Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 564: Hồ Ly trắng



Người sở hữu thần thông La Sát, ở vị trí ấn đường nhất định sẽ xuất hiện một hình vẽ nào đó, cái này đại biểu cho việc tu sĩ này đã lấy được thần thông La Sát.

Còn về thần thông La Sát, đây là một loại thần thông không thuộc về thế giới này.

Mấy chục nghìn năm nay, hình vẽ của mỗi La Sát Nữ đều không giống nhau, thần thông giành được cũng khác nhau, mà những thần thông La Sát ấy đều là những thần thông chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới này.

La Sát Nữ là Phong chủ của La Sát Phong, thực lực mạnh mẽ, địa vị cao quý. Mấy chục ngàn năm nay, rất ít người có thể biết được thần thông của La Sát Nữ là gì.

Đây gần như là tuyệt mật của La Sát Phong, người biết được chẳng có mấy ai. Tình Nhu và Uyển Nhi lại càng không có cách gì làm rõ La Sát Nữ đời này rốt cuộc lợi hại như thế nào.

Một nhân vật kỳ lạ không rõ như vậy, ở trong thế giới này, từ trước đến nay chính là kẻ địch mà bất kỳ người nào cũng không muốn đối đầu.

Hồ ly trắng mang theo mặt nạ La Sát Nữ tới đây, chứng minh nó là linh sủng của La Sát Nữ.

Điều này đại diện cho việc La Sát Nữ chính là một khách mời, đến đây xem nghị sự ngày hôm nay của Quảng Dương môn, hơn nữa chuyện này còn nhận được sự ưng thuận của cấp cao Quảng Dương môn!

Tình Nhu và Uyển Nhi cụp mắt xuống, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

Không ngờ tông môn nghị sự mà ngay cả La Sát Nữ cũng phái thủ hạ linh thú đến nghe ngóng trước. Lần này nếu muốn không bị bại lộ, độ khó càng lớn rồi. Cố Thanh Sơn cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần, lúc này nên làm như thế nào mới phải đây?

Vừa nghĩ đến đây, bọn họ đều không nhịn được mà phóng xuất ra một ít thần niệm, xem Cố Thanh Sơn thế nào.

Chỉ thấy hắn bỗng lấy ra một cây quạt.

Quạt mỹ nhân của Tề Diễm.

Hắn mở quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy, chậm rãi đi lên đài cao.

“Lão đầu đâu?”

Cố Thanh Sơn vừa đi vừa hời hợt hỏi.

Toàn bộ Quảng Dương môn, cũng chỉ có hắn mới dám gọi Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao bằng hai chữ “Lão đầu” này.

“Thái thượng trưởng lão không có ở đây, chúng ta tới bàn bạc một số chuyện quan trọng khác, mà trên mặt ngươi bị sao vậy?” Diệp Ánh Mi hỏi.

Cố Thanh Sơn xoa mặt, thản nhiên nói: “Một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”

Diệp Ánh Mi tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt Cố Thanh Sơn, cảm thấy khá kỳ lạ.

Rốt cuộc là ai mà có thể rạch được mấy vết thương như vậy trên mặt của Tề Diễm?

Có điều chẳng bao lâu sau, Diệp Ánh Mi đã phát hiện ra Tề Diễm còn dẫn theo người lạ tới tham dự, thế là ánh mắt của nàng ta lập tức bị kẻ đó thu hút.

Ồ? Hình như càng ngày càng thú vị hơn rồi.

Người như Tề Diễm mà lại dẫn người khác ngoài thị nữ của mình đi rêu rao khắp nơi.

Diệp Ánh Mi vừa nghĩ, vừa không ngừng quan sát “Cố Thanh Sơn”, còn “Tề Diễm” đã thành công thoát khỏi sự chú ý của nàng ta.

“Hừ! Rốt cuộc thì chưởng môn đã dặn dò ngươi chuyện gì, tại sao rất nhiều người của Trảm Uy đường ngươi đều không thấy đâu nữa, ngay cả ngươi cũng bị thương vậy?” Triệu Ngũ Chuy nheo mắt lại, hỏi.

Thực tế, người của Trảm Uy đường đều bị Tề Diễm hạ cấm chế, mang đến thế giới Thần Võ, sau đó tất cả bọn họ đều đã chết trong tay Đế quân của Thiên Ma rồi.

Cố Thanh Sơn nghe thấy gã ta hỏi, nhưng không trả lời. Hắn bước nhanh lướt qua hai người, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu đi, nói xem vì sao nghị sự lần này lại diễn ra trước thời hạn vậy.” Hắn nói.

“Tề đường chủ, hình như ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Triệu Ngũ Chuy trừng mắt nói.

Cố Thanh Sơn xếp quạt lại, nghiêm túc nói: “Lão Triệu, chuyện của Trảm Y đường bọn ta, ngươi đừng có đi nghe ngóng lung tung. Ngươi cũng không phải nữ nhân của ta, hỏi lung tung này kia, ề ề à à, khiến người ta phát ghét lên được.”

“Tề Diễm, ngươi cứ kiêu ngạo như vậy, không sợ sẽ có một ngày rơi vào trong tay ta sao? Ngươi đoán xem nếu vậy sẽ có cảnh tượng như thế nào chứ?” Triệu Ngũ Chuy híp mắt nói.

“Ngươi muốn đánh nhau hả?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Triệu Ngũ Chuy cười dữ tợn: “Làm sao nào, ngơời cũng chỉ vừa mới lên cấp Thái Hư, dám khiêu chiến với ta sao?”

Gã ta đã tới Thái Hư cảnh từ lâu, cho dù ở trong thế giới này, cũng là người có năng lực siêu phàm. Còn Cố Thanh Sơn chẳng qua chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, cách gã đến mấy đại cảnh giới. Ngay cả Tề Diễm cũng vừa mới trở thành tu sĩ Thái Hư cảnh mà thôi, vẫn còn kém Triệu Ngũ Chuy rất xa. Ngộ nhỡ thật sự giao thủ, Cố Thanh Sơn sẽ lập tức bị bại lộ.

Tình Nhu không nhịn được liếc nhìn Cố Thanh Sơn, thấy hắn quả thật có hơi chần chừ. Sự chần chừ này của hắn nhanh chóng thu hút được sự chú ý của cả Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy.

Triệu Ngũ Chuy đang định nói thêm gì nữa, thì Cố Thanh Sơn đã mở miệng.

“Muốn đánh nhau thì ta sẽ tiếp, nhưng trước tiên ngươi phải chờ một chút đã.” Trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ do dự, nhẹ giọng nói.

“Vì sao?” Triệu Ngũ Chuy ngạc nhiên hỏi.

Cố Thanh Sơn cau mày nói: “Có khách quý ở đây, trước tiên ngươi hãy đi tìm một cái áo tử tế mặc vào đã, rồi ta mới có thể đánh với ngươi được. Nếu không ngươi lộ nhiều thịt như vậy, ngộ nhỡ khách quý hiểu nhầm suy nghĩ của ta, ta thật sự không biết nên giải thích thế nào cho phải nữa.”

Triệu Ngũ Chuy ngây người một lúc.

Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, các đệ tử ở bốn phía đều cúi đầu xuống, che giấu biểu cảm của mình.

Hồ ly trắng dùng hai tay che cái miệng trên mặt nạ, cả người tựa hồ như đang run rẩy.

Triệu Ngũ Chuy ngẩn người trong hai hơi thở, rồi mới hiểu ra ý tứ của hắn.

Tên oắt con độc miệng này!

Khốn nạn, ta phải lấy mạng của ngươi!

Triệu Ngũ Chuy triển khai khí thế toàn thân.

Ầm!

Sát khí đáng sợ khổng lồ tựa như nước lũ cuồn cuộc ngất trời, khiến cho cả đám đệ tử kinh hồn bạt vía.

Ở bên kia, Tình Nhu và Uyên Nhi vẫn đứng cụp mắt nhìn dưới đất. Bọn họ chỉ là tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, lại bị phong ấn sức mạnh, ở trước mặt tu sĩ Thái Hư cảnh thật sự như Triệu Ngũ Chuy, bọn họ đến ngẩng đầu cũng không dám. Mà hơn hết, họ sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường của mình.

Cố Thanh Sơn bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Người đâu, đóng trận pháp lại, mời khách quý lánh đi một chút, tránh ảnh hưởng đến việc ta và Triệu đường chủ gần gũi.” Hắn vẫn thản nhiên như trước.

Hai tu sĩ Thái Hư cảnh đại chiến, chỉ phất tay đã có thể phá hoại vô số trận pháp rồi.

Mà nơi này là khu vực trung tâm của Quảng Dương môn, cuộc chiến của bọn họ nhất định sẽ tạo ra sự đả kích có tính hủy diệt đối với tông môn.

Một trận pháp sư đi ra, khó xử nhìn hai vị Đường chủ.

“Triệu đường chủ, ngài xem việc này...”

Hắn ta không dám đắc tội với Tề Diễm, cũng không dám đắc tội với Triệu Ngũ Chuy. Hiện tại Tề Diễm đã lên tiếng, nếu như Triệu Ngũ Chuy cũng đồng ý, vậy thì hắn ta sẽ đi đóng tất cả trận pháp, như vậy sẽ không có bất cứ người nào chỉ trích hắn ta.

Chuyện này không nói làm gì, nhưng hồ ly trắng kia lại đột nhiên mở miệng nói tiếng người: “Thực ra ta cũng rất hứng thú với trận chiến của Quảng Dương môn, ta có thể lưu lại xem một chút không?”

Khí thế toàn thân của Triệu Ngũ Chuy lập tức ngưng trọng.

Hồ ly trắng là linh sủng của La Sát Nữ, khi hành tẩu trên thế gian, từ trước đến giờ đều đại diện cho việc La Sát Nữ đích thân đến.

Liên lụy đến La Sát Phong, Triệu Ngũ Chuy không thể không ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cân nhắc chuyện này.

Mình thật sự phải tiến hành trận chiến chém giết nội bộ tông môn ở ngay trước mặt đối phương sao?

Việc này nói ra đúng là đáng khinh.

Tề Diễm thì có thể không quan tâm gì, bởi vì Tề Diễm vốn là người như vậy, nhưng Triệu Ngũ Chuy gã lại không thể như thế.

Cuộc chiến giữa tu sĩ Thái Hư cảnh sẽ kéo dài rất lâu.

Thế nhưng nồ ly trắng ở đây, nó đại diện cho La Sát Nữ, quan tâm tới nghị sự lần này.

Chỉ chốc lát nữa thôi, La Sát Phong sẽ tới thăm. Ngộ nhỡ đến lúc người ta tới Quảng Dương môn, lại phát hiện ra hai vị Đường chủ của Quảng Dương môn đang đánh nhau cố sống cố chết, mà lại còn hủy diệt toàn bộ khu vực trung tâm của tông môn, vậy chẳng phải là khiến cho người ta cười vỡ bụng hay sao?

Người nào mà chẳng biết Tề Diễm chính là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng còn Triệu Ngũ Chuy gã thì sao?

Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng nhất, gã lại không để ý đến đại cục như vậy.

Sư phụ đang xử lý chuyện kia, mà gã lại ở trước mặt khách mời quan trọng, làm ra chuyện không có cách nào lường được hậu quả, sau này sư phụ sẽ nghĩ như thế nào về gã?

Triệu Ngũ Chuy đờ người tại chỗ.

“Hai vị Đường chủ, hãy khoan!” Diệp Ánh Mi đứng ra, ngăn cản Triệu Ngũ Chuy: “Lão Triệu, khách quý đang ở đây, ngươi không nên làm vậy. Hơn nữa Tề Đường chủ có tính cách như thế nào, cũng không phải ngươi không biết, ngươi đừng để trong lòng.”

“Còn Tề Đường chủ, ngươi hãy kiềm chế lại đi, mọi người dù sao cũng là Đường chủ, lại là Thái Hư cảnh, cần gì phải đánh nhau mỗi ngày.” Nàng ta khuyên nhủ cả hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.