Cơn mưa xuyên suốt 24/24 đã hai ngày rồi mưa cứ thế không tăng không giảm cứ làm không khí càng ẩm ướt đến âm u lại cùng cô gái trên sân thượng cô ta đã đứng ở đó hai giờ rồi tiếng mưa át đi tiếng cảnh sát liên tục khuyên ngăn, đúng là nực cười con người luôn cố chấp một cách ngu ngốc cứ cho rằng cô ta suy nghĩ bồng bột nhưng…nếu không phải là con người đã bị dồn đến chân tường thì họ chả tìm một nơi cao đến chục tầng để tự sát cũng chả ngu gì để đứng cả hai tiếng ở đấy cả thì đoán xem khuyên ngăn có phải là cách ngu ngốc nhất trong các cách cứu người không ?Trong khi lũ cảnh sát và đám làm màu đang cố hét lên thì bằng một cách nào đó một chàng sinh viên có vẻ là khá mọt sách hắn đeo kinh cùng với chiếc balo đang đeo trên vai.
Tiếng bước chân át đi cơn mưa âm u hắn đi đến gần cô ta, làm cô ta hét lớn :- Tôi không cần mấy người ! Cút !Hắn cười khẩy một cái, rồi nói :- Nhảy đi.
“Gì ? Đây là câu nói của một cậu sinh viên sao ? “ câu nói của hắn khiến tất cả người xung quanh lạnh gáy, những lời thì thầm đầy giả tạo mà được vô cùng nhiều con người sử dụng ‘ Hắn bị điên sao ?’_’ Tại sao lại như thế ? Không may cô ta nhảy thật thì sao ? ‘ _’ Bị ngu à ? Cô ta nhảy thật cậu đền mạng sao ?’! Ha thú vị thật con người luôn chỉ trích chính những cái trước mắt mà quên luôn rằng cô gái đang đứng trên kia cũng kinh ngạc không kém , hắn ta tiếp tục lên tiếng:- Nhảy đi, nếu như cô muốn người cô luôn coi là quan trọng đần đần chết mòn trong sự ăn năn đau khổ.
- Vậy thì sao ? Họ có bao giờ…Cha mẹ tôi và cả tên khốn nạn hắn chưa bao giờ suy nghĩ cho tôi cả ! Tất cả….
tất cả họ đều suy nghĩ cho danh dự và tiền bạc mà tôi có… Hắn ta chỉ cười khẩy khôn mặt hắn ta nham hiểm đến lạ lùng, tôi tự thắc mắc hắn thực sự là con người ở nơi đây sao ? Hắn nói một cách thản nhiên hai vai nhún lên :- Sai rồi…ý tôi nói là đứa con trai của cô cơ….
và….