Anh hôn cô, đây là có ý gì? Là khích lệ, là trấn an, là khen ngợi, hay là... cái khác?
Diệp Dung không biết, cô chỉ cảm thấy hiện tại trong đầu mơ hồ hỗn hỗn độn độn thành một đoàn, quả thực đã không còn cách nào tự hỏi, rồi lại ngăn không được mà đi nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Mục Nhạc —— ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, quý trọng như vậy.
Cô gái nhỏ không tự chủ được mà cong cong khóe miệng, rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi phục hồi lại tinh thần, rồi ngay sau đó lập tức bị dọa sợ —— ba cô bạn cùng phòng không biết từ khi nào đã từ trên giường chạy lại đây, đứng ở trước mặt yên lặng nhìn chính mình.
"Ai?" Ba cô bạn cùng phòng như ""hổ rình mồi", cô gái nhỏ theo bản năng liền dán lưng vào ghế co rúm lại một chút, ngay cả thanh âm cũng nhỏ đi một chút so với ngày thường, "Sao, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Xem bộ dáng mất hồn mất vía của cậu này..." Trần Hiểu Nhu ở một bên đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nhịn không được liền "Chẹp" một tiếng, "Việc này nhất định có kỳ quặc a!"
"Chính là, còn đỏ mặt, còn trộm cười!" Thẩm Hân vội vàng "Bổ một đao".
Cô... đỏ mặt, còn cười? Diệp Dung không nhìn thấy mặtchính mình, lại có thể cảm giác được trong nháy mắt khi hai cô nàng vừa dứt lời, trên mặt chính mình vốn cũng có chút nóng, nay lại không tự chủ được lại càng tăng thêm mấy độ. Cô gái nhỏ theo bản năng giơ tay sờ sờ gương mặt nóng rực của chính mình, lắp bắp không nóira lời, chỉ có thể chôn chặt ở trên ghế có chút cầu cứu nhìn về phía Từ Gia, người duy nhất chưa nói gì.
Thẩm Hân cùng Trần Hiểu Nhu cũng đồng thời quay mặt, ánh mắt trông mong nhìn Từ Gia.
Từ Gia bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Diệp Dungngồi ở trên ghế thấy cô bạn chậm chạp không nói lời nào, ngẩng mặt tính thử duỗi tay, thật cẩn thận mà quơ quơ ống tay áo cô bạn.
Cô gái xinh đẹp có khuôn mặt nho nhỏ, ngửa đầu nhìn chính mình, đáy mắt vừa lấy lòng lại vừa ngượng ngùng, cuối cùng thấy thật sự không có nửa điểm cảm xúcthương tâm khổ sở. Từ Gia lúc này mới yên lòng, tuy là một cô gái, cũng thật sự bị bộ dáng làm nũng này của cô làm cho đáy lòng tràn đầy mềm mại, nhịn không được thở dài xoa xoa ấn đườngchính mình, tức giận mà phất phất tay: "Được rồi được rồi, Dung Dung với Mục Tiêu không có gì, mọi người đừng lo lắng. Không phải phim điện ảnh còn chưa xem xong sao? Tiếp tục tiếp tục!"
Ba người sôi nổi lên tiếng, tay kéo tay lại một lần cùng nhau chui lên giường.
Từ Gia nhịn không được mà dừng ánh mắt trên mặt hồng nhạt của Diệp Dung, lại nhịn không được mà nghĩ tới lần uống say ngày trước, sau đó người đàn ông đó cả người mang theo sắc bén đẩy cửa tiến vào —— so với Mục Tiêu, càng làm cho cô lo lắng... Thật sự là vẫn còn một người khác.
......
Hai ngày trôi qua rồi mà Diệp Dung vẫn còn có chút thất thần, tâm tình hỗn loạn muốn hỏi Mục Nhạc xem là đến tột cùng anh có ý tứ gì, nhưng rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào. Nghẹn vài ngày, xong vẫn thấy anh không có biểu hiện gì đặc biệt, rốt cục cũng chậm rãi đem nụ hôn bí mật kia từng chút từng chút cẩn thận chôn sâu vào trong ký ức.
Có lẽ cũng không thể nói là không có biểu hiện gì đặc biệt —— chính là cô cảm thấy ngày hôm đó, Mục Nhạc giống như là có chỗ nào đó không được giống với bình thường, cũng thật muốn nói, nhưng rồi lại như thế nào mà vẫn không thể nói ra.
Nhưng thật nhanh, kỳ thi cuối kỳ đã đến khiến cho Diệp Dung không còn nhàn hạ để đi thất thần tự hỏi về chuyện kia nữa. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chỉ có một —— thi học kỳ.
Tuy rằng thành tích của Diệp Dung luôn rất tốt, nhưng rốt cuộc thời điểm thi xong môn cuối cùng cũng nhịn không được mà thở một hơi thật dài, từ phòng học trở về phòng ngủ, dọc theo đường đi bước chân cũng phá lệ nhẹ nhàng không ít. Chỉ là ký túc xá hôm nay hình như có chút không giống mọi khi —— cô vừa mới đi đến gần đó, liền nghe loáng thoángđược ở phía trước hình như là có tiếng tranh chấp truyền đến. Bởi vì do khoảng cách hơi xa nên cô nghe cũng không được rõ ràng, lại kỳ lạ cảm thấy âm thanh kia hình như có chút quen tai, liền nhịn không được mà bước chânnhanh hơn.
Sau đó, rốt cuộc cô cũng thấy nơi phát ra âm thanh tranh chấp —— tại rừng cây nhỏ bên cạnh ký túc xá, thân ảnh thon dài cao gầyquen thuộc kia, chính là Từ Gia.
Mà trước mặt cô ấy, là một nam sinh, đang gắt gao giữ cô ấy lại không cho cô ấy rời đi. Nam sinh này có ánh mắt thanh tú, nhưng sắc mặt lại có chút suy sụp tinh thần: "Gia Gia, chúng ta nói chuyện."
"Tôi đã nói rồi, không có gì để nói." Từ Gia nhìn anh ta một cái, trên mặt cũng không thấy tức giận, chỉ là thần sắc nhàn nhạt, phảng phất chỉ như đang nhìn một người xa lạ, "Anh làm ơn tránh ra, tôi muốn lên lầu."
"Gia Gia, anh sai rồi." Tức khắc sắc mặtnam sinh lại càng trắng hơn, ngữ khí quả thực đã gần như cầu xin, "Gia Gia, cho anh thêm một cơ hội nữa được không, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa? Anh chỉ thích một mình em!"
Từ Gia bỗng nhiên có chút hoảng hốt —— nam sinhtrước mắt cả người suy sụp tinh thần, ăn nói khép nép đau khổ cầu xin, cơ hồ đã hoàn toàn không còn là cái người thiếu niên hăng hái khí phách, lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực trong trí nhớ của mình nữa.
Cô đột nhiên thấy có chút khổ sở —— cũng không biết đến tột cùng là vì anh ta, hay là vì chính mình, có lẽ là vì cả hai ngườibọn họ... để rồi đi tới nông nỗi như ngày hôm nay.
Tay không tự giác được mà run rẩy, bỗng nhiên bị một bàn tay hơi lạnh chặt chẽ cầm lấy —— Từ Gia giật mình, nghiêng đầu thì thấy Diệp Dung không biết khi nào đã đi tới bên cạnh, mặt đầy lo lắng mà nhìn chính mình.
"Tớ không có việc gì." Từ Gia lắc lắc đầu, cười một cái trấn an cô, sau đó trở tay nắm chặt lấy tay Diệp Dung, quay đầu nhàn nhạt nhìn về phía ánh mắt cầu xin của nam sinh kia, bình tĩnh hỏi anh ta: "Anh biết tính cách của tôi rồi đấy, đã nói chia tay, thì tuyệt đối sẽ không có khả năng quay lại, dù có nói như thế nào đi nữa cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Nếu anh nhất định phải nói, tôi chỉ hỏi anh —— chuyện anh cùng nữ sinh kia nhắn tin mỗi ngày là như thế nào? Huống chi, chia tay, cũng là anh nói trước."
"Cái kia chỉ là..." Anh ta liền muốn lắc đầu phủ nhận theo bản năng, nhưng lời vừa nói đến miệng, lại bị ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh của Từ Gia làm cho dừng lại.
Là cái gì? Là bởi vì yêu xa quá vất vả, hay bởi vì Từ Gia quá độc lập, hay là bởi vì nữ sinh kia quá chủ động?
Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị xong lý do, nhưng lúc này lại bị cô ấy nhìn như vậy, anh ta bỗng một câu cũng nói không nên lời.
"Gia Gia, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi..." Trầm mặc một lúc lâu, anh ra rốt cuộc cũng chỉ có thể vô lực mà thấp giọng lặp đi lặp lại, "Anh chỉ là theo thói quen em vẫn luôn ở bên cạnh, cho nên, cho nên mới không ý thức được... Đều là anh sai! Gia Gia, cho anh thêm một cơ hội nữa thôi, chúng ta nhiều năm cảm tình như vậy..."
"Như vậy —— thời điểm cùng nữ sinh khác dây dưa không rõ ràng, sao không nghĩ tới nhiều năm tình cảm của anh cùng Gia Gia?" Đánh gãy lời bộc bạch cầu xin của anh ta, là một giọng nữ có chút xa lạ —— ngọt mềmbất đồng với âm thanh lưu loát dứt khoát của Từ Gia, rồi lại như là mang theonồng đậm tức giận cùng đau lòng.
Nam sinh ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt chính là một gương mặt tinh xảo —— nhưng vốn là nên ôn nhu điềm tĩnh, lúc này lại mở to đôi mắt hung hăng trừng mắt chính mình, giống như gà mái che chở cho gà con, chặt chẽ đem Từ Gia vốn cao hơn cô hơn phân nửa cái đầu bảo hộ ở phía sau, trong ánh mắtđen lúng liếng rõ ràng chính là che trời lấp đất đầy chán ghét cùng tức giận.
"Anh cũng không hề bận tâm đến nhiều năm tình cảm ấy, thì dựa vào cái gì mà yêu cầu Gia Gia phải vì cái gọi là nhiều năm tình cảm ấy mà tha thứ cho anh?" Cô gái nhỏ xinh đẹp hốc mắt cũng đã có chút phiếm hồng, lại vẫn cứ ngẩng mặt gắt gao mà nhìn chằm chằm anh ta, "Lại nói, anh lại dựa vào cái gì mà ngăn không cho cô ấy lên lầu? Ép cô ấy nghe anh nói sao? Đây là cái mà anh gọi là "nói" sao?"
Không biết có phải bị một câu này của cô chọc trúng miệng vết thương hay không, sắc mặtnam sinh lập tức khó coi tới cực điểm: "Cô là ai? Chuyện này cùng cô không quan hệ!"
Tuy rằng tướng mạo anh ta thanh tú, cộng thêm thân hình gần 1 mét 8 làm cho anh ta cao hơn Diệp Dung vốn nhỏ xinh một cái đầu, hơn nữa nam sinh trời sinh có tính xâm lược, làm cho toàn thân anh ta đều mang theo một cỗ cảm giác áp bách.
Diệp Dung cắn cắn môi, nửa bước cũng không chịu thối lui, ngửa đầu thẳng tắp cùng anh ta đối diện, chính là không chịu né tránhnửa phần.
Khuôn mặt anh ta trầm xuống, đi tới phía trước non nửa bước: "Tránh ra!"
Diệp Dung cắn môi, kiên cường không chịu tránh ra nửa phần.
"Dung Dung." Từ Gia vốn luôn luôn cho rằng chính mình không hề thua kém nam sinh cái gì, lúc này rốt cục cũng có chút thay đổi sắc mặt —— nam tính cùng nữ tính trời sinh vốn khác biệt, nam sinhlúc này thoạt nhìn dị thường âm ngoan, dường như đã hoàn toàn trở thành một người khác. Cô hít khí thật sâu, duỗi tay đè lại bả vai Diệp Dung, lên tiếng nói, "Dung Dung cậu đi lên trước đi, tớ cùng anh ta..."
"Gia Gia!" Diệp Dung lập tức nóng nảy —— bộ dáng hiện tại của nam sinh này thật sự là dọa người đến lợi hại, cô sao có thể yên tâm để Từ Gia ở lại cùng anh ta đơn độc "Nói chuyện"?
Trong lúc hai cô gái đang "Tranh chấp", thì nam sinh đã tiến lên phía trước gần nửa bước, càng ngày càng áp bách làm người khác không thở nổi —— nhưng dường như cũng chỉ là trong một giây, Diệp Dung cùng Từ Gia gần như là đồng thời cảm thấy cả người nhẹ đi.
"Mục Tiêu!" Thời điểm Diệp Dung nhìn thấy thân ảnh cao lớn che chắn trước mặt mình thì kêu lên một tiếng, trong thanh âm dường như mang theo sự kinh hỉ cùng may mắn.
"Tớ thi xong rồi, lại đây hỏi xem cậu có muốn cùng nhau trở về hay không." Thiếu niên quay đầu lại, sờ sờ đầuchính mình, nhìn cô gái nhỏ vẫn còn chút kinh ngạc chưa kịp định hình thì cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng, trên mặtcó chút khẩn trương cẩn thận đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô cũng không có chịu ủy khuất hay khi dễ gì, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thúc giục, "Không có việc gì, Dung Dung các cậu mau đi lên đi."
Thân hình của Mục Tiêu lại còn cao hơn nam sinh đối diện vài phần, hàng năm chơi bóng cùng vận động thân thể nên so với thân thể văn nhược gầy yếu của đối phương hiển nhiên là rắn chắc hơn nhiều. Hai cô gái nhẹ nhàng thở ra, Diệp Dung quay đầu, mang theo trưng cầu mà nhìn về phía Từ Gia.
Từ Gia giữ chặt tay cô, chậm rãi đi đến bên cạnh Mục Tiêu —— không hề bị cách trở nhìn về phía nam sinh ở đối diện.
Người ở đối diện kia lập tức nhìn lại đây, đáy mắt trong nháy mắt như bắn ra một ánh sáng kinh người mang theo chờ đợi.
"Anh muốn chia tay, tôi sẽ không dây dưa. Một khi đã chia tay, tôi cũng tuyệt đối không có khả năng quay đầu lại. Chúng ta đã hoàn toàn kết thúc."Nữ sinh đem cao gầy đem Diệp Dung bảo hộ ở phía sau chính mình, nhàn nhạt nhìn anh ta, "Chuyện ngày ôm nay, anh làm tôi thật thất vọng, hoặc nói là —— thật ghê tởm."
Cô nói xong, cũng không muốn liếc anh ta nhiều thêm một cái, nói cảm ơn với Mục Tiêu xong, liền xoay người lôi kéo Diệp Dung đi vào ký túc xá, không hề quay đầu lại.
Nam sinh yên lặng nhìn theo bóng dáng cô, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, toàn thân lúc này mới giống như là mất hết toàn bộ sức lực, bỗng nhiên ngã ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc suy sụp lại mê mang.
Mục Tiêu đứng tại chỗ, không biết vì cái gì lại có chút hoảng hốt, nhớ tới vừa rồi lúc Diệp Dung che ở trước mặt Từ Gia, bộ dáng tức giận mà trách cứ nam sinh ở đối diện"Không bận tâm đến nhiều năm tình cảm"" —— đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua cậu nhìn thấy Diệp Dung như vậy: Không ôn nhu, không có ý cười, trong thanh âm mang theo sự tức giận rõ ràng, toàn thân... Dường như mang theo mũi nhọn bức người.
Không biết vì cái gì, cậu bỗng nhiên có chút hoảng hốt.