Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 451: Đêm trước (2)



“Vậy thì xong rồi.” Trương Anh Hào buông tay nói: “Không cách nào có được tình báo chính xác, thực sự kẻ địch không biết mới là kẻ địch đáng sợ nhất, chúng ta không biết được hắn như thế nào, không biết hắn sẽ biến hóa thành cái gì.”

Lúc này, máy liên lạc của Cố Thanh Sơn vang lên.

Hắn mở ra xem, lập tức kết nối.

“Thế nào, lễ thừa kế của em đã xong rồi sao?” Hắn hỏi.

“Ồ, vị trí của anh? Ở đây là……” Cố Thanh Sơn nhìn về phía Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào mau chóng đưa ra một chuỗi địa chỉ.

Cố Thanh Sơn nói địa chỉ ra.

Thông tin lập tức bị ngắt kết nối.

Liêu Hành trừng mắt nhìn hắn: “Là một cô gái.”

Trương Anh Hào nói: “Không phải Anna.”

Diệp Phi Ly nói: “Hình như rất quan tâm anh.”

Cố Thanh Sơn: “…”

Mấy người ngồi gần như vậy, công cụ giống như máy liên lạc này, sao có thể qua được tai của ba người chứ.

Đừng nói Diệp Phi Ly và Trương Anh Hào, ngay cả Liêu Hành sau khi bắt đầu tu hành, cũng trở nên tai thính mắt tinh, có thể nghe được âm thanh trong máy liên lạc này.

“Là Tô Tuyết Nhi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tô Tuyết Nhi, Phủ chủ mới nhậm chức của Cửu Phủ.” Trương Anh Hào nói.

“Ồ.” Hai người còn lại đồng thời phát ra cùng một ngữ điệu.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Nhờ cái miệng nhiều chuyện của Trương Anh Hào, hai người kia đều biết bộ robot chiến giáp đầu tiên của Cố Thanh Sơn đã cho một cô gái.

Đó là nhân vật trong truyền thuyết, chỉ được nghe đến, chứ chưa từng được gặp.

“Cô ấy muốn đến đây tìm tôi, nói là có chuyện gấp.”

Cố Thanh Sơn nói ra, vẻ mặt có chút lo lắng.

Địa ngục đang từ từ đến gần, vào lúc này, Tô Tuyết Nhi lại vội vã đến tìm mình, sẽ là chuyện gi đây?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyển gì rồi sao?

Ba người còn lại nhìn Cố Thanh Sơn, nhìn ra sự lo lắng của hắn.

Cố Thanh Sơn rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt này.

Có lẽ chuyện này không bình thường.

Nghĩ đến chuyện này, thái độ của bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc.

Liêu Hành lên tiếng đầu tiên: “Có cần tôi khai thông mạng lưới mở đường toàn cầu, để cô ấy đến đây nhanh một chút không?”

“Không, cô ấy từ Bắc Cực đến đây, gần đó không có điểm di chuyển nào, hơn nữa cô ấy dùng robot chiến giáp bay, sẽ đến nhanh thôi.” Cố Thanh Sơn nói.

Diệp Phi Ly liếm liếm môi nói: “Nếu như cần đánh nhau gì đó, thì tính thêm phần tôi nữa.”

Trương Anh Hào hạ giọng nói: “Xem là việc gì trước, rồi căn cứ vào tình hình rồi chúng ta tiến hành trù tính sau.”

Cố Thanh Sơn gật gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lúc này, quang não cá nhân của hắn sáng lên.

Cố Thanh Sơn liếc nhìn, không do dự nói: “Kết nối.”

Một quầng sáng hé mở.

Bộ tóc dài màu đỏ lửa, làn da trắng nõn nà, đôi mắt xinh đẹp.

Trong tay Anna cầm một bình rượu, uống đến nỗi hai má đều đỏ bừng, ánh mắt say mê nhìn về quầng sáng phía bên này.

Cô ấy vào lúc này kết nối với quang não của Cố Thanh Sơn, tiến hành trò chuyện video.

“Vào lúc này kết nối với tôi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cố Thanh Sơn nói.

Anna rõ ràng bị tình hình bên này làm cho giật mình.

“Nửa đêm nửa hôm, 4 người các anh đang uống rượu sao?” Cô ấy nhìn mấy người kia rồi nói.

Liêu Hành hừ một tiếng nói: “Nửa đêm nửa hôm, cô không phải cũng đang uống rượu sao?”

Anna mặc kệ ông ta, trực tiếp nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Bây giờ có một lựa chọn, lựa chọn này đối với tôi rất quan trọng, tôi muốn hỏi ý kiến của anh.”

“Ừm, cô nói đi, tôi sẽ nghe.” Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm túc.

“Gia tộc của tôi, có truyền lại một cái hộp màu đen rất kỳ lạ, nghe nói năm đó tín vật tử thần chính là từ trong hộp đó lấy ra.” Anna nói.

Cố Thanh Sơn gật gật đầu.

Anna nói: “Nhưng mà cái hộp này, chỉ có gia chủ đời đầu của gia tộc chúng tôi từng mở ra, tôi đang do dự có nên mở thử hay không?”

Cố Thanh Sơn hỏi: “Nếu như thử, sẽ phải trả giá đúng không?”

Đây là đồ thất lạc của gia tộc Medici, kiếp trước, cùng với cái chết của Anna đã triệt để mất đi manh mối.

Không ai biết đó là cái gì.

“Đúng thế, phải trả giá.”

“Cái giá đó có nghiêm trọng không?”

Anna đang muốn trả lời, nhưng đột nhiên lại im bặt.

Bởi vì bên phía Cố Thanh Sơn truyền đến một tiếng gõ cửa.

“Muộn như vậy rồi, còn có người đến?” Anna ngạc nhiên nói.

Liêu Hành, Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào nhất thời lộ ra một vẻ mặt hứng thú.

Liêu Hành nhẹ giọng lẩm bẩm: “So với địa ngục, tôi cảm thấy cậu ta bây giờ mới là đứng bên bờ vực địa ngục.”

Không đợi có người đi mở cửa, cánh cửa trực tiếp bật mở ra.

Trong gió lớn, một cô gái có đôi mắt xinh đẹp bay đến.

“Xin lỗi, không kịp nữa rồi, thời gian của tôi sắp hết rồi.” Cô gái lớn tiếng xin lỗi.

Đó chính là Tô Tuyết Nhi.

Vòng Bắc Cực đến biệt thự trong núi quá xa, cô ấy lại tốn thời gian ở chỗ người bảo hộ, cho nên bây giờ chỉ còn lại một phút đồng hồ.

Cô bắt buộc phải làm được chuyện đó!

“Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.

Hắn vừa nhấc tay.

Địa kiếm và Triều Âm kiếm một trái một phải, lặng lẽ lượn lờ ở trên không.

Cố Thanh Sơn chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng đến như vậy của Tô Tuyết Nhi.

“Thời gian sắp hết rồi.”

Đây là ý gì chứ!

Hơn nữa Tô Tuyết Nhi hình như có chút không giống với trước kia.

Mái tóc đen suôn mượt của cô ấy, giờ đã hóa thành tóc dài màu bạc!

Cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Thanh Sơn bất giác trở nên lo lắng.

Những người khác nhìn thấy Cố Thanh Sơn ngay cả vũ khí cũng đã động, trong lòng nhất thời trở nên nghiêm túc.

Liêu Hành mở quang não cá nhân ra, nhanh chóng khởi động, trong miệng lẩm bẩm “Bom di chuyển.”

Những tia sáng màu đỏ máu vây xung quanh Diệp Phi Ly, một đôi cánh sắc nhọn dữ tợn xuất hiện.

Hắn cảnh giác nhìn chăm chú trước cửa.

Trương Anh Hào ngồi đó không động đậy.

Không biết lúc nào, hai tay hắn đã nắm chặt con dao găm sắc bén lạnh lẽo.

Tô Tuyết Nhi vỗn dĩ rất là thông minh, nhìn phản ứng của những người này, lập tức hiểu ngay.

Cô một bên lớn tiếng nói: “Không sao”, một bên đi đến trước mặt của Cố Thanh Sơn

“Em, em có, em có một món đồ, bắt buộc phải đưa cho anh.” Tô Tuyết Nhi thở hổn hển nói.

Cô nhìn hai thanh kiếm bên cạnh Cố Thanh Sơn, rồi lấy một cuộn sách màu đỏ máu từ trong lòng ra.

Cuộn sách cường đại này đến từ Huyết Bào Ma Chủ.

“Thời khắc trôi đi của Thần.”

Cô đem cuộn sách nhét vào trong tay của Cố Thanh Sơn, ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Thanh Sơn.

“Đây là thứ quý giá nhất của em bây giờ, hi vọng nó thay em ở bên cạnh anh, lúc anh gặp nguy hiểm, nó sẽ giúp anh.”

Nói xong câu này, Tô Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Làm trái tâm ý của mình, trói buộc cùng hệ thống, lại xuyên qua hai thế giới, trong vòng nửa tiếng đồng hồ từ Bắc Cực cố hết sức bay đến Liên Bang, chỉ là vì muốn tặng cuộn sách màu đỏ máu này.

Bây giờ, cuộn sách đã đưa đến tay của Cố Thanh Sơn.

Những thứ bản thân có thể làm, chỉ có nhiêu đây.

Tiếp theo, bản thân phải lựa chọn con đường của mình, sau đó trở nên mạnh mẽ.

Chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ, mới có thể khiến kết cục trong vận mệnh đó không bao giờ xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.