Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 419: Trái tim hàn băng (1)



Ông ta không nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định.

Robot chiến đấu cơ động màu xanh quân đội hơi cử động toàn thân, tất cả binh khí lập tức rơi xuống mặt đất.

Ầm!

Robot tạo ra tiếng động trước nay chưa từng có, phóng tới dốc núi.

Một đen một xanh, khoảng cách giữa hai robot nhanh chóng rút ngắn.

Trên bầu trời.

Mấy đạo công kích uy lực tuyệt luân hội tụ một chỗ, bức cho Cố Thanh Sơn không còn đường thối lui.

Sáu mươi chức nghiệp giả đỉnh cấp cùng dốc sức đánh ra một đòn, không ai có thể ngăn cản được. Cho dù là Cố Thanh Sơn cũng chỉ còn một con đường chết.

Cố Thanh Sơn đứng giữa không trung không nhúc nhích.

“Chết đi.” Hoàng đế đế quốc híp mắt, nói khẽ.

Đột nhiên, Cố Thanh Sơn biến mất khỏi chỗ cũ.

Một cường giả nhân bản xuất hiện ở vị trí của hắn.

Người kia lộ vẻ sửng sốt.

Trong tầm mắt của gã là một ánh sáng chói mắt.

“Không...”

Gã chỉ kịp nói ra một chữ.

Ánh sáng huy hoàng hủy diệt kia đã bao lấy gã.

Một kích toàn lực của sáu mươi cường giả đã đánh cho gã không còn lại một miếng thịt.

Ở một nơi khác, Cố Thanh Sơn xuất hiện.

Kiếm lóe lên, hắn chém chết một người như cắt đậu hũ.

“Đi.”

Cố Thanh Sơn nói.

Kiếm bay vào hư không.

Chỉ nghe một tiếng “soạt” vang lên.

Đầu một cường giả bị kiếm đâm nát, máu đỏ não trắng bắn ra.

Thấy Cố Thanh Sơn buông Địa kiếm ra, chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười đạo công kích đánh về phía hắn.

Cố Thanh Sơn không hề tránh né, cầm kiếm Triều Âm kiếm chém đứt đầu một chức nghiệp giả khác.

Hơn mười đạo công kích đến gần.

Ầm!

Công kích đánh trúng!

Trong hư không cũng vì thế mà không ngừng chấn động.

Nhưng kẻ chết, lại là một cường giả đang công kích.

Cố Thanh Sơn xuất hiện ở vị trí cũ của cường giả kia.

Tim hoàng đế chùn xuống, giận dữ hét: “Cẩn thận một chút, hắn biết một loại Thiên tuyển kỹ có thể trao đổi vị trí với người khác!”

Cả đám bừng tỉnh ngộ.

Cố Thanh Sơn một lần nữa biến mất, xuất hiện phía sau một người.

Lần này, không phải trao đổi vị trí.

Súc Địa Thành Thốn!

Soạt!

Trường kiếm vung lên, người kia chết ngay lập tức.

Giết người này rồi, bóng Cố Thanh Sơn lại chẳng thấy đâu.

Giờ hắn đã là tu sĩ Hóa Thần cảnh, nếu là ở thế giới Tu Hành thì đã chẳng phải là một nhân vật tầm thường rồi.

Tổng linh lực của Hóa Thần cảnh đủ cho Cố Thanh Sơn thong dong thi triển kỹ năng.

Trong hư không, một điểm sáng không ngừng lóe lên rồi biến mất.

Từng chức nghiệp giả lần lượt bị chém đầu, từ trên cao ngã xuống.

Hoàng đế bệ hạ không dám tin vào hai mắt của mình.

Tổng cộng Cố Thanh Sơn chỉ làm hai việc.

Đột nhiên xuất hiện.

Tùy ý huy kiếm.

Không ai cản nổi hắn.

Hắn giống như một vị thần cổ đại mặc kim giáp đang bay giữa bầu trời, quơ trường kiếm thu hoạch sinh mệnh.

Trên giao diện chiến thần không ngừng hiện lên thông báo.

[Một kích miểu sát, linh lực đã trả về.]

[Một kích miểu sát, linh lực đã trả về.]

[Một kích miểu sát, linh lực đã trả về.]

...

“Đừng dùng thuật pháp, cùng tiến lên! Xử lý hắn!” Hoàng đế bệ hạ cắn răng quát.

Chức nghiệp giả ùa lên.

Cố Thanh Sơn bay ngược lại.

Triều Âm kiếm rời khỏi tay bay đi.

Từng đạo ánh sáng như ánh sao không ngừng tụ thành tia, xé rách hư không, không ngừng lượn vòng giết các chức nghiệp giả đuổi tới.

Bí kiếm, Tinh Ngân.

“Đây là... năng lực gì, sao chưa từng nhìn thấy kỹ pháp thế này.” Một chức nghiệp giả kinh ngạc kêu lên.

Một đường tơ máu lan khắp người, kết thúc tất cả sợ hãi của gã.

Cố Thanh Sơn không ngừng thủ quyết.

Kiếm cũng nhanh chóng lao trong hư không, gặt hái những sinh mệnh trên bầu trời.

Chức nghiệp giả có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại một trảm toàn lực của Địa kiếm.

Khi chức nghiệp giả trên bầu trời bị giết đi một nửa thì vẫn không có ai có thể gây ra bất kỳ thương tổn gì cho Cố Thanh Sơn.

Cho dù là người nhân bản thì lúc này cũng sắp phát điên rồi

Bọn chúng hoảng sợ kêu lên, bỏ trốn khắp nơi.

Nhưng tốc độ phi kiếm nhanh hơn bọn chúng.

Không lâu sau, tất cả người nhân bản đều bị giết hết.

Lúc này Cố Thanh Sơn mới xoay người lại nhìn Hoàng đế Phục Hi.

Hoàng đế Phục Hi đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Cậu có quan hệ như thế nào với Giáo Hoàng của Thánh giáo?”

“Vì sao lại hỏi vậy?” Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.

“Ta luôn cho rằng, trên thế giới này chỉ có Giáo Hoàng là hoàn toàn không thể tưởng tượng được, giờ lại xuất hiện một người nữa.”

Hoàng đế chậm rãi nói ra: “Bất kỳ hành vi và chiến đấu nào của các người cũng đều khác chúng ta, làm cho người ta không thể nào lý giải được.”

“Giáo Hoàng...”

Cố Thanh Sơn chợt nhớ ra, vào thời khắc cuối cùng của tận thế, Giáo Hoàng biến mất khỏi nhân gian.

Giọng Nữ thần Công Chính vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

[Các hạ, hãy mau chóng kết thúc cuộc chiến, một giây trước quân đội hai nước đã gặp nhau.]

“Được!” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn tạo ra một thủ quyết.

Địa kiếm lơ lửng bên người hắn, Triều Âm kiếm cũng bay trở về.

Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Bệ hạ, cơ hội cuối cùng, đầu hàng đi.”

“Đáng tiếc, người nhân bản của ta không hoàn mỹ lắm.” Hoàng đế Phục Hi cảm khái nói.

Cố Thanh Sơn nói: “Chiến đấu cần có tích lũy. Cho dù người nhân bản sao chép được sức mạnh, nhưng không chiến đấu vài trăm trận thì sao có thể phát huy được hết tiềm lực vốn có.”

Hoàng đế Phục Hi không nói gì.

Cố Thanh Sơn nói: “Mời hạ lệnh cho quân đội đế quốc Phục Hi lui về.”

Hoàng đế Phục Hi đột nhiên cười ha hả.

“Ngu xuẩn.” Ông ta lắc đầu nói: “Thế giới đã không quay trở lại được nữa.”

“Thế giới đã không thể quay lại, nhưng chúng ta có thể đi theo một hướng tốt đẹp hơn chứ không phải là sụp đổ.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tương lai mà ta mơ ước, chính là tương lai khi đế quốc độc bá cả thế giới.” Hoàng đế quát.

Quanh người ông ta dần sản sinh hơi nước.

Hơi nước lượn lờ quanh ông ta, hình thành lớp sương mù mờ mịt rồi ngưng kết thành một viên băng châu.

Hoàng đế cầm băng châu, bóp chặt lấy.

Giọng hoàng đế trở nên trầm thấp: “Cậu rất mạnh, nhưng nếu ta chuyển hóa thành người chết, cậu còn giết được ta sao?”

Ông ta nói xong thì thấy trên mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài một cái.

Một cảm giác đau đớn thấu tim.

Địa kiếm xuyên qua tim hoàng đế, bay trở về bên Cố Thanh Sơn.

Máu ròng ròng từ trên thân Địa kiếm rớt xuống, trái tim đang đập bị vỡ thành mấy mảnh, bị gió thổi đi đâu không biết.

“Hự...”

Hoàng đế ôm ngực, cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực mình.

Ông ta đột nhiên cười như điên nói: “Ha ha ha! Không kịp nữa đâu, ta đã kêu gọi tổ tiên của ta, ta sắp có tấm thân bất tử rồi.”

Hơi nước phấp phới ngưng kết thành một khối băng trước mặt ông ta.

Hoàng đế chụp lấy khối băng, ấn nó vào vị trí tim mình.

“Đây là trái tim Hàn Băng, từ nay về sau, chỉ cần ta đụng vào bất kỳ khối Hàn Băng nào trong địa ngục thì sẽ có thể phục hồi thương thế trên người.

Hoàng đế nhìn Cố Thanh Sơn, nở nụ cười thản nhiên.

Ông ta đã có một trái tim lạnh lẽo.

“Ông chủ động trở thành người chết.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.

“Đúng vậy, tiếp theo cậu nên nghĩ cho mình đi là vừa.” Hoàng đế chậm rãi nói: “Làm sao có thể chiến thắng được người chết bất tử chứ hả?”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.