Chú Không Thể Nhẫn

Chương 13: Giấc mộng



Cô gái nhỏ ở gần trong gang tấc, ngẩng mặt, hốc mắt đỏ bừng, một đôi mắt mèo đen lúng liếng ướt đẫm, tay gắt gao nắm chặt vạt áo anh tỏ rõ trong lòng cô tràn đầy khẩn trương cùng thận trọng.

Mục Nhạc có chút lo lắng, trong nháy mắt cả người căng thẳng, nhìn ánh mắt cô gái nhỏ nóng rực nhìn mình, có chút cứng đờ mà cười một chút, thanh âm hơi có chút không được tự nhiên: "Tôi —— đương nhiên là cũng thích cháu."

Đó chính là —— thích mình sao?

"Kia vì cái gì......" Cô gái nhỏ môi hơi mấp máy một chút, có vẻ muốn nói gì đó, lại nhìn thấy thần sắc của người đàn ông rõ ràng không được tự nhiên thì lập tức liền im miệng, nhấp môi có chút miễn cưỡng cười cười, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Mục Nhạc cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô rời đi, dường như theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra, rồi lại mơ hồ cảm thấy hình như là có chút mất mát kì lạ, hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy, xoay người vào phòng tắm. Một lát sau trong tay anh cầm một cái khăn lông mới đã được vắt khô đưa tới:

"Lau mặt, ngày mai thứ hai, buổi sáng có phải hay không còn muốn đi học? Hiện tại trời đang mưa nhỏ một chút, tôi đưa cháu trở về trường học."

Diệp Dung nhận lấy khăn lông, hơi hơi rũ mi mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thời điểm trở lại trường học đã gần 9 giờ. Đại học không cho phép xe tiến vào trong khuôn viên trường, Mục Nhạc cho xe dừng ở bãi đỗ xe trường học, sau đó mở ô xuống xe đưa Diệp Dung về ký túc xá. So với buổi chiều hôm qua mưa to tầm tã, lúc này mưa rõ ràng đã ít đi một chút, nhưng vẫn cứ liên miên không dứt. Mục Nhạc che ô dường như đều để cho oai, ô gần như bao phủ cả đỉnh đầu cô gái nhỏ.

Diệp Dung ngẩng mặt nghiêng đầu nhìn anh, cả người gần như đều lộ ra ngoài ngoại trừ bả vai, hơi hơi do dự một chút, cẩn thận nhích lại gần người anh.

Mục Nhạc dưới chân hơi hơi dừng một chút, lại cúi đầu, liền thấy ánh mắt cô gái nhỏ hơi có chút lo lắng cùng áy náy.

—— Cô vẫn như vậy, thận trọng lại mẫn cảm.

Mục Nhạc cơ hồ là không tiếng động thở dài, sau đó bỗng nhiên duỗi tay —— một phen ôm lấy bả vai cô gái nhỏ, gần như đem cả người cô đều hợp lại ở trong lồng ngực, sau đó đem ô chỉnh lại ra chính giữa một chút, đem hai người toàn bộ đều thu lại dưới ô.

"Trong lòng nghĩ cái gì, phải nói ra." Đem cô gái nhỏ đưa đến dưới ký túc xá, Mục Nhạc dừng lại bước chân, hơi cúi đầu nhìn cô, ngữ khí hơi có chút trầm thấp, rồi lại giống như có chút bất đắc dĩ.

Diệp Dung do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn lên tiếng, nhỏ giọng nói xong lời từ biệt liền muốn xoay người lên lầu, lại bỗng nhiên bị anh kéo lại.

Cô gái nhỏ quay đầu lại, có chút nghi hoặc mà nhìn anh.

"A Dung, cháu rất tốt, không cần luôn nghĩ nhiều như vậy." Cô đã đứng trên bậc thang ký túc xá, Mục Nhạc khó có được lúc không cần phải cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, hơi hơi dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên lại thấp vài phần, ""Nội y mua... chưa giặt qua, trở về nhớ thay ra."

Cô gái nhỏ mặt hơi có chút trắng bệch thoắt một cái đã chuyển thành một mảng lớn màu đỏ, một bên nhanh chóng lên tiếng, một bên giống như bị bỏng bỗng chốc dùng sức rút về tay, luống cuống tay chân, cũng không đợi anh lên tiếng đã cúi đầu chạy lên lầu.

Mục Nhạc nhìn theo bóng dáng cô có chút lo lắng, đưa tay đè lại thái dương chính mình, giữa chân mày rốt cuộc cũng chậm rãi giãn ra vài phần.

Thời điểm trở lại phòng ngủ, Trần Hiểu Nhu tuyên bố là muốn giảm béo lúc này vẻ mặt rối rắm nhìn Thẩm Hân đưa qua lát khoai, do dự nửa ngày sau rốt cuộc vẫn là vẻ mặt thấy chết không sờn mà xông tới ăn cùng. Hai người thấy Diệp Dung trở về, đều hơi hơi sửng sốt:

"Dung Dung cậu hôm nay không phải nói đi phục vụ công ích sao? Như thế nào đã thay bộ quần áo khác? Hơn nữa áo khoác này...... cũng quá dày đi?"

"Không cẩn thận mắc mưa, nên thay ra." Đỏ ửng trên mặt Diệp Dung không những không lui đi mà lại càng sâu thêm, có chút khẩn trương lảng tránh, chỉ đơn giản giải thích một chút, rồi nhanh chóng dời đi đề tài, "Gia Gia đâu?"

"Cùng bạn trai gọi điện thoại!" Trần Hiểu Nhu quay đầu nhìn về phía ban công chớp chớp mắt, "Thấy sắc quên bạn, cẩu độc thân không thể chấp nhận!"

Nghe nói Từ Gia cùng bạn trai là thanh mai trúc mã, chỉ là hai người học đại học không cùng một thành phố, nên đôi tình lữ bị chia cắt. Lần trước bạn trai cô ấy hình như có chút vội, hai người đã có một đoạn thời gian không liên hệ, lúc này bạn trai gọi điện thoại lại đây, tự nhiên sẽ phải tâm sự thật tốt.

Biết Trần Hiểu Nhu nói vậy chỉ là làm nũng vui đùa, Diệp Dung nhịn không được nở nụ cười, sau đó liền thấy đối phương hình như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức liền thay đổi sắc mặt:

"Đúng rồi Dung Dung, cậu có biết hay không, hôm nay trời mưa, Mục Tiêu đi đưa ô cho Thi Ngọc!" Trần Hiểu Nhu nói, đầy mặt đầy căm phẫn, lại quan sát thấy Diệp Dung thần sắc bình tĩnh thì có chút hận sắt không thành thép, "Thi Ngọc cậu có biết hay không? Chính là mấy người đang vui sướng ở cái ban kia còn đặc biệt ra vẻ......"

Các khu ký túc xá ở đây đều được phân lung tung không theo quy luật, trong phòng ngủ bốn người, hoàn toàn là bốn khoa khác nhau—— Diệp Dung là khoa tiếng Trung, Từ Gia là thuộc học viện y, Thẩm Hân cùng Trần Hiểu Nhu còn lại là khoa tài chính và khoa pháp luật.

Thẩm Hân đang ăn khoai thái lát nghe vậy mãnh liệt gật đầu, khó có được cũng có chút bất mãn: "Thi Ngọc nghe nói rất cao hứng, dường như hận không thể nói cho tất cả mọi người... Cậu mới làthanh mai trúc mã của Mục Tiêu đấy!"

"Ừ, tớ biết Thi Ngọc, cô ấy khá tốt." Thi Ngọc ở ngay ký túc xá lầu trên các cô, thỉnh thoảng ngẫu nhiên cũng đã gặp gặp qua vài lần, là một cô gái rất đẹp lại hoạt bát, nghe nói ở Hội học sinh hòa hảo mấy cái xã đoàn đều thực sinh động —— Diệp Dung gật gật đầu, nhìn hai cô bạn sắp sửa giơ nanh múa vuốt, có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, "Tớ cùng Mục Tiêu không phải lại quan hệ như các cậu nghĩ..."

Cô nói đến đây, đột nhiên hơi hơi dừng một chút, kỳ lạ lại nhớ tới bộ dáng Mục Nhạc mặt đầy phẫn nộ lúc trước, giật mình, bỗng nhiên có chút hoang mang, nhìn hai người cười cười, một bên lục ngăn kéo muốn tìm quần áo để đi thay, một bên rũ mi mắt thấp giọng nói: "Tớ đi tắm rửa một cái."

Cô nhìn tới ánh mắt của nhóm bạn cùng phòng, lại không thể nghi ngờ đó trong ánh mắt đó chính là nghĩ cô vì Mục Tiêu mà thương tâm, lại càng thêm oán giận, nhưng cũng không dám nói thêm nữa cái gì, chỉ có thể nhìn cô ôm quần áo đi vào buồng vệ sinh, nhìn nhau thở dài.

Ngày hôm sau là thứ hai. Sáng sớm trong phòng ngủ đồng hồ báo thức đã vang lên hết đợt này đến đợt khác —— tuy rằng không cùng khoa, nhưng thứ hai sáng sớm lại giống nhau cùng có lớp, đây là do lúc trước mấy người bọn họ cùng nhau giao ước môn tự chọn đăng kí chung một lớp.

Ngày thứ hai sáng sớm đã phải rời giường, điều này thật sự cực kỳ tàn ác —— đồng hồ báo thức đan xen liên tục vang lên, lúc này rốt cuộc mới một người tiếp một người gian nan từ trên giường bò dậy. Mấy người mơ mơ màng màng híp mắt vào buồng vệ sinh đánh răng, làm xong một nửa mới thanh tỉnh vài phần, có chút ngoài ý muốn hai mặt nhìn nhau:

"Dung Dung như thế nào còn chưa có dậy?

Diệp Dung thân thể không tốt, ngày thường làm việc và nghỉ ngơi đều phá lệ chú ý, thường thường đều đi nghỉ ngơi từ rất sớm, sáng sớm báo thức reo hồi thứ nhất đã rời giường, không lý nào hôm nay đến bây giờ còn ngủ. Mấy người liếc mắt một cái nhìn nhau, động tác nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, vừa gọi "Dung Dung, rời giường, bị muộn rồi!", vừa chạy tới mép giường cô.

Diệp Dung ngủ ở tầng dưới, thời điểm ba người đi tới thì lập tức thấy cả người cô gái nhỏ đều cuộn tròn trong chăn —— cô vẫn nhắm mắt không hề có dấu hiệu tỉnh lại, gương mặt tái nhợt lại đỏ ửng bất thường.

"Dung Dung?" Mấy người hoảng sợ, Từ Gia duỗi tay đặt lên trán cô —— một mảng nóng bỏng.

......

Cô gái nhỏ vừa tắm xong, ngọn tóc còn nhỏ nước, gương mặt trắng nõn vì vừa tắm xong mà nhất thời đỏ ửng; áo tắmtrên người lại quá mức to rộng, vạt áo nới rộng trễ xuống, lộ ra cần cổ xinh đẹp cùng xương quai xanh tinh xảo, còn có phong cảnh tốt đẹp bên dưới —— anh cho tới hôm nay rốt cuộc mới biết, nguyên lai cô cũng không giống ngày thường thoạt nhìn quá gầy như vậy.

Trên người cô còn có mùi hương từ dầu gội cùng sữa tắm, thoải mái tươi mát dễ ngửi, cùng mùi hương trên người anh giờ khắc này giống nhau như đúc. Cô ngẩng mặt, mở to đôi mắt đen lúng liếng, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn chui vào trong ngực anh nằm đó. Hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau, không phân rõ ràng.

Cảnh tượng trước mắt quá tốt đẹp, xúc cảm trong lồng ngực thật sự quá mức mềm mại, Mục Nhạc hô hấp gần như trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Hai mươi tám năm sống trên đời cũng đủ làm anh biết rõ ràng, giờ này khắc này ở trong lòng chính mình đang kêu gào cái gì.

Đó là dục vọng.

—— Muốn cô... Thuộc về chính mình, hoàn toàn chỉ thuộc về chính mình.

Thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, trước nay không cảm thấy có cái gì vấn đề, nhưng lúc này cư nhiên lại cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà bị một cô gái nhỏ gọi mình là chú khơi mào dục vọng —— Mục Nhạc cảm thấy chính mình quả thực là biến thái, nhưng lại gần như không có khả năng kháng cự, chỉ muốn thu nạp cô gái nhỏ, đem cô gắt gao ôm trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn xuống.

Cô gái nhỏ tựa hồ lúc này thế nào hô hấp cũng không thông, nhanh chóng nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới bị buông ra sau đó nỗ lực mà thở phì phò, dùng đôi mắt mèo ướt át để nhìn chính mình, nhỏ giọng gọi "Chú nhỏ" —— Mục Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng đến mức muốn thiêu cháy, hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn không thắng nổi âm thanh đang kêu gào nơi đáy lòng kia, xoay người đem cô đặt dưới thân.

......

Mục Nhạc không tự giác mà tưởng tượng ra cái cảnh hoang đường chỉ có trong mơ kia, chửi thầm một tiếng, vặn vòi nước, giơ vòi hoa sen làm nước lạnh từ đỉnh đầu triệt để chảy xuống dưới.

Thật lâu sau, người đàn ông mới mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, tháo khăn trải giường cau mày ném vào máy giặt, một bên nghe thanh âm chuyển động của trục lăn máy giặt, một bên đổi khăn trải giường mới, ở trên giường nằm hồi lâu, lại trước sau vẫn không có chút buồn ngủ nào.

—— Giường này, lúc chiều cô cũng vừa mới nằm qua.

Không biết có phải trùng hợp hay không, mặc kệ là chung cư hay Mục gia, giường anh —— cô đều đã ngủ qua.

Rõ ràng liền khăn trải giường đã đổi qua, nhưng anh lại không hiểu vì cái gì... Cư nhiên vẫn cảm thấy giống như có thể ngửi được hơi thở của cô —— an tĩnh, sạch sẽ, ôn nhu; rõ ràng cùng với con mèo nhỏ tính tình giống nhau, sẽ duỗi móng vuốt nghĩ muốn cào người, nhưng lại luôn mẫn cảm mà trộm giấu ở trong lòng, thận trọng che dấu.

Cô gọi anh là chú nhỏ, anh thế nhưng lại có loại giấc mộng này —— anh ở trong lòng mắng chính mình biến thái, một lần nữa nhắm mắt lại, trong đầu liền không có biện pháp khắc chế mà hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng lúc trước, thậm chí còn có...... Anh vừa về nước ngày đó, bộ dáng cô ở trên giường anh mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Người đàn ông có chút đau đầu, duỗi tay đè lại thái dương, lại một lần nữa mắng chính mình một câu, hô hấp không chịu khống chế mà lại một lần trở nên hỗn loạn lên —— chỉ có chính anh biết, lúc ấy kiên trì đội mưa to đi ra ngoài mua quần áo cho cô, là bởi vì anh căn bản không dám lại nhìn xuống, không dám lại nhìn cô gái nhỏ như vậy. Lúc ấy, anh cơ hồ... là chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.