Đầu óc Giản Minh Chu vang lên ong ong, lập tức xoay người lại!
Mẹ anh vẫn bình tĩnh nhàn nhã đứng dậy, nhìn kỹ, khóe miệng còn hiện lên một chút đắc ý không rõ ràng.
Suy nghĩ của Giản Minh Chu cứng đờ, "Tại sao..."
Mẹ anh đã biết? Làm sao mà biết được!?
Kiều Thư với mái tóc xoăn gợn sóng lướt qua mặt anh, còn giả bộ lạnh lùng,
"Đừng coi thường nhiếp ảnh gia."
"......"
Trong khi đại não anh đang ngừng hoạt động, Kiều Thư đã đến bên kia kêu Tạ Cảnh đừng làm nước ép nữa, bảo người ngồi xuống.
"Tiểu Cảnh, lại đây ngồi đi."
Người một nhà chuẩn bị ăn cơm, Giản Minh Chu đành phải tạm thời đè nỗi lòng xuống, đi qua.
Trên bàn cơm, ba mẹ anh ngồi một bên, anh và Tạ Cảnh ngồi một bên.
Giản Minh Chu ngồi đối diện với mẹ, cảm thấy không có chỗ nào để giấu.
Mà cố tình Tạ Cảnh vẫn còn mang dáng vẻ hoàn toàn chưa nhận ra, không ngừng có động tác nhỏ. Lúc thì gắp đồ ăn cho anh, lúc thì lấy khăn giấy cho anh.
Có lẽ thấy anh đáp lại không đủ nhiệt tình, đôi chân dài còn nhẹ nhàng đụng vào đùi anh ở dưới gầm
bàn. Cộc, cộc...
Giản Minh Chu siết chặt tay ——
Nghĩ đến mẹ anh có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện, mặt anh liền nóng bừng.
Cuối cùng, khi Tạ Cảnh định bóc tôm cho anh, anh vội vàng đè cậu lại, "Không, không cần."
Tạ Cảnh nghiêng đầu cẩn thận quan sát, "Sao thế, không muốn ăn món này à?"
Giản Minh Chu nóng hôi hổi, "... Không phải."
Cậu hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của người đẹp Kiều cả!
...
Một bữa cơm gian nan kết thúc.
Tạ Cảnh đi dọn dẹp, Giản Triều Hành cũng bị Kiều Thư cử đến hỗ trợ.
Giản Minh Chu còn đang nghĩ nên tâm sự với mẹ anh thế nào, đã bị bà gọi lại. Kiều Thư ngồi trên chiếc sofa nhỏ ngoài ban công vẫy vẫy tay với anh,
"Con trai, lại đây."
Anh điều chỉnh tâm trạng, đi qua đó.
Trên ban công, ngọn đèn sàn ấm áp được bật lên.
Kiều Thư ngồi trên chiếc sofa nhỏ của anh, anh liền ngồi trên chiếc sofa lớn của Tạ Cảnh.
Hai người ngồi song song với nhau, Kiều Thư mở miệng,
"Chuyện từ khi nào?"
Giản Minh Chu nóng mặt thẳng thắn nói, "Cách đây không lâu."
"Ồ ~~~ Vậy mà không lập tức bẩm báo..." Kiều Thư híp híp mắt, lại hỏi, "Đã gặp người nhà của cậu ấy chưa?"
"Có gặp vài lần."
"Thế nào? Có chấp nhận con không?"
"Khá được chấp nhận."
Kiều Thư vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Giản Minh Chu, "Đã nhận làm anh em."
"......?"
Trước mặt đột nhiên rơi vào im lặng.
Giản Minh Chu nhất thời cũng khó tả nổi.
Một lát sau, đầu ngón tay anh hơi siết chặt, bỗng nhiên hỏi, "Mẹ, mẹ đã biết rồi. Vậy mẹ và ba cảm thấy......"
Kiều Thư "Hửm?" một tiếng.
Sau đó bà cầm máy ảnh trong tay lên rồi lật album ảnh, bên trong là sông núi bao la và đất trời rộng lớn. Giọng điệu của bà rất thoải mái,
"Ba mẹ đã chạy khắp thế giới, gặp được rất nhiều người, chỉ là hai người đàn ông ở bên nhau, bình thường biết bao."
Cổ họng Giản Minh Chu bỗng có chút nghẹn lại.
Anh cụp mắt xuống, nước mắt chợt trào ra khỏi hốc mắt, "Vâng."
Chiếc đèn sàn lặng lẽ bao trùm góc không gian nhỏ bé này.
Kiều Thư nhìn anh hai giây, đột nhiên nhảy dựng lên, thốt ra một câu uốn éo kiểu cách,
"Sao thế bảo bối? Sao lại khóc rồi ——!"
"......?"
Giản Minh Chu giật mình đến mức nước mắt cũng rút lại! Anh ngẩng phắt đầu lên: Người đẹp Kiều đang làm gì vậy?
Đột nhiên trông thật giả tạo!!
Anh còn chưa kịp nói gì, phía phòng bếp truyền đến một tiếng "Loảng xoảng".
Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh đang sải bước tới đây, cũng không quan tâm mẹ anh có còn ở bên cạnh không, bước vài bước tới trước mặt rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay xoay mặt anh qua,
"Sao vậy, chú nhỏ?"
Giản Minh Chu cuống quít né tránh. Từ từ, mẹ anh còn ở...!!
"...Tiểu Cảnh, tôi không sao!"
"Nhưng chú đã khóc."
Anh nhất thời luống cuống tay chân, tay Tạ Cảnh lại to, căn bản không thể giữ nổi.
Trong lúc Giản Minh Chu đang bối rối mặt đỏ tai hồng, Kiều Thư cất một tràng cười "Ha ha ha", rồi rời đi một cách cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Cảnh quay đầu:?
Nội tâm Giản Minh Chu nổ tung:... A a a a a!!!
-
Kiều Thư và Giản Triều Hành cũng không ở lại quá muộn.
Bọn họ vẫn còn nhà ở nơi khác, lần này về nước nghỉ dài ngày, sẽ ở lại hơn một tháng.
"Nếu có thời gian thì lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé."
Kiều Thư kéo bộ đồ ếch xanh vẫy vẫy tay, sau đó phóng khoáng rời đi cùng Giản Triều Hành.
Cửa chính lạch cạch đóng lại.
Sảnh vào lại trở nên yên tĩnh.
Giản Minh Chu đang định xoay người trở lại phòng khách, bỗng một đôi tay duỗi tới, nâng mặt anh lên, "Ưm...!"
Lòng bàn tay ấm áp gần như bao phủ toàn bộ khuôn mặt anh, anh ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt thận trọng đang cụp xuống của Tạ Cảnh,
"Vậy vừa rồi có chuyện gì thế? Chú nhỏ."
Vành tai Giản Minh Chu hơi nóng, lấy lại bình tĩnh nói, "... Chuyện của chúng ta, mẹ tôi đã biết rồi."
Tạ Cảnh khựng lại một chút, "Sao lại biết được?"
"Khả năng quan sát của nhiếp ảnh gia đi."
Đốt ngón tay trên gò má căng thẳng, Tạ Cảnh nhíu chặt mày, "Vậy chú khóc là vì bác ấy không ——"
Manh mối của mình không bị phát hiện, tim anh càng đập nhanh hơn. Dừng vài giây, anh nín thở, gửi ảnh cho Tạ Cảnh để dời sự chú ý,
"Tôi, gửi cho cậu trước."
Tạ Cảnh buông tay ra ngồi dậy, lấy điện thoại vuốt nhẹ, "Vâng."
Giản Minh Chu nhân cơ hội đứng dậy, "Tôi đi tắm."
Bên cạnh dường như đang tập trung xem ảnh, "Vâng."
Anh liền vòng qua ghế sofa đi ra.
Đợi người rời đi, Tạ Cảnh mới cẩn thận xem ảnh chụp, ánh mắt dừng trên vành tai đỏ ửng kia.
Đôi mắt cậu nóng rực, đột nhiên mỉm cười.
Một lúc sau, anh tìm được một bức ảnh có bóng lưng mơ hồ đứng sau quầy bếp dưới ánh hoàng hôn, cắt đi một nửa, cài đặt thành hình nền vòng bạn bè.
Sau đó hài lòng cong cong khoé môi, rồi lật người trên sofa, cún lớn nằm úp sấp.
Dựa vào chút thế lửa của cậu nhỏ cậu, không đủ.
-
Giản Minh Chu không biết Tạ Cảnh đã đổ thêm dầu vào lửa sau lưng anh.
Hai ngày sau là cuối tuần.
Sáng sớm thứ bảy, Tạ Cảnh ra ngoài tập huấn.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu thoáng nhìn Giản Minh Chu, "Chú nhỏ, tối nay có muốn cùng ra ngoài ăn không?"
Giản Minh Chu ngẩng đầu nói, "Hôm nay bộ phận chúng tôi tổ chức teambuilding, định đi đạp xe, không biết lúc nào về."
"Đạp xe?" Tạ Cảnh chớp mắt, "Chỉ có người của bộ phận chú thôi à?"
Thật ra thì không hẳn... Nhưng cũng gần như thế.
Giản Minh Chu gật đầu, "Ừ, đều là đồng nghiệp."
Tạ Cảnh nói "Vâng" rồi không hỏi thêm gì nữa, ra cửa.
...
Chuyến đi dự kiến vào lúc ba giờ chiều.
Gặp nhau ở bên ngoài công viên đầm lầy Đông Hồ.
Có thể thuê xe đạp ở đó nên anh trực tiếp gọi xe qua.
Đến nơi, bệnh nhân của bệnh viện đều đã có mặt, trạng thái tinh thần rạng rỡ như vầng thái dương trên đỉnh đầu.
"Phó biên, anh tới rồi ~~"
"Sao? Anh tới một mình à ——"
"Tôi còn có thể tới nửa mình......"
Giản Minh Chu vừa mới nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt đảo qua, lời nói đột nhiên run rẩy trong giây lát.
Cách đó vài mét, chỉ thấy Hạ Diệp lẳng lơ dựa vào chiếc ô tô nhỏ màu vàng, với một sọt đầy hoa hồng lộng lẫy ở đằng sau xe!
Anh lập tức sợ ngây người, "... Đây là cái gì?"
Hạ Diệp đẩy kính, cong môi cười, "Lấy cảm hứng từ thiệp mời của cậu, không tồi chứ?"
Khi nói chuyện, âm thanh bàn tính vang lên lách cách.
Giản Minh Chu nếm được hương vị âm mưu tràn ngập:...... Không dám nghĩ. Nếu hôm nay anh dẫn theo Tạ Cảnh tới, những bông hồng rực rỡ chói mắt này sẽ mang đến play gì cho bọn họ.
Nhưng mà vẫn may......
Anh hả hê nhìn Hạ Diệp, cũng mỉm cười: Hại người cuối cùng lại thành hại mình.
"...Ồ, không tệ."
Hạ Diệp còn chưa phát hiện ra hàm ý trong nụ cười của anh, nhìn ngó xung quanh, "Người cậu dẫn đến đâu, Minh Chu?"
Còn chưa dứt lời, một bóng người đột nhiên lướt đến! Mang theo một đường cong tao nhã trong khoảng không gian rộng mở, cuối cùng vững vàng dừng lại giữa hai người bọn họ ——
Phật! Gió mạnh chợt ngưng, chỉ thấy Hà Lộ Thần chống chân trên chiếc xe đạp Mercedes-Benz*, mái tóc và bộ vest tung bay trong gió, nhìn bọn họ chào,
*Dòng xe đạp của hãng xe hơi hạng sang Mercedes, có giá khoảng 8.000USD
"Hey, biên tập Hạ, Jamy."
"......"
Mọi người cách đó không xa cùng nhìn sang, đồng loạt mở miệng, "Gì thế... Chủ biên Hà?"
Hạ Diệp cũng sững sờ tại chỗ, nụ cười đông cứng trên môi.
Trước khi bất kỳ ai kịp dò hỏi, Hà Lộ Thần đã lấy ra một tấm thiệp mời từ bên trong áo khoác vest của mình,
"Đã nhận được thiệp mời từ bộ phận của mọi người, cảm ơn vì lời mời ~"
Giản Minh Chu liếc nhìn:... Không thể tin được, anh ta còn in ra nữa!
Thiệp mời rực sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, những đoá hoa hồng bên trên và sọt hoa trên xe Hạ Diệp bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Mọi người trong ban biên tập im lặng trong chớp mắt, ngay sau đó há hốc miệng, gầm hét vang trời:
"A a a a a a ——!!!"
"Chẳng trách, chẳng trách......! Ra là ý này! Ra là ý này à!?"
"#%&^... Là #%&^...!!!"
Sắp mặt Hạ Diệp lập tức tối sầm! Cuối cùng phát hiện mình bị giết ngược, ánh mắt sáng như đuốc nhìn anh, "Giản Minh Chu ——!!"
Giản Minh Chu nhanh chóng thừa dịp hỗn loạn.
... Biến mất thuật, bỏ chạy!
Hà Lộ Thần vẫn duy trì vẻ lịch lãm trong cảnh mưa rền gió dữ, một lần nữa cất thiệp mời vào trong túi,
"Thật là một màn chào đón nồng nhiệt... Lúc nào chúng ta sẽ bắt đầu đạp xe vậy?"
Tiểu Ngư điên cuồng run rẩy, "Bất cứ lúc nào! Bất cứ nơi nào! Đều có thể!!"
......
Đối diện với mưa gió giông bão, Hạ Diệp liếc nhìn Giản Minh Chu đang chạy trốn ra xa, suy nghĩ hai giây, đột nhiên cười khẩy, lấy điện thoại ra.
【 Hạ Diệp 】: Bạn nhỏ, Minh Chu nói muốn dẫn người tới đạp xe cùng, sao lại mang theo một người đàn ông khác thế? [ Đấy kính ]