Chú Không Thể Nhẫn

Chương 36: Tất niên



Editor: Cẩm Hi

Mục Tiêu quả nhiên không có nhắc lại chuyện của Thi Ngọc nữa —— cậu vẫn thường thường nhắn tin hoặc gọi điện thoại tới như cũ, nhưng không đề cập tới chuyện giữa cậu và Thi Ngọc, giống như ngày đó căn bản là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Diệp Dung có chút do dự, nghĩ tới những lời Mục Nhạc nói ngày đó, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, không hề giống như trước đây từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều đi quan tâm an ủi cậu nữa, đa số đều chỉ an tĩnh nghe cậu nói. Mục Tiêu vốn luôn thông minh, tựa hồ đã ý thức được gì đó, dần dần số lần gọi điện thoại cũng chậm rãi giảm bớt, ngược lại đổi thành nhắn tin, đề tài cũng dần dần trở nên bình thường hơn, không còn giống như trước cái gì cũng không giấu nhau.

Như vậy cô... đến tột cùng là làm sai ở đâu? Diệp Dung không thể nói rõ, lại nhịn không được mà có chút khổ sở mất mát. Mục Tiêu tuy rằng sơ ý, tuy rằng có đôi khi không hiểu chuyện, nhưng đối với cô lại thực sự rất tốt. Nhưng chú nhỏ nói đúng, cô không thể ở cạnh cậu cả đời...

"A Dung?" Tiếng nói sạch sẽ của thiếu niên rốt cuộc cũng đem Diệp Dung hoàn hồn trở lại. Cô giương mắt nhìn lại, lập tức liền đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của Từ Ký, rồi sau đó, chính là từng đôi mắt sáng lấp lánh của bọn nhỏ chung quanh.

"A Ký, không có gì, chỉ là có chút thất thần." Diệp Dung cười cười, cúi đầu từ túi giấy trong tay lấy ra mấy hộp chocolate, sờ sờ đỉnh đầu Kỳ An trong lòng, sau đó đem chocolate đưa cho bọn nhỏ choai choai đang trông mong nhìn chính mình, "Mau ăn tết, năm mới nên ở nhà có khả năng sẽ hơi bận, không có thời gian qua đây, trước hết mời mọi người ăn chocolate, không cần giận chị có được không?"

"Cảm ơn chị Dung Dung!" Đám trẻ con vui đùa ầm ĩ đem chocolate chia nhau, rồi rất nhanh liền xông lại, thân mật vịn vào cánh tay của cô hỏi, ""Vậy sau tết chị Dung Dung mang chúng ta ra ngoài chơi được không?"

Diệp Dung cười gật đầu: ""Đầu năm viện bảo tàng có triển lãm, chị đưa các em đi xem triển lãm được không?"

Mấy đứa trẻ vội vàng gật đầu, mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn thì bám vào quần áo cô, có một đứa chớp chớp đôi mắt thò đầu qua, ở trên mặt cô để lại một cái "Môi thơm" vang dội.

Trên mặt bị dính nước miếng của đứa trẻ, Diệp Dung thật sự là có chút dở khóc dở cười, nhưng chân mày vốn đang nhíu chặt một chỗ lại lập tức được giãn ra. Thấy mấy đứa trẻ ôm chocolate đang vui mừng gấp gáp không chờ nổi chạy đi phân cho những đồng bọn nhỏ khác, lúc này cô mới cười quay đầu lại, sau đó thấy Từ Ký đang yên lặng nhìn chính mình, không biết vì sao tự nhiên lại có chút... đỏ mặt?

Cô gái nhỏ có làn da trắng như sứ, vừa mới bị thơm nên còn mang theo loáng thoáng đỏ ửng... Từ Ký bỗng nhiên có chút hâm mộ, thậm chí là ghen ghét, nếu chính mình cũng chỉ có bốn năm tuổi, có phải cũng có thể cùng cô dán lại gần như vậy hay không, ở trên gương mặt cô lưu lại hơi thở của mình? Thiếu niên trong nháy mắt có chút xuất thần, sau một lúc lâu mới bị vài tiếng "A Ký" kèm theo nghi hoặc của Diệp Dung làm cho bừng tỉnh lấy lại tinh thần, dường như là có chút không dám nhìn cô, cúi thấp đầu luống cuống tay chân, từ trong túi móc ra một bao giấy ăn đưa qua.

Diệp Dung giơ tay sờ sờ mặt mình, cười nhận lấy khăn giấy xoa xoa.

"Cậu gần đây... tâm tình không tốt sao?" Thiếu niên rốt cục cũng ngẩng đầu, vẻ mặt tựa hồ có chút thấp thỏm, thấy cô nhìn lại thì vội vàng giải thích, "Tớ chỉ là tùy tiện hỏi, cậu..."

"Tớ không có việc gì, chỉ là có chút chuyện... không quá vui vẻ nhưng lại là cần thiết." Diệp Dung lắc lắc đầu, thấy Kỳ An ở trong lòng cũng có chút lo lắng ngửa đầu lên nhìn chính mình, nhịn không được mà đem cô bé ôm chặt hơn một chút, cười hỏi bọn họ, "Bình An gần đây khỏe không? Còn có A Ký nữa?"

Bé gái trong lòng lập tức gật đầu thật mạnh, trên mặt chỉ thiếu điều viết lên ba chữ thật to "Em rất ngoan".

Diệp Dung cúi đầu nhéo nhéo mặt cô, rồi lại nhìn về phía Từ Ký.

"Khá tốt,thành tích kỳ thi cuối kỳ cũng đã có, là... đứng nhất toàn khối." Thiếu niên hình như là có chút ngượng ngùng khi nói về "Thành tích" của chính mình, thời điểm nói tới đây sắc mặt đã đỏ hơn phân nửa, ánh mắt lại phá lệ trong trẻo, gắt gao nhìn chằm chằm cô, làm Diệp Dung mơ hồ có một loại ảo giác... Cậu đang cầu cô khen ngợi.

"Thật lợi hại!" Cô gái nhỏ rất biết nghe lời tuyên dương cậu một phen, cuối cùng lại trấn an, "Cứ yên tâm ăn tết, đừng khẩn trương, thành tích cậu thi đại học tuyệt đối không có vấn đề!"

Thiếu niên đỏ mặt gật đầu, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị người ta đánh gãy ——

"Chị Dung Dung, chị Dung Dung!" Cậu bé trai không biết khi nào đã chạy tới, bắt lấy vạt áo Diệp Dung, ngửa đầu, chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, "Em làm bài tập không được tốt lắm, chị dạy em được không?"

"Tiểu Xa từ khi nào lại chăm chỉ như vậy?" Thấy rõ người đến là Tần Xa luôn luôn bướng bỉnh, Diệp Dung có hơi ngoài ý muốn, nhịn không được cười chế nhạo cậu nhóc một câu.

Bé trai nho nhỏ nghe vậy, quả nhiên liền ưỡn ngực, thở phì phì phồng má lên: "Anh Mục Nhạc nói, em là con trai, phải chăm đọc sách, như vậy về sau mới có thể bảo vệ mọi người!"

Cái xưng hô anh Mục Nhạc này làm Diệp Dung nhất thời ngây người, nhưng rất nhanh liền ý thức được là nói về người nào... Diệp Dung dường như có chút không thể tưởng tượng được mở to hai mắt, không dám xác định mà lặp lại một lần nữa:

"Anh Mục Nhạc?"

"Đúng vậy, anh Mục Nhạc rất tốt!" Tần Xa nói, vội vàng đi tới kéo tay Diệp Dung, "Chị Dung Dung đi thôi, em có rất nhiều bài không hiểu, chị đi tới phòng học dạy em đi!"

Ngày đó cậu đi qua văn phòng của dì viện trưởng nghe trộm được, anh Mục Nhạc cho bọn cậu tất cả học phí của kỳ sau! Tuy rằng sau đó vẫn bị anh Mục Nhạc phát hiện chính mình nghe lén, bất quá anh ấy cũng không có tức giận, chỉ muốn chính mình giữ kín bí mật này, không cần nói cho chị Dung Dung... Anh Mục Nhạc cùng chị Dung Dung đều là những người rất tốt, tuy rằng, tuy rằng anh A Ký cũng rất tốt, nhưng anh Mục Nhạc nói anh ấy còn quá nhỏ, chị Dung Dung sẽ rất vất vả, cho nên vẫn là nghe theo anh Mục Nhạc, đừng để chị Dung Dung cùng anh A Ký ở bên nhau... Cậu bé trai nho nhỏ nắm tay cô gái, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỹ mãn.

......

Tết âm lịch năm nay đến hơi sớm, vừa nghỉ đông chưa được mấy ngày, Tết âm lịch đã đúng hạn tới. Diệp Dung đi theo cha mẹ, ông bà nội cùng nhau đi thân thăm bạn bè, thời điểm đầu tháng giêng cả nhà sẽ nghênh đón Mục gia tới chúc tết. Trong nhà đã cho dì giúp việc về quê ăn tết, nên trọng trách nấu cơm lập tức rơi xuống trên vai ba Diệp—— Diệp Thần dậy từ rất sớm, ở trong phòng bếp dường như bận đến chân không chấm đất.

Diệp Dung muốn đi tới hỗ trợ, lại bị ba ba kiên quyết cự tuyệt. Sau đó cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn người mẹ vốn không bao giờ nấu cơm đang đứng ở trong phòng bếp làm trợ thủ cho ba ba, lấy giúp dụng cụ nguyên liệu, bận đến mức làm ba ba ương ngạnh cũng phải đầy mặt ôn nhu, rốt cục cũng nhịn không được mà nở nụ cười, không ở đây quấy rầy bọn họ nữa.

Ngày đó chú nhỏ hỏi cô có thể suy nghĩ một chút... Muốn dạng gì bạn trai, nếu cô cũng có thể giống ba mẹ như vậy, như vậy nhất định cả đời sẽ rất hạnh phúc đi?

Diệp Dung suy nghĩ có chút xuất thần, từ phòng bếp đi ra chưa tới vài bước, không đề phòng liền đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Diệp Dung hoảng sợ, dường như có chút hoảng loạn mà thối lui, nào biết bị người bị chính mình đụng vào hình như còn muốn khẩn trương lo lắng hơn so với mình.

"Dung Dung, Dung Dung cậu không sao chứ? Thật xin lỗi tớ vừa mới thất thần không có chú ý!" Xúc cảm trong ngực chợt lóe lên rồi biến mất, Mục Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem trong nháy mắt vừa rồi là hàm ý gì, vội vàng lui lại, nhìn bộ dáng xoa xoa cái trán của cô gái nhỏ thì lập tức khiến cho cậu có chút luống cuống tay chân, muốn đến gần đỡ cô, nhưng lại nghĩ tới gần đây cô rõ ràng là có ý tị hiềm* nên không dám duỗi tay ra, chỉ có thể đứng ở tại chỗ khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cô, liên tục gọi cô, "Dung Dung?"

(*)Vì thù ghét mà tránh mặt nhau. (trường hợp của Dung Dung là chỉ tránh mặt thôi nhé)

"Tớ không có việc gì, tớ cũng thất thần nên không nhìn thấy cậu." Diệp Dung xoa xoa cái trán bị đâm làm cho có chút đau của chính mình, mắt thấy vẻ mặt của thiếu niên đối diện đầy áy náy cùng khẩn trương thì nhanh chóng ôn nhu trấn an cậu, "Không có chuyện gì, đụng vào cậu so với đụng vào tường khá hơn nhiều."

Cô gái nhỏ khó có dịp vui đùa tựa hồ đã làm cho thiếu niên thả lỏng ra một chút, đôi mắt giống như đã lấy lại được thần thái. Thấy Diệp Dung xác thật là không có việc gì, cậu mới thở phào một hơi, giơ tay lên gãi gãi đầu chính mình, rồi sau đó từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, duỗi tay đưa cho Diệp Dung. Bộ dáng có chút chần chờ lại nghi hoặc của cô gái nhỏ rõ ràng đã khiến cho cậu vốn đã khẩn trương lại càng khẩn trương hơn.

"Cái vòng tay lần trước kia... Tớ mua, là quà mừng năm mới." Đón lấy ánh mắt do dự của cô gái nhỏ, thiếu niên gấp đến độ mặt hơi hơi đỏ lên, đầy thấp thỏm, trong thanh âm thậm chí còn ẩn ẩn vài phần khẩn cầu, "Dung Dung, chỉ là một món quà mừng năm mới mà thôi. Tớ, chúng tớ gần đây, khá tốt."

Từ hôm sinh nhật ngày đó tới nay, đây là lần đầu tiên cậu nhắc tới Thi Ngọc.

"Các cậu vẫn ổn vậy là tốt rồi, cảm ơn món quà của cậu, tớ rất thích." Cô gái nhỏ từ tận đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, mở cái hộp tinh xảo kia ra, quả nhiên là chiếc vòng tay bằng bạc có hoa văn hình hoa lan ngày đó nhìn thấy ở cửa hàng kia, ngẩng đầu lên cười nhìn thiếu niên, "Năm mới vui vẻ, Mục Tiêu."

Có thể đeo lên không? Mục Tiêu cô nhận lấy, không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra, hận không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà hỏi thêm một câu, lời nói đến bên miệng rồi lại nhịn không được có chút lùi bước. Do dự một lát, cậu rốt cuộc vẫn là không nói gì, chỉ đối với cô gái nhỏ cười đến lộ ra một hàm răng trắng —— giống như là những lần trước kia của bọn họ.

"Ra phòng khách ngồi đi." Diệp Dung cười nhạt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, "Muốn ăn trái cây không? Ăn cam?"

Thiếu niên vội vàng gật đầu.

Diệp Dung lộn trở lại, đi lấy cam cho cậu, nghĩ nghĩ lại cầm thêm mấy quả, gọt vỏ cắt miếng cùng với một ít táo, rồi bưng ra phòng khách.

Những trưởng bối khác đều ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa, đậu phộng với mứt hoa quả nói chuyện phiếm, có bậc cha chú bốn năm mươi tuổi cùng cha ông hơn sáu mươi tuổi, riêng ba mươi tuổi còn chưa tới như Mục Nhạc lại vô cùng nổi bật —— hiển nhiên tình hình hiện tại của anh cũng không tốt, ở nhà hiện tại còn duy nhất một thanh niên lớn tuổi độc thân, mỗi một lần ăn tết chính là thời điểm anh bị chịu nhiều quan tâm nhất.

"Này, đã sắp tới ba mươi rồi, đến bạn gái cũng không có! Giới thiệu đối đượng cũng không chịu đi, còn muốn phát giận với ta." Mục lão thái thái thật là vì đứa con trai nhỏ này mà buồn thúi ruột, lúc này chỉ vào Mục Nhạc lại hướng Diệp lão thái thái tố khổ, "Con chính là chê ta giới thiệu không tốt, vậy con thích dạng con gái như thế nào, con nói ra xem nào!"

Mục Nhạc nhịn không được mà có chút đau đầu, đè đè lại thái dương chính mình.

Khó có dịp nhìn được thấy bộ dáng buồn rầu của anh, Diệp Dung nhịn không được trộm cong khóe miệng.

Mục Nhạc hình như có cảm giác, bỗng nhiên nhìn lại —— cô gái nhỏ đang vui sướng khi người khác gặp họa vừa vặn bị bắt gặp, vội vàng cúi thấp đầu cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống, liền nghe thấy Mục Nhạc bỗng nhiên hô lên, "Mẹ".

Lúc trước mặc kệ mọi người nói cái gì, anh đều một mực ngồi ở một bên giữ yên lặng, lúc này đột nhiên mở miệng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Con tự có chừng mực, mẹ không cần nhọc lòng như vậy." Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Dung cảm thấy anh hình như là cố ý hay vô tình mà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó anh sửa sửa lại ống tay áo của chính mình, thong thả ung dung ném xuống một quả bom hạng nặng, "Con thích... tuổi nhỏ một chút, xinh đẹp một chút, thông minh một chút. Bất quá không cần giới thiệu đối tượng cho con, con sẽ không đi đâu. Con nghĩ... con sẽ gặp được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.