Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 47: Ngấp nghé



Cô ta lạnh nhạt nói: “Vào khu bắn cung cần dùng Quang não nghiệm chứng tư liệu cá nhân, đạt tới yêu cầu nhất định mới có thể đi vào.”

Cố Thanh Sơn khổ não nói: “Hình như máy của tôi xảy ra chút vấn đề, nếu vậy thì hôm nay thôi bỏ đi.”

Nữ quản lý âm thầm cười, nói: “Không bằng thử một chút đi, có lẽ nghiệm chứng thành công thì sao?” Cô ta khẽ vẫy tay, mấy tên bảo an bên cạnh lập tức vây quanh.

Cố Thanh Sơn thấy vậy, thế nhưng lại lý giải sai.

Dưới tình huống bình thường, nếu không kiểm tra thông tin cá nhân, cho dù không phải là đào phạm thì cũng cũng là lưu dân. Bản thân người đó nhất định có vấn đề.

Hắn khẽ lắc đầu, chỉ đành phải lấy ra Quang não cá nhân, mở ra vô tuyến nghiệm chứng kết nối.

Tít!

[Nghiệm chứng thông qua.]

[Hoan nghênh ngài, các hạ tôn quý, ngài đến là khiến cả câu lạc bộ Tinh Không vinh hạnh.]

Tiếng nói điện tử vang lên, mang theo vài tia khiêm nhường cùng tôn sùng.

Đây đều là giọng nói được cài đặt trước đó, đối với sự khác biệt về thân phận của những người đến đây thì sẽ có những từ ngữ hoan nghênh khác nhau.

Cánh cửa của khu bắn cung mở ra, lui sang hai bên.

“Các hạ tôn quý?” Nữ quản lý trầm mặc, cả người có chút choáng váng, người khác không biết nhưng cô ta thì biết rõ từ xưng hô này là biểu thị cho ý nghĩa gì.

Chỉ có nhân vật cấp Lãnh tụ hoặc là Phủ chủ của chín đại phủ mới có danh xưng “Các hạ tôn quý” này.

Mấy tên bảo an đều rất khôn khéo, sau khi nhìn thấy thì đồng loạt thi lễ rồi yên lặng lui về.

Bên trong, hai nhân viên làm việc chạy chậm bước tới, cúi người chín mươi độ chào đón: “Hoan nghênh ngài đã đến, mời đi theo tôi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Được.”

... Không hổ là câu lạc bộ thể thao ở thủ đô, thái độ phục vụ quả thật là tốt đến không còn lời nào để nói. Hắn thầm khen ngợi trong lòng.

Cố Thanh Sơn đi vào, bỗng nhiên xoay người lễ phép nói với người ngoài cửa: “Cảm ơn cô đã dẫn đường.”

“Ngài... Ngài khách sáo rồi.” Nữ quản lý đứng ở ngoài cửa, lắp bắp nói.

Cố Thanh Sơn khẽ cười đi theo hai tên nhân viên làm việc.

Cánh cửa tự động chậm rãi đóng lại.

Nữ quản lý vẫn đứng yên tại chỗ bất động.

...

Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía, đánh giá cách bố trí của khu bắn cung. Hai mươi đường bắn xếp thành một hàng, một vài người đứng ở phía trước, luyện tập ngắm bắn, có huấn luyện viên đứng bên cạnh hướng dẫn và sửa lại một vài tư thế nhỏ.

Nhân viên công tác nhận thấy ánh mắt của hắn bèn hỏi: “Ngài cần hướng dẫn bắn cung phải không? Ở đây huấn luyện viên của chúng tôi đều là chuyên nghiệp nhất.”

“À, không cần đâu.”

“Ngài dùng cung của mình hay là dùng cung của chúng tôi?”

“Tôi dùng cung của tôi.” Cố Thanh Sơn nói rồi đưa tay về phía sau, lấy Dạ Vũ trong bọc ra: “Tôi thử một chút!”

“Xin cứ tự nhiên!”

Không sử dụng chút linh lực nào, Cố Thanh Sơn tiện tay lấy một mũi tên rồi bắn.

Ầm!

Bia ngắm cách hơn năm mươi mét vỡ thành sáu bảy mảnh, ngay cả bức tường phía sau bia ngắm cũng xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Cả căn phòng im phăng phắc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bom à?”

“Không phải, hình như là bia ngắm xảy ra sự cố.”

Đám người nhìn sang bên này, không rõ nguyên do bèn thì thầm trao đổi. Bọn họ đều là quý tộc, cho dù xảy ra biến cố nhưng tạm thời vẫn không bối rối.

Hai tên nhân viên công tác bên cạnh Cố Thanh Sơn đã choáng váng.

“Ha ha, thật ngại quá, hay là tôi dùng cung của các anh vậy?” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.

Thân phận người ta tôn quý, đương nhiên là phải khác người thường, một nhân viên công tác cố tự thuyết phục mình, nói: “Vâng được ạ, xin hỏi ngài dùng đường bắn thường như người khác hay là dùng đường bắn chuyên dụng?”

“Chuyên dụng đi.” Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.

Nhân viên công tác lại nói:” Lần đầu thuê cung công cộng nên chỉ thu phí là tám trăm điểm tín dụng, đường bắn chuyên dụng thì có giá một nghìn điểm tín dụng.”

“... Được.”

Đợi hai nhân viên lui xuống với vẻ mặt kỳ quái, lúc này Cố Thanh Sơn mới lặng lẽ thở một hơi.

Dạ Vũ quá mạnh, khi thúc giục linh lực sẽ tự động ẩn hình, giúp người sử dụng xóa đi tất cả hơi thở.

Thực ra Cố Thanh Sơn đã cân nhắc đến điều này, vì ngăn ngừa gây ra chú ý, ngay cả linh lực hắn đều không dùng mảy may, chỉ dùng ba phần sức mạnh cơ bắp. Kết quả là mục tiêu vốn có sức chịu đựng rất cao bị bắn nổ tung luôn.

Thu hồi Dạ Vũ trường cung, Cố Thanh Sơn chọn một đường bắn gần đó, chờ nhân viên công tác bố trí lại.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên mang về ba cây cung.

“Mời ngài thử!”

Cố Thanh Sơn cầm cung trong tay ước lượng, chọn lấy một cây cung nặng nhất.

“Dùng cái này đi!” Hắn ra hiệu.

“Được, chúc ngài chơi vui vẻ!” Nhân viên lễ phép lui ra.

Tốt rồi, bây giờ có thể bắt đầu tập luyện rồi, điều duy nhất phải chú ý là độ mạnh yếu.

Cố Thanh Sơn rút ra một mũi tên dùng để tập luyện, vận một phần lực, nhẹ nhàng giương cung bắn.

Thôi xong rồi!

Mũi tên vừa bay ra ngoài, Cố Thanh Sơn lập tức hối hận.

Trong lúc vô tình, một mũi tên này lại không cẩn thận dùng tới phương pháp dẫn đường cho mũi tên là Loạn Vũ.

Nhưng mà mũi tên đã bắn ra không thể quay lại được.

Mũi tên vặn vẹo bay ra ngoài, tạo ra một đường vòng cung kỳ lạ, một mực ngắm thẳng mục tiêu.

Một tiếng rít vang lên.

“Nhìn kìa, mũi tên cùa tên kia biết tự đổi hướng!” Một nữ sinh đứng ngoài quan sát lớn tiếng kêu lên.

“Sao có thể?”

“Giả dối, chắc chắn cô đã nhìn lầm.”

Rất nhiều người không tin.

Vừa nãy tất cả mọi người đều chăm chú luyện tập, đúng là không có ai khác trông thấy tình cảnh này.

Cố Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chủ quan, sao lại không để ý mà mang kỹ năng ra như thế chứ.

Hắn giả vờ không nghe thấy, trịnh trọng cầm mũi tên khác rồi kéo cung lần nữa.

Lần này, những người bắn cung khác cũng dừng mọi hành động lại, quay đầu nhìn sang.

Cố Thanh Sơn buông tay nhẹ nhàng.

Mũi tên bay ra ngoài.

Mũi tên này rất bình thường, khiến cho đám người đang vây xem thất vọng.

Cố Thanh Sơn khẽ thở phào, tiếp tục giương cung bắn tên.

Nửa giờ sau, hắn bắn hết hai ống tên, không xuất hiện bất kỳ sự khác thường nào.

Lúc này mọi người mới lần lượt thu ánh mắt.

Nữ sinh kia cũng thì thầm: “Chẳng lẽ là mắt của mình hỏng rồi?”

Sau một lúc nữa, tận mắt trông thấy Cố Thanh Sơn luôn luôn duy trì cùng một tư thế, làm ra thế bắn rất bình thường, cô cũng mất đi hứng thú, mắng một tiếng đầy oán hận rồi không chú ý tới hắn nữa.

Lúc này Cố Thanh Sơn mới thở phào lặng lẽ, thầm than là may mắn.

Bỏ cung tập luyện xuống, hắn do dự một chút rồi sau đó vẫn lấy Dạ Vũ ra.

Cung tập luyện quá bình thường, Cố Thanh Sơn không hào hứng luyện cho lắm.

Chẳng bằng dùng Dạ Vũ, cứ như vậy, vừa có thể luyện tập kỹ năng, vừa giúp độ thích nghi giữa mình và Dạ Vũ thêm cao hơn.

Cần phải chú ý là không được sử dụng linh lực, cũng phải nắm rõ độ mạnh yếu.

Cái trước sẽ gây ra hiện tượng lạ, cái sau thì bia ngắm không chịu nổi, đều sẽ gây sự chú ý không cần thiết.

Cố Thanh Sơn cầm Dạ Vũ cung đứng ở giữa đường bắn tên, sử dụng một chút sức mạnh, giương cung bắn thẳng.

Lần tập luyện này mất tròn một tiếng.

Cố Thanh Sơn luyện tập sảng khoái tràn trề, mồ hôi nhễ nhại, đồng thời cũng hiểu Dạ Vũ cung thêm một chút.

Mặc dù không vận dụng kỹ năng gì, nhưng lần luyện tập chuyên môn này đã chứng minh rằng, thật sự có thể tích lũy cảm ngộ từ việc bắn tên.

Hắn hoàn toàn luyện tập quên mình, không hề biết có người đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó ánh mắt dần tập trung trên Dạ Vũ cung.

“Xin chào!”

Một âm thanh vang lên từ bên cạnh.

Cố Thanh Sơn nhìn lại, thấy một người thanh niên trẻ đứng cạnh đường bắn.

“Có chuyện gì?” Cố Thanh Sơn buông cung, hỏi.

“Xin hỏi, anh có bán cung không?”

“Xin lỗi, không bán.” Cố Thanh Sơn đáp.

Ánh mắt của thanh niên kia đưa về phía Dạ Vũ cung, kêu ầm lên: “Anh ra giá đi! Huy thiếu của chúng tôi nói rằng tiền không phải vấn đề.”

“Tôi không có ý định bán.” Cố Thanh Sơn lặp lại lần nữa.

Thanh niên lắc đầu, xoay người đi về phía một đường bắn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.