Hai người sợ mọi người chờ lâu, vội quay lại bàn ăn.
Sau khi kết thúc bữa tối, mọi người ngồi trên phòng khách, cùng nhau ăn trái cây và trò chuyện.
Diệp Sâm lấy quà ra tặng Linh An.
Ông còn mua quà lưu niệm cho cả Đan Nhiên, Thư Kỳ và Lăng Trạch Thiên.
Tuy là người làm trong lĩnh vực chính trị nhưng ông không hề khô khan, thậm chí còn rất tinh tế và biết quan tâm người khác.
Mọi người về hết, Diệp Sâm lấy thêm rượu ra, ngồi uống tiếp với Hứa Ngụy Phàm.
Ông có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng hắn, nhất là những chuyện liên quan đến cô công chúa của mình.
Chẳng phải khi say con người ta thường nói lời thật lòng sao? Diệp Sâm chính là muốn biết Hứa Ngụy Phàm đang nghĩ gì về Linh An đấy!
“Này, cậu thấy con gái của tôi thế nào?”
Hứa Ngụy Phàm uống thêm ly rượu mà vẫn chưa say.
Hắn điềm tĩnh đáp lại lời ông:
“Xinh đẹp, đáng yêu.
Rất dễ khiến người ta thích, có ý định cưng chiều.”
Diệp Sâm rất hài lòng về câu trả lời này.
Ông vỗ vai Hứa Ngụy Phàm, nói tiếp:
“Cậu còn thích nó chứ?”
“Cái gì mà còn với không còn.
Con lúc nào cũng thích em ấy cả.” Hắn đáp lại.
Nghe cách xưng hô của Hứa Ngụy Phàm, Diệp Sâm càng thêm khoái chí.
Ông đã nhắm hắn làm con rể của mình lâu lắm rồi! Hứa Ngụy Phàm chững chạc lại hiểu chuyện, ông tin tưởng hắn có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho con gái của mình.
Diệp Sâm nâng ly cạn với Hứa Ngụy Phàm, uống gần hết chai rượu.
Ông ngà ngà say, cộng thêm việc thay đổi múi giờ khiến cơ thể càng thêm mệt mỏi.
Bà Diệp bèn can ông lại, không cho uống tiếp.
Bà dìu ông ấy về phòng, còn Hứa Ngụy Phàm, bà giao lại cho Linh An.
“Con xem cậu ấy thế nào? Nếu không ổn thì dìu cậu ấy về nhà đi.”
Linh An nghe theo lời mẹ, đi đến xem tình hình Hứa Ngụy Phàm.
Hắn đột nhiên ôm chầm lấy cô, hơi thở toàn là mùi rượu.
“Này, chú say hả?”
“Ừm… ừ…” Hứa Ngụy Phầm gật gù trên vai cô, giọng nhè đi vì rượu.
“Mau đứng dậy, em đưa chú về.”
Linh An dùng hết sức đỡ Hứa Ngụy Phàm đứng dậy, thế nhưng hắn nặng như một pho tượng, có thế nào cũng không nhấc lên được.
Cô cảm thấy hắn đang cố ý dồn hết sức nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô vậy.
“Nặng quá! Chú mau đứng dậy đi!”
“Linh An à, tôi muốn lên phòng của em.”
Cô bặm môi chịu đựng “cục tạ” trên vai, tên đàn ông này vẫn không ngừng lải nhải nói nhảm.
Hứa Ngụy Phàm hình như say lắm rồi, cô nói cái gì, hắn đều nghe không hiểu.
“Này, để em đưa chú về.”
“Không! Tôi… muốn lên phòng em.” Hắn ngang ngược nói tiếp.
Linh An thật bất lực với Hứa Ngụy Phàm.
Cô ngoái đầu lại đằng sau, canh chừng bà Diệp.
Cô chép miệng, quyết định dìu hắn lên phòng của mình.
“Được rồi.
Lên phòng thì lên phòng.”
Tự nhiên hắn thả lỏng người, nhẹ hơn ban nãy rất nhiều.
Linh An có thể dễ dàng đưa hắn lên cầu thang.
Tuy nhiên trong suốt quá trình, cô rất dè chừng, nhìn trước nhìn sau để tránh bị người khác thấy.
Linh An đẩy hắn nằm xuống giường, miệng bắt đầu càu nhàu.
Bình thường cô chưa thấy bộ dạng say xỉn của Hứa Ngụy Phàm bao giờ.
Hôm nay hắn uống đến say mèm, còn đưa ra yêu cầu vô lý với cô nữa chứ.
“Cứ nằm đó ngủ đi, ngày mai thức dậy em tính sổ với chú sau!”
Linh An nói xong thì mặc kệ hắn, cô vào phòng tắm thay một bộ đồ ngủ cho thoải mái.
Tối nay cô mệt đến mức chẳng buồn chăm sóc da mặt, mà quyết định đi ngủ.
Cô ôm gối đứng ở đầu giường, đắn đo một hồi.
Cuối cùng Linh An quyết định ngủ chung giường với Hứa Ngụy Phàm.
Dẫu sao thì đây cũng không phải lần đầu hai người ngủ cùng nhau!
Linh An vừa tắt đèn nằm xuống, Hứa Ngụy Phàm đã mò tới.
Hắn ép sát cô vào người, rồi mò mẫm khắp khuôn mặt cô, phủ môi loạn xạ.
“Ngụy Phàm, chú làm gì vậy?”
Nhiệt độ cơ thể Linh An nóng lên theo hắn, đến khi Hứa Ngụy Phàm gặm nhấm bờ môi căng mọng, cô không thể nói thêm câu nào nữa.
Mùi rượu vang lan tỏa dần trong khoang miệng, cô nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận hương vị ngọt ngào.
Hứa Ngụy Phàm luồn tay vào áo ngủ, bàn tay tinh quái lướt qua từng thớ thịt mềm mại bên trong lớp áo.
Linh An vội giữ tay hắn lại, cứng giọng nói:
“Chú không được làm bừa!”
Thấy hắn không có phản ứng gì, Linh An mới buông tay ra.
Chỉ là Hứa Ngụy Phàm không rút tay lại, mà đặt nguyên ở một chỗ… ngay ngực!
“Mẹ nó! Đồ thừa cơ hội.
Xem như chú say, em không tính toán.”
Linh An bận bịu từ sáng đến tối, hiện tại chỉ muốn ngủ ngay lập tức chứ không còn hơi sức mà đôi co với Hứa Ngụy Phàm.
Hắn xem như biết điều, nằm im thiếm thiếp, không quấy rầy cô nữa.
Lúc Linh An ngủ say, người đàn ông nào đó vẫn còn thức.
Trong màn đêm mờ ảo, hắn đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán cô, miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Còn lâu hắn mới say nhé!
“Bé con, ngủ ngon.”.