Đoạn Đình Phương phun ra một câu "Shit", sau đó ung dung đứng dậy vỗ vỗ áo khoác gió của mình, "Ai để cửa mở vậy......"
Giản Minh Chu nhìn về phía kẻ đầu têu bên cạnh.
Tạ Cảnh đút tay vào túi quần, "Thượng đế đã mở một cánh cửa cho anh."
Đoạn Đình Phương, "......"
Giản Minh Chu liếc mắt: Hoá ra trong lúc ở phòng y tế cậu không có ngủ!
Chủ đề kết thúc, bọn họ lại im lặng nhìn nhau.
Địa điểm hoàn toàn mới, bọn họ cứ đứng đó, khung cảnh khiến người ta khó mà giải thích được ——
Nhưng rất nhanh, hai bên đã truyền tới động tĩnh.
Xe buýt nhoáng lên, người của nhà xuất bản Tảo Giang lục tục xuống xe, Kiêu Lĩnh cũng xuống theo; ban biên tập của Hoàn Giác cũng theo tiếng mà đến, mơ hồ có thể nghe thấy cái miệng to của Hạ Diệp và Thiến Thiến đang nhanh chóng đến gần......
Mà bên cạnh anh còn có Tạ Cảnh và Đoạn Đình Phương.
Ba bên hội tụ, Giản Minh Chu hơi khó thở:
Nhiều người quá... Nhiều người quen quá......!
Hạ Diệp vài bước đã đến gần, ngay khi nhìn thấy Tạ Cảnh đứng bên cạnh anh thì chợt khựng lại. Anh đẩy kính, ánh mắt sâu xa, "Giản Minh Chu, cậu......"
Thiến Thiến theo sát phía sau vang lên một tiếng nổ đùng!
Sau đó quay đầu túm lấy Hạ Diệp đang cứng đờ nhỏ giọng rít lên: "A......!!! Chủ biên!! Anh chàng đẹp trai!"
"Đi theo Phó biên tới à!? A a a a ——"
Giản Minh Chu cố gắng tỏ ra tự nhiên, may mà trời tối, không ai phát hiện mặt anh đang nóng bừng.
Anh liếc nhìn Tạ Cảnh, lại nhận ra Tạ Cảnh đang nhìn mình.
Vẻ mặt mơ hồ không rõ, nhưng khóe miệng hơi cong lên. Cổ họng anh giật giật, "Đừng để ý, bọn họ có chút thần... Bệnh nghề nghiệp."
Tạ Cảnh cười, vẫn không đáp lại.
Trước mặt đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ, "Thầy Lưu Phi! Hành lý thì không lấy, sao lại đột nhiên phi ra cửa xe vậy ——"
...... Ai?
Cái tên quen thuộc khiến Giản Minh Chu hoàn hồn, đột nhiên nhìn về phía Đoạn Đình Phương bị bắt quả tang trước mặt: Lưu Phi!?
Là anh ta à! Yêu tinh bồ câu không màng sống chết người khác ngày Thất Tịch!!
Nhóm biên tập đối diện nhanh chóng chú ý tới bầu không khí vi diệu giữa ba người bọn họ, "Ồ, Phó biên Giản, thầy Lưu Phi, hai người quen biết nhau à?... Còn vị này là ai?"
Đoạn Đình Phương nhìn trời, "Học sinh, phụ huynh học sinh."
"À há???"
Sâu xa trong đó nhất thời rất khó giải thích.
Đám Tiểu Ngư cũng đã tới, đang ẩn mình trong bóng đêm, một bên nhìn anh và Tạ Cảnh, một bên nhìn Đoạn Đình Phương. Ý đồ moi ra được lương thực mới từ tổ hợp tam giác lớn này......
Toàn cảnh hỗn loạn và mất trật tự.
Giản Minh Chu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế tình hình, đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Ồ, là cậu à?"
Kiêu Lĩnh từ phía sau đi ra.
Anh ta mở miệng, mang theo khí thế long trời lở đất: "Cậu chính là người nói thích tôi......"
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi thẳng xuống. Kiêu Lĩnh gõ bút bi lên trán, "Thanh Chu, lần này tôi không nhớ nhầm đâu."
"......"
"......"
"Minh Chu. Chào thầy."
Cảnh tượng khó tả cuối cùng nhờ Chủ biên kết thúc.
Chủ biên Ngụy đi ra nắm giữ tình hình chung, "Chúng ta làm quen nhau một chút đi." Anh ta giới thiệu từng người xong, cuối cùng đến phiên Tạ Cảnh, "Còn vị này là......?"
Ba giọng nói đồng thời vang lên ——
Giản Minh Chu, "Ở nhà tôi..."
Đoạn Đình Phương, "Học sinh của tôi, người nhà của cậu ta."
Tạ Cảnh, "Du khách ngoài biên chế."
Ba tầng chồng chất làm Chủ biên Ngụy phải im lặng.
Sau một lúc lâu anh ta mới thời ơ xua tay, "Ừ... Đều quen nhau là được. Ok, vào khách sạn rồi nói chuyện tiếp."
-
Người của cả hai bên trùng trùng điệp điệp từ cửa đi vào.
Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đi cuối, còn cả Đoạn Đình Phương.
Anh đang định xách hành lý, Tạ Cảnh đã cúi người nhận lấy, "Để cháu đi."
Gió đêm khiến ống tay áo phồng lên.
Sau khi âm thanh ồn ào hỗn loạn biến mất ở đằng trước, cảm giác tồn tại của Tạ Cảnh lại trở nên rõ ràng mà ấm áp.
Giản Minh Chu hơi ngây người, hành lý đã bị xách đi, "Ồ, cảm ơn."
Trong lúc hoảng hốt, anh thấy lẽ ra bản thân phải kinh ngạc với sự xuất hiện của Tạ Cảnh. Nhưng bởi vì Đoạn Đình Phương tới quá đột ngột, thế mà lại làm anh cảm thấy sự tồn tại của Tạ Cảnh lại tự nhiên như vậy.
Lúc này, Đoạn Đình Phương vẫn còn đang chụp ảnh tách tách ở bên cạnh.
Giản Minh Chu thoáng liếc nhìn anh ta một cái.
Nhớ lại tờ giấy vẽ bàn cờ caro ngang dọc, thái độ không màng sống chết của người khác, còn có bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiệt kết giới drama......
Tất cả đều để lại dấu vết ——
Anh đang nhìn người ta, đột nhiên nghe Tạ Cảnh mở miệng:
"Thầy Đoạn, thân kiêm nhiều chức quá."
"......"
Đoạn Đình Phương dừng một chút, buông máy ảnh xuống, nhẹ nhàng nói, "Hừ, cậu không hiểu, làm bác sĩ học đường cũng là vì để lấy tư liệu. Nghĩ mà xem, đại học vườn trường, sân thể thao, thiếu niên nhiệt huyết!"
Giản Minh Chu liếc mắt: Đợi đã, chẳng lẽ anh ta thật sự là ——
"Anh là tác giả truyện tranh thiếu niên à?"
"Không." Đoạn Đình Phương cho anh xem ảnh chụp.
Phía sau khán đài, hoa cỏ bên cạnh sân thể dục, góc ngoặt hành lang...... Giản Minh Chu nheo mắt: Kỳ quái, còn mới thêm một góc mới dưới gầm bàn làm việc.
Anh cảm thấy một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đoạn Đình Phương gió xuân đắc ý nói, "Tôi ấy à, là tác giả truyện tranh thiếu nữ."
Giản Minh Chu, Tạ Cảnh ngẩng đầu:!!
Người trước mặt còn đang tận hưởng cảnh xuân tươi đẹp.
Bước chân hai người đồng thời chuyển đi. Giọng nói của Tạ Cảnh mơ hồ xen lẫn với bóng đêm,
"Chú nhỏ, cháu không hiểu "Thế giới của người lớn" cho lắm."
"Đấy không phải là thế giới của thế giới."
Giản Minh Chu ôn hòa sửa lại cho đúng, "Đó là một thế giới khác."
...
Khách sạn suối nước mang phong cách Trung Quốc.
Đi vào bên trong là hành lang dài có nhiều khúc quanh.
Góc rẽ đặt bình hoa tranh chữ, bên cạnh hành lang ngoài trời còn có hòn non bộ có nước chảy tinh xảo.
Bọn họ đặt hai phòng lớn.
Hai ban biên tập ở chung, phân ra nam nữ.
Giản Minh Chu mở cửa, thì thấy căn phòng rộng rãi nhìn không xót một cái gì. Bởi vì nhiều người nên đã chuẩn bị sẵn mấy bộ chăn đệm, mọi người trải giường trên mặt đất để ngủ.
Cảm giác rất giống chuyến đi du lịch tốt nghiệp thời còn sinh viên.
Đám người Kiêu Lĩnh, Hạ Diệp đã thu dọn xong.
Tạ Cảnh đẩy hành lý của anh vào, sau đó cũng ôm chăn đệm, dịch tới một chỗ cách xa bọn họ rồi bắt đầu trải giường chiếu, Giản Minh Chu đi theo đằng sau.
Hạ Diệp quay đầu, "... Giản Minh Chu, cậu trải xa như vậy làm gì? Không được tách ly khỏi chủ lực."
Tạ Cảnh cụp mắt, cũng không ngẩng đầu lên, "Chủ biên Hạ, anh ngủ có đàng hoàng không? Sẽ không đá chú nhỏ chứ."
Có lý. Giản Minh Chu cảnh giác nhìn sang.
Hạ Diệp lập tức nghẹn giọng, "Sẽ không!"
Giường đệm liền miễn cưỡng dịch qua một chút.
Tạ Cảnh ở trước mặt trải giường, tay dài chân dài, động tác lưu loát lại quen thuộc. Giản Minh Chu chỉ yên lặng đứng nhìn, bên tai đột nhiên xẹt qua một âm thanh lạnh lùng:
"Tiền đồ, còn để cho người ta trải giường chiếu......"
Anh run lên! Quay đầu thì thấy ánh mắt sâu xa của Hạ Diệp.
Giản Minh Chu bất giác nhận ra:
Việc ở nhà tất cả đều do Tạ Cảnh làm, anh thế mà lại quen thuộc với cuộc sống lười biếng này rồi!
Anh xấu hổ quay đầu, "Tiểu Cảnh, để tôi tự làm đi."
"Đã trải xong rồi." Tạ Cảnh hai ba lần là trải giường xong, lại đứng dậy nói, "Chú nhỏ, có muốn qua xem phòng của cháu không?"
Ánh phản quang của mắt kính sau lưng càng sắc bén hơn.
Lưng Giản Minh Chu như bị kim chích, đúng lúc bỏ chạy, "Tôi đi xem thử."
-
Phòng của Tạ Cảnh cách chỗ bọn họ không xa.
Vòng qua một hành lang, là một căn phòng riêng biệt.
Đẩy cửa bước vào, cũng rất rộng rãi.
Ánh sáng ấm áp dịu nhẹ sáng ngời, có phòng tắm riêng biệt, ở giữa là một chiếc giường đã được trải xong.
Giản Minh Chu đang nhìn, Tạ Cảnh dựa vào cửa thản nhiên nói, "Chú nhỏ, có muốn tới ngủ ở chỗ của cháu không?"
Trong lòng anh nhảy dựng, quay đầu, "Cái gì?"
Tạ Cảnh cong môi, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, "Bên kia có nhiều người như vậy, khó mà ngủ ngon."
Lúc này cửa phòng đã mở một nửa.
Bầu không khí như rất bí ẩn, lại như rất tùy ý. Tim Giản Minh Chu đập hơi nhanh, ổn định lại nói,
"Không sao, teambuilding là để náo nhiệt như vậy."
Trước mặt liền ừ một tiếng trầm thấp.
Đã gần đến giờ ăn tối, anh đang định bảo đi ăn cơm, bỗng nhiên lại nghe người ta nhẹ giọng nói, "Là muốn trò chuyện đêm khuya à? Cùng với Chủ biên Hạ, và cả thầy Kiêu Lĩnh mà chú thích nữa."
Cái gì mà anh thích......!
Tuy là thích. Nhưng khi nói ra không khỏi có cảm giác kỳ lạ thế nào ấy.
Giản Minh Chu đè sự kỳ lạ kia xuống, lấy lại bình tĩnh nói, "Ừ, còn có bác sĩ Đoạn mà chúng ta kính yêu nữa."
"......" Tạ Cảnh, "Quên đi, anh ta không cần."
Tham quan phòng xong.
Đúng lúc Thiến Thiến gọi điện thoại đến, Tạ Cảnh cũng chưa ăn cơm, Giản Minh Chu liền bảo cậu đi đến nhà ăn với mình.
Bữa tối là theo hình thức buffet.
Khi đến nơi, mọi người đã ở bên trong.
Trong đại sảnh rộng thoáng, một hàng quầy đồ ăn kéo dài, bày biện các món ăn thịnh soạn trên đó, bàn lớn bàn nhỏ được kê cạnh nhau.
Giản Minh Chu đang tìm chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy Kiêu Lĩnh gọi mình, "Minh Chu, có muốn ngồi cùng với tôi không?" Anh quay đầu, thì thấy người ta kéo ghế ra, phong thái lay động.
"......"
Đồng tử anh run lên:... Quả nhiên là host giỏi!!
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống.
Giản Minh Chu nhìn cái ghế kia, cảm thấy cứ vậy ngồi xuống thì thật kỳ quái. Anh cố gắng gọi Tạ Cảnh một cách tự nhiên nhất có thể,
"Tiểu Cảnh, chúng ta cùng qua đó ngồi đi."
Tạ Cảnh nhìn đi nơi khác, hai giây sau thì "Ừ".
Giản Minh Chu ngồi xuống đối diện Kiêu Lĩnh.
Trên đường còn thuận tay bắt một chiếc Hạ Diệp đi ngang qua, sắp xếp ở bàn bên cạnh;
Một chiếc bàn vuông ngay lập tức được lấp đầy.
Giản Minh Chu ngồi xuống nhìn: Hạ Diệp bên trái, Tạ Cảnh bên phải, đối diện còn có Kiêu Lĩnh.
Anh hơi khó thở:... Sao lại thế này, cảm giác như kéo đầy Buff?
Hạ Diệp và Tạ Cảnh ngồi mặt đối mặt, Hạ Diệp đẩy mắt kính mỉm cười, Tạ Cảnh cũng giật giật khóe miệng. Giản Minh Chu đối diện với Kiêu Lĩnh, mang theo cảm giác hồi hộp căng thẳng khi làm fans.
Chỉ có Kiêu Lĩnh là có vẻ không bị ảnh hưởng, nói, "Tôi vừa mới biết cậu là biên tập, lần sau cứ trực tiếp đến gặp tôi để xin chữ ký là được."
Giản Minh Chu nói, "Không sao, tôi có thể xếp hàng."
"Hửm? Tại sao."
Hạ Diệp cười nói, "À, Minh Chu nói, muốn đích thân đi xếp hàng mới có thể khiến anh cảm nhận được chân thành và động lực."
Kiêu Lĩnh lập tức cảm động sâu sắc!
Anh ta lấy chai tương cà trong tầm tay lên lắc lắc, sau đó phóng khoáng ký tên lên miếng bánh mỳ rồi đưa qua, "Thật là có lòng ~ Ký tặng cậu một chữ ký không phát hành lại, Minh Chu ——"
Bánh mì được đẩy tới, bên trên có hai chữ "Minh Chu" màu đỏ tươi.
Giản Minh Chu, "........."
Thật quỷ dị!... Nhưng lại không nhịn được mà muốn nó!
Anh nói "Cảm ơn", lấy điện thoại ra để chụp ảnh. Tách tách chụp hai bức, quay lại thì thấy Tạ Cảnh chống cằm, cũng cầm tương cà bên cạnh vẽ gì đó.
Giản Minh Chu quay đầu, thấy trên miếng bánh mì vẽ một con chó con nguệch ngoạc. Lòng anh rung động:... Đáng yêu quá!
"Tiểu Cảnh, để tôi chụp một bức."
Anh vừa chụp xong thì miếng bánh mỳ bất ngờ được đưa lên miệng.
Tạ Cảnh tùy ý hỏi, "Có muốn ăn một miếng không?" Cậu đưa đến quá tự nhiên, Giản Minh Chu há miệng cắn một miếng. Ánh mắt Tạ Cảnh dừng ở khóe môi anh, lông mi run run.
Anh cắn xong thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Cảnh, "... Sao thế?"
"Sốt cà chua."
"......" Giản Minh Chu im lặng, quay đầu lấy giấy.
Anh quay đầu đi, Tạ Cảnh thản nhiên đặt miếng bánh mỳ xuống. Kiêu Lĩnh đối diện như suy tư mà xoa xoa cằm.
Hạ Diệp cười khẩy: Cún tâm cơ.
-
Bữa tối ăn xong trong mạch nước ngầm mãnh liệt.
Lúc này thời gian đã không còn sớm.
Đám người chuẩn bị trở về tắm rửa, rồi tụ tập ở phòng nam chơi game, ngày mai đi suối nước nóng.
Tạ Cảnh ở phòng riêng, về tắm rửa trước.
Khách sạn suối nước nóng có trang bị phòng tắm công cộng.
Giản Minh Chu tắm xong thay đồ ngủ, trở về đợi một lát, mấy người Thiến Thiến đã ôm đồ ăn vặt tới.
"Quấy rầy rồi!!!"
"Muốn chơi trò chơi teambuilding không ——"
Boardgame, bài, đồ ăn vặt bày khắp sàn nhà.
Giản Minh Chu tìm chỗ ngồi xuống, Thiến Thiến nhìn quanh một vòng, ngồi xuống hỏi, "Phó biên ~ Chiếc kia nhà anh... Tiểu Cảnh đâu?"
...... Sao Tạ Cảnh lại công nhận luận điểm "Chiếc" rồi.
""Chiếc" là cái gì... Hẳn là cậu ấy còn đang tắm."
"Chó săn niên hạ ấy." Thiến Thiến làm mặt quỷ, thừa dịp xung quanh không có ai, lại ghé sát vào nhỏ giọng hỏi, "Phó biên, thành thật cho em biết, có phải người ta đuổi theo anh tới đây đúng không?"
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, vẻ mặt không thay đổi, "Tham khảo hướng dẫn du lịch của chúng ta mà tới."
Thiến Thiến liếc mắt, "Ha ha..."
Trước mặt đã bắt đầu ầm ĩ: Tiểu Phù đang viết bài tinh thần tập thể cho ban biên tập, Đoạn Đình Phương đấu trí đấu dũng với Chủ biên Ngụy, Kiêu Lĩnh thì lười biếng ngáp dài.
Tiểu Ngư đứng dậy đề nghị, "Đều là tác giả và biên tập, chúng ta chơi mấy vòng nhập vai domino đi?"
"Được, đợi tất cả mọi người tập trung lại."
"Phó biên, hỏi bao giờ Tiểu Cảnh tới?"
Giản Minh Chu đột nhiên không đề phòng bị cue, đáp lại, gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh.
【 Minh Chu 】: Tiểu Cảnh, bao giờ tới thế ^▽^
【 Cảnh 】: Tới rồi ^^
Gần như vừa nhận được tin nhắn thì cửa bị gõ "Cốc cốc" hai tiếng.
Chủ biên Ngụy tiếp đón, "Cứ vào thẳng đi!"
Két một tiếng ——
Cửa đẩy ra, Tạ Cảnh mặc một bộ đồ ngủ tương tự. Mái tóc vừa gội xong còn rũ trên mặt, một tay lười biếng đút trong túi quần, cổ áo hơi rộng mở.
Giản Minh Chu đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống tới, dường như cũng dừng lại trong chốc lát.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong bầu không khí im lặng, lại mơ hồ vang lên âm thanh hít khí. Giản Minh Chu hoàn hồn lại thì thấy miệng Thiến Thiến lại mở ra. Cảnh tượng quen thuộc làm anh lập tức cảnh giác! Đứng vụt dậy lao ra ——
Đẩy Tạ Cảnh, trở tay đóng cửa lại. Rầm!
Giản Minh Chu lập tức đưa ra quyết định, "Bịt tai lại."
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp to rộng liền ngoan ngoãn bịt kín tai anh lại.
Giản Minh Chu đột nhiên ngẩng đầu, "?"
Không kịp sửa lại cho đúng, thì nghe thấy căn phòng sau lưng vang lên một tiếng nổ tung rung trời:
"A a a a a ——!!!"
Đồng tử của anh run rẩy:... Chỉ bịt tai lại thì có ích lợi gì chứ!!