mò hỏi.

"Chờ tới lúc công tử bắt nàng ta làm tù binh, ta đoán có lẽ công tử cũng không nỡ giết nàng ta, mà chắc chắn sẽ giữ nàng ta làm thị nữ bên người."

"Công tử đã có hai thị nữ tuyệt sắc hầu hạ bên cạnh rồi."

"Ngươi cảm thấy công tử sẽ chê nhiều ư? Hơn nữa, bàn về sắc đẹp, vị này không kém gì hai vị kia."

Cố Thanh Sơn không nhịn được nắm chặt nắm đấm. Ban đầu ở bên trong Phật đường, trong tay kiếm tu kia cũng có một cái cờ lệnh. Bên trong cờ lệnh có một câu, nói những cô nương xinh đẹp có thể giữ lại làm thị nữ, còn người có đủ sức khỏe cũng đưa vào quặng mỏ để khai thác.

Hẳn là…

Cố Thanh Sơn lại trầm tư suy nghĩ một lát, mãi đến khi trở về doanh trại mới có vài ý nghĩ mơ hồ. Hắn đi vào trong quân trướng, lấy cái bình bát kia ra.

“Ngươi không đi bế quan, lại tìm ta có chuyện gì?” Giọng nói của bình bát có vẻ không tốt lắm, nó hỏi thẳng.

“Tiền bối, có thể cho ta xem lại ảo ảnh một lần nữa hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Không phải ngươi đã xem một lần rồi à?”

“Ta cần dò xét nhược điểm của bọn chúng, nên muốn xem lại.”

Bình bát lặng yên một chút, cuối cùng mới buồn bực nói: “Vào đây!”

Nó vừa dứt lời, một luồng ánh sáng bay vụt ra, hút Cố Thanh Sơn vào bên trong bình bát.

“Ngươi muốn xem đoạn nào?” Bình bát hỏi.

“Thời điểm ba người kia xuất hiện.” Cố Thanh Sơn nói.

Bên trong bình bát, ảo ảnh lại xuất hiện.

Hai cô nương mặc áo trắng đều là tuyệt sắc nhân gian, các nàng đứng ở nơi đó, vẻ uy nghi khắp người khiến người ta sinh ra ý tôn trọng, không dám xâm phạm. Nhưng mà hai tay hai chân các nàng lại quấn đầy xiềng xích, linh lực cuồn cuộn bị xiềng xích ngăn chặn, không thể phát tán ra chút nào.

“Cấm chế như vậy, quả nhiên là uy lực vô song…” Cố Thanh Sơn nhíu mày lẩm bẩm.

Hình ảnh từ từ biến đổi, chỉ nghe một cô gái tuyệt sắc nói nhỏ: "Tỷ tỷ, tỷ xem đi, đây là thế giới chưa ai chạm tay vào!"

"Đúng thế, đúng là một thế giới mới, chỉ đáng tiếc là bọn họ quá yếu ớt. Xem ra lại sắp có một trận chiến khiến trăm họ lầm than rồi." Mỹ nhân còn lại thở dài, nói.

"Hừ, chắc bây giờ trong lòng công tử đang vui vẻ lắm đây." Mỹ nhân cất lời đầu tiên nhìn sang vị công tử mặc áo bào tím.

Cố Thanh Sơn xem đến đây, bất giác khẽ gật đầu.



Công tử áo tím nói với hai cô nương kia: "Trước đây phụ thân đã giết một người, mà trên cơ thể người đó lại có một vài đồ vật rất hợp với ta, không ngờ hôm nay một vật trong số đó đã mở vách ngăn ra, giúp ta tìm được thế giới này.”

"Công tử định làm thế nào ạ?"

"Mang hồ lô tới đây."

Hai cô nương kia hơi khựng lại, trông vẻ mặt dường như khá buồn bã.

Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt hai người, đồng thời thầm đưa ra một quyết định. Hắn lập tức lấy ra một cái Truyền tấn phù, tỉ mỉ kể lại từng chuyện, sau đó bỏ vào bên trong Thông dụng phù.

Không lâu sau, một vầng sáng hiện ra trên Thông dụng phù.

Truyền tấn phù của Bách Hoa tiên tử nhảy ra, giọng nói cất lên: “Ta lập tức quay lại.”

Cố Thanh Sơn cất Thông dụng phù đi, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này đã hết nửa ngày, còn một ngày rưỡi nữa thì công tử áo tím sẽ đến đây. Lúc hắn ta mới là Thiên Kiếp cảnh đã có thể luyện hóa toàn bộ thế giới Thần Võ, đợi một ngày rưỡi nữa hắn ta lên cấp Thái Hư cảnh, thực lực càng mạnh mẽ hơn.

Không biết liệu những thứ mình sắp đặt này có tác dụng gì không nữa...

Cố Thanh Sơn thoáng bần thần trong một khoảnh khắc, nhưng chỉ một giây sau đã lập tức khôi phục sự kiên định.

Với tính tình của sư tôn, ngộ nhỡ thua trong tay đối phương, có chết cũng sẽ không làm thị nữ của đối phương. Vì vậy, nhất định nàng sẽ thân tử đạo tiêu.

Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy, nhất định không thể để cho sư tôn chết!

Trong lúc Cố Thanh Sơn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Bách Hoa tiên tử bỗng nhẹ nhàng lướt tới. Nàng vẫn che mặt như cũ, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong như nước hồ thu, mùi hương hoa thoang thoảng bay ra từ trên người nàng.

“Tình hình của Bi Ngưỡng đại sư và Huyền Nguyên thiên tôn như thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn vội hỏi.

Tam Thánh đã kề vai chiến đấu nhiều năm, phối hợp rất ăn ý. Vì thế, Bi Ngưỡng đại sư và Huyền Nguyên thiên tôn sống hay chết có liên quan rất lớn đến cán cân lực lượng trong trận chiến cuối cùng.

“Thiên tôn không còn, Bi Ngưỡng lên cấp.” Giọng nói của Bách Hoa tiên tử lộ ra một sự tiếc nuối trước nay chưa từng có.

Cố Thanh Sơn giật mình. Hắn biết thiên kiếp của Thần Chiếu vô cùng khó khăn và nguy hiểm, cũng biết đa số tu sĩ đều không thể vượt qua kiếp nạn này, nhưng một cường giả hiểu rõ Phong Thánh lại ngã xuống một cách âm thầm như vậy, vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.

Tu đạo khó, nhưng không tu đạo thì sẽ bị người ta thoải mái chém giết. Có những người đi ra ngoài thì có nhiều cơ hội chống lại vận mệnh hơn, nhưng cũng có người chỉ có thể chết đi trong cô độc.

Cố Thanh Sơn không nhịn được thở dài một tiếng.

“Con tới tìm ta, là muốn biết tình hình ở trên trời ư?” Bách Hoa tiên tử hỏi.

“Đúng vậy, con muốn biết rốt cuộc là kẻ nào điều khiển mưa lửa?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Bách Hoa tiên tử nói: “Hai cô gái, có điều hình như các nàng không thể thi triển thuật pháp mà chỉ có thể điều khiển một cái hồ lô.” Nàng tiếp tục: “Lợi hại nhất là hồ lô kia, lúc ấy hòa thượng Bi Ngưỡng đã bị nó làm cho bị thương, mà mưa lửa ở thế giới Thần Võ cũng là do hồ lô kia thả ra.”

Cố Thanh Sơn nói: “Con có một tin tình báo, mời sư tôn xem thử!”

Hắn liền lấy bình bát ra, đặt lên bàn.

“Đây là sư tôn ta, xin để nàng cũng được xem tình huống lúc đó!” Hắn nói với bình bát.

Bình bát liền phóng ra một luồng sáng, quấn trên người Bách Hoa tiên tử. Nàng nhìn Cố Thanh Sơn một chút, cũng không phản kháng. Chẳng mấy chốc, nàng đã bị hút vào bên trong bình bát kia.

Một lát sau, Bách Hoa tiên tử lại xuất hiện trong quân trướng lần nữa. Nàng nghiêm nghị nói: “Thì ra là thế, con nghĩ như thế nào?”

“Con muốn đi gặp hai cô gái kia một lần, xem có thể thuyết phục các nàng hay không.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tìm các nàng cũng vô dụng.”

“Vì sao?”

“Họ không làm được gì cả, hơn nữa ta đã xem qua xiềng xích cấm chế trên người các nàng, đó là cấm chế chưa từng gặp trước đây, có khi ngay cả ta cũng không có biện pháp chống lại.” Bách Hoa tiên tử nói.

“Chỉ cần trong lòng họ hiểu rõ, có thể sẽ có vài sự trợ giúp mà chúng ta không ngờ tới.” Cố Thanh Sơn nói.

“Vì sao con lại nghĩ như vậy?”

“Con thấy vẻ mặt và lời nói của họ, có vẻ cũng thương xót cho thế giới này, có thể thấy được tấm lòng của các nàng không thay đổi.”

“Sau đó thì sao?”

“Có lẽ các nàng vẫn đang tìm cách riêng của mình, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.” Cố Thanh Sơn đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.