Lâm Tiến Thời nghe được mà sửng sốt, như thể đang nín thở. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giản Triều Hành từ bên cạnh đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi hoa vô cùng khoa trương,
"Đã bảo phải gọi ba là anh chàng đẹp trai rồi."
Lâm Tiến Thời, "Hả?"
Tạ Tích Vân và Kiều Thư cũng nhìn nhau, "...... Hả?"
Gió biển hỗn loạn, Tạ Cảnh thật lặng lẽ.
Giản Minh Chu đang cố nghĩ ra một xưng hô thích hợp để giới thiệu thì đột nhiên từ xa lại truyền đến
một tiếng gầm rú tức giận khác. Tạ Trì vừa kéo hành lý vừa gào thét,
"A a a —— Hai người thật là quá đáng ——!!!"
Anh ta bước vọt tới trường mặt rồi dừng lại, vẫn còn ở ngoài tình huống, quay đầu tự nhiên kêu lên,
"Hả? Chú Giản, dì Kiều, mọi người đã gặp nhau rồi à?"
Mọi người, "......"
Giản Minh Chu nghẹn thở: Giới thiệu thì rõ ràng, nhưng quan hệ lại càng sai hơn!
Vài phút sau.
Sóng biển lại rì rào vỗ vào bờ.
Hai bên cuối cùng cũng làm quen lại một lần nữa.
Kiều Thư cười ha ha nói, "Hoá ra là ba mẹ Tiểu Cảnh à, chẳng trách đều có khí chất xuất chúng như vậy."
Tạ Tích Vân nói, "Tôi cũng không ngờ hai người trông trẻ như vậy."
Kiều Thư một tay ôm mặt, vui vẻ nói, "Ôi chao, như thế chẳng phải chúng ta lại thân càng thêm thân à?"
Cái câu "Thân càng thêm thân" nói đến là tự nhiên.
Giản Minh Chu ở bên cạnh nghe mà âm thầm sợ hãi, anh liếc nhìn Tạ Tích Vân, lại thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình thường, dường như không nghĩ nhiều. Chỉ gật đầu nói,
"Đúng là rất có duyên phận."
Giản Triều Hành cất kính râm đi, lại bắt đầu cue, "Được rồi được rồi, đi thu dọn hành lý trước đã."
Đoàn người đi về phía khách sạn.
Cha mẹ hai bên đi đằng trước.
Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đi phía sau, anh nhìn Tạ Trì, "Sao cậu cũng tới?"
"...Cậu còn dám hỏi à!"
Giọng Tạ Trì đột nhiên cất cao, rồi lạ hạ xuống, dùng ánh mắt cha già oán hận nhìn anh, "Lá gan của hai người càng ngày càng big! Còn dám mời cả ba mẹ đi cùng?"
Anh nói, "Tôi tới đây tất nhiên là để hộ giá hộ tống cho hai người!"
"À, không có gì." Tạ Cảnh cong môi, lười nhác nói, "Cậu nhỏ, cháu và chú nhỏ chuẩn bị thân mật. Vậy nhờ chú hãy hộ giá chúng cháu cho tốt."
Mặt Giản Minh Chu lập tức nóng bừng: Tạ Cảnh đang nói cái gì thế...!
Tạ Trì sửng sốt, sau đó che lỗ tai vừa bị nổ tung lại, gương mặt ngây thở đỏ rực, hét lên,
"A!? A a a a ——!!!"
Tạ Tích Vân đi phía trước sắc bén quay đầu, "Tạ Trì, cậu ồn ào quá!"
...
Sau khi cất hành lý thì vừa đúng giờ cơm trưa.
Bữa trưa chọn một nhà hàng hải sản.
Nhà hàng có tầm nhìn rộng rãi, bốn phía đều là mặt tường trong sốt. Ánh nắng sáng ngời lọt vào, dõi mắt ra xa là biển cả vô tận.
Bàn ăn có hình vuông.
Cha mẹ hai nhà ngồi một bên, Giản Minh Chu và Tạ Cảnh ngồi một bên. Tạ Trì ngơ ngác, một mình ngồi xuống một bên!
Điểm đồ ăn thực mau bưng lên.
Kiều Thư cùng Tạ Tích Vân liêu đến thân thiện.
Giản Minh Chu nhớ tới buổi triển lãm quảng bá, liền nâng chén nói lời cảm ơn với Lâm Tiến Thời,
"Sếp Lâm, cảm ơn ngài rất nhiều về việc triển lãm."
"Việc nhỏ."
Lâm Tiến Thời nâng chén chạm vào, "Anh em trong nhà..." Ông dừng một chút, dường như cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lại cố gắng nói một cách tự nhiên, "Không cần khách sáo."
Tạ Cảnh nhướng mi, "Ba, ba gọi chú nhỏ là "Anh em" có thích hợp à?"
Giản Minh Chu, "......"
Nghe thấy lời này của cậu, lại cảm thấy chẳng có gì sai.
Lâm Tiến Thời hơi cau mày, "Anh em chỉ là thái độ, không cần để ý."
Giản Minh Chu thấy Tạ Cảnh cực kỳ để ý, chỉ sợ người này quay đầu hôn anh ngay tại chỗ để kết thúc tiết mục tình cảm anh em này, vội vàng nói,
"Vậy mọi người cứ gọi nhau bằng tên đi."
Lâm Tiến Thời nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được."
Dứt lời, bóng người bên cạnh khẽ động.
Thì thấy Tạ Cảnh giơ tay cầm chén rượu chạm vào ly của Lâm Tiến Thời, "Được, anh Lâm."
Lâm Tiến Thời, "?"
Giản Minh Chu, "......"
Tạ Trì ở một bên lo lắng đến mức giậm chân.
-
Sau buổi trưa, ánh nắng trên bờ biển rực rỡ chói chang.
Sau khi ăn xong thì mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Tích, cửa phòng mở ra.
Giản Minh Chu đẩy cửa bước vào, nói với Tạ Cảnh phía sau, "Tiểu Cảnh, buổi trưa chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé?"
Giọng nói phía sau hơi cao lên, "Vâng."
Cùng với tiếng cửa đóng cạch lại, bọn họ quay trở lại không gian riêng tư hai người.
Giản Minh Chu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Căn phòng họ đặt hướng ra biển rộng, trước mặt là những con sóng lấp lánh và gió biển nhẹ nhàng.
Tấm rèm được kéo lên ——
Giản Minh Chu vừa kéo rèm vừa quay đầu nói, "Vậy chúng ta......"
Lời nói chợt dừng lại.
Tấm voan trắng cạnh người khẽ lay động trong gió, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, ánh sáng mập mờ lững lờ trôi.
Tạ Cảnh đứng nghiêng bên giường thay quần áo.
Hai tay giơ lên, bờ vai khẽ động, sáng tối đan xen lướt qua tấm ga trả giường trắng tinh, rơi vào vòng eo thon chắc của cậu.
Mặt Giản Minh Chu bỗng đỏ lên, vội vàng quay mặt đi.
Nhịp tim hơi hoảng loạn đập mạnh trong lồng ngực, anh vừa mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản:
Bọn họ đã quen ngủ cùng giường ở nhà nên nghĩ rằng ở bên ngoài cũng vậy. Nhưng trong khung cảnh yên tĩnh thế này, lại lộ ra suy nghĩ kiều diễm khiến người ta mơ màng.
Thật giống như, sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy......
"Chú nhỏ?" Tạ Cảnh thay quần áo xong, nhìn anh nói, "Sao thế, không qua đây ngủ à?"
Cảm xúc rung động của Giản Minh Chu vẫn còn chưa bình tĩnh lại, "Cậu ngủ đi, tôi ngồi ở đây một lát."
"......"
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh tựa người vào cửa sổ, cụp mi xuống, ánh nắng xuyên qua tấm voan mỏng chiếu vào người anh, vành tai đỏ rực.
Anh đang tựa ở đây thì bóng người trước mặt di chuyển.
Sau đó thấy Tạ Cảnh đang đi về phía mình.
Giản Minh Chu còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đột nhiên nâng anh lên. Tạ Cảnh dễ dàng bế anh đặt xuống giường, cúi người hôn anh.
Giản Minh Chu giật mình kinh ngạc, nghiêng đầu đi, "Đợi đã, Tiểu Cảnh......"
Nụ hôn nóng rực rơi xuống tai anh.
Hô hấp của Tạ Cảnh đã hỗn loạn, giọng nói mang theo ý cười, "Chịu không nổi, chú nhỏ..."
"Cháu vốn chỉ đơn thuần muốn ngủ trưa cùng với chú, nhưng mặt chút lại đột nhiên đỏ như vậy......"
Vành tai và sau gáy bị hôn đến tê dại nóng bừng.
Giản Minh Chu chống lên vai người kia, toàn thân nóng rực không thể tưởng tượng nổi, "Đó là bởi vì
——"
Giọng nói nhanh chóng bị nụ hôn lấp kín.
Tạ Cảnh ngậm mút cánh môi anh, hàm răng nhẹ nhàng ma sát, "... Vì cái gì, không phải bởi vì cháu à?"
Không phải bởi vì cậu, thì còn có thể vì cái gì nữa.
Giản Minh Chu bị hôn đến mức không nói nên lời.
Anh bị đè trên chiếc giường lớn mềm mại, ga trải giường trắng tinh bên dưới bị lôi kéo thành nếp.
Giản Minh Chu nhìn đội hình trước mặt, còn cảm thấy có chút thần kỳ. Trong lúc anh đang hoảng hốt, Lâm Tiến Thời đã ồn ào giang hai tay ra, vẻ mặt không cần khách sáo, "Anh Hành, đến đây đi!"
Giản Triều Hành nhẹ nhàng nhắc nhở, "Tôi mang vác theo máy ảnh quanh năm nên lực tay có thể hơi mạnh."
Vẻ mặt Lâm Tiến Thời nghiêm túc, "Không sao, là anh em thì cứ tới ——"
Bộp! Quả bóng đập thẳng vào trán.
Giản Minh Chu khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía Giản Triều Hành đang tràn đầy thích thú, ba anh đúng thật là không hề khách sáo!
Quả bóng bay ra, rơi vào tay Tạ Cảnh.
Giản Minh Chu đang định nói gì đó, thì thấy Tạ Cảnh nhẹ nhàng ước lượng hai cái, cong môi, "Anh Lâm."
Lâm Tiến Thời theo bản năng nhìn sang, "Hử?"
Bộp! Trán lại nhận thêm một quả bóng.
"......" Giản Minh Chu sợ hết hồn hết vía, Tạ Cảnh cũng thật sự không khách sáo!!
Anh không đành lòng, chậm rãi rút lui.
......
Một trận chiến vui sướng tràn trề.
Giản Minh Chu quan sát một lúc, mặt nước trước mặt gợn sóng, Lâm Tiến Thời lùi tới bên cạnh mình.
Quay đầu, trên vầng trán đầy đặn của người sau có một vết đỏ, ánh mắt bình tĩnh loé lên.
"Em Chu, trong số những người anh em này, chỉ có cậu là đối xử với tôi tốt nhất."
... Cái gì mà trong số những người anh em này?
Giản Minh Chu giật mình kinh ngạc liếc nhìn: Ở đây còn có một người là con trai ông, ông hãy tỉnh táo một chút, Bro!
Trên bờ cách cách đó không xa, dưới tán ô che nắng.
Kiều Thư giơ máy ảnh lên chụp vài bức ảnh của nhóm đàn ông trên biển, quay đầu nói với Tạ Tích Vân,
"Ngại quá, mỗi lần Triều Hành chơi đều không biết nặng nhẹ."
Tạ Tích Vân bình tĩnh uống một ngụm đồ uống, "Không sao, trâu ngựa nhà tôi chịu đòn khá giỏi." Bà dừng một chút, lại nhìn về phía bên kia, "Hơn nữa, hai cha con bọn họ cũng đã nhiều năm chưa gần gũi như vậy rồi."
Gió biển rì rào thổi qua, tóc mai cọ vào khoé miệng hơi cong lên của Tạ Tích Vân.
Kiều Thư liếc nhìn, sau đó giơ máy ảnh lên nhẹ nhàng nói,
"Vậy lát nữa cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình nhé."
"Ảnh gia đình?"
Bà mỉm cười quay sang, "Ừ, hai nhà chúng ta."
...
Chờ Giản Minh Chu từ trong nước đi ra, thì thấy mẹ anh đã đặt chân máy ảnh lên bãi biển.
"Người đẹp Kiều, mẹ đang làm gì thế?"
"Chụp ảnh gia đình nha ~"
Nét hai người đẹp đều toả sáng.
Còn đám người bọn họ như vừa mới được vớt lên, ướt sũng trên bãi biển.
Không có chỗ cho sự phản kháng, bọn họ đã bị sắp xếp đứng cùng nhau.
Giản Minh Chu đành phải bất đắc dĩ mỉm cười, cùng Tạ Cảnh đứng ở vị trí chính giữa.
Cánh tay ấm áp nhẹ nhàng áp sát vào nhau.
Người bên cạnh không nói gì, trong lòng anh nóng bừng, nghe Kiều Thư đếm ngược, cố gắng nở nụ cười bình thường nhất có thể trước ống kính.
"3——2——1——"
Bờ vai đột nhiên nóng lên.
Khoảnh khắc màn trập loé lên, Tạ Cảnh ôm lấy anh.
-
Mặt trời lặn dần về phía Tây, ráng đỏ đầy trời.
Mặt biển và chân trời đều bị nhuộm thành một màu đỏ vàng rực rỡ.
Đoàn người đi về phía nhà hàng.
Giản Minh Chu ở phía sau, cảm thấy bờ vai mình vẫn còn hơi nóng.
Tạ Cảnh ôn hòa nói, "Buổi chiều ông ấy bị đập nhiều như vậy, đã không có gì có thể kích thích ông ấy được nữa."
"......" Giản Minh Chu chợt khựng lại.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch của cậu à?
Tạm thời không quan tâm đến trạng thái tâm lý của Bro nữa.
Sau khi ăn tối xong, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm.
Vừa ra khỏi nhà hàng, xa xa thấy bãi biển ban ngày còn yên tĩnh, bỗng trở nên náo nhiệt.
Trong bóng tối, có tiếng người rì rầm tụ tập ở bãi biển.
Như là khúc nhạc dạo đẩy bộ phim vào đoạn cao trào.
Cảm xúc của Giản Minh Chu cũng bị đẩy lên cao, trở nên kích động. Phía sau truyền đến giọng nói có chút ngờ vực của Tạ Tích Vân,
"Có chuyện gì ở đây vậy?"
"Là lễ hội pháo hoa." Anh quay lại nói, "Là sự kiện do người dân địa phương tổ chức."
Giản Minh Chu không kìm nổi sự vui vẻ trong lòng, rõ ràng là đang nói chuyện với Tạ Tích Vân. Lại vô thức nhìn về phía Tạ Cảnh, bắt gặp khoé môi người kia hơi cong lên, ánh mắt cũng sáng hơn một chút,
"Đây là những bông pháo hoa cuối cùng của mùa hè này."
...
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người.
Dưới bầu trời mờ tối, mọi người đều tụ tập về phía bờ biển, mấy người Giản Minh Chu cũng đi theo.
Người đi qua đi lại san sát.
Ngón tay của Giản Minh Chu bỗng nhiên bị móc nhẹ, anh quay đầu thấy Tạ Cảnh hơi cúi người xuống, "Lát nữa đứng cùng nhau."
Nơi bị móc nhẹ hơi ngứa râm ran.
Rõ ràng bên cạnh là cha mẹ người nhà hai bên, Giản Minh Chu lại không nhịn được, lần đầu mạnh dạn lén lút trả lời lại, "Ừ."
Bọn họ tìm được một vị trí có tầm nhìn rộng trên bãi biển.
Vừa mới đứng vững, thì nghe thấy trong đám đông ồn ảo không biết có ai hô lên, "Bắt đầu rồi ——"
Giây tiếp theo, trên không trung vút lên một tiếng.
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch! Ngẩng đầu.
Bùm! Một bông pháo hoa vô cùng rực rỡ nổ tung trên đỉnh đầu anh, chiếu sáng đôi mắt anh như ban ngày.
...... Thật đẹp.
Pháo hoa lộng lẫy nhanh chóng nở rộ liên tục trên bầu trời đêm tĩnh lặng.
Trong lúc ngửa đầu lên, cảm giác như đang đặt mình vào trong luồng ánh sáng.
Mặt biển dường như cũng được tô điểm bởi những mảnh vàng.
Giản Minh Chu khẽ nín thở, không nhịn được mà tiến lại gần phía trước vài bước.
Ánh mắt Tạ Cảnh loé lên, đang định đi theo.
Bỗng nhiên bị Tạ Tích Vân đi bên cạnh nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong bóng đêm mờ mịt, bà khẽ hỏi,
"Tiểu Cảnh, đối tượng của con có tới không."
Tạ Cảnh sửng sốt, cong môi nhìn về phía trước, "Vâng, có tới."
Ánh mắt Tạ Tích Vân dịu dàng, không nói thêm gì nữa.
Sếp Lâm đứng bên cạnh cũng đút một tay vào túi, như tình cờ mà nhìn về phía pháo hoa đằng xa, cánh mũi sụt sịt trong gió đêm.
Trên màn hình điện thoại, sáng lên mấy bài báo: [ Gậy đánh uyên ương! Tình cảm gia đình gương vỡ khó lành. ] [ Gia đình? Hôn nhân? Thủ phạm chính khiến mối quan hệ tan vỡ chính là nó ——! ]
Tạ Cảnh, "......"
Cậu yên lặng nhìn liếc nhìn người kia, rồi quay đầu đi về phía trước.
......
Đằng trước, Giản Minh Chu đang ngửa đầu ngắm pháo hoa.
Lại có một chùm pháo hoa màu đỏ vàng rực rỡ nổ bùm trên đỉnh đầu! Toả ra, anh không khỏi vươn tay, xoè ngón tay ra.
Ngón tay thon dài cân đối, như thể đang bắt được hàng vạn sợi chỉ vàng.
Giản Minh Chu đang giơ tay, thì một bàn tay to rộng bỗng vươn ra từ phía sau đan xen vào khe hở các ngón tay của anh. Bàn tay nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh thầm giật mình, nhìn sang.
Bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Tạ Cảnh.
Giản Minh Chu thấy vậy thì ngẩn người, lại nhanh chóng nhớ ra, "Ba mẹ cậu còn ở......"
"Không sao." Tạ Cảnh nắm chặt tay anh kéo xuống, trong khung cảnh lúc sáng lúc tối, thân hình cao lớn của cậu chặn phía sau người, cậu cúi đầu đặt lên thái dương Giản Minh Chu một nụ hôn,
"Bọn họ đều đã biết."
Giọng nói hoà lẫn với tiếng pháo hoa, trái tim đập thình thịch của Giản Minh Chu như muốn nổ tung ——
Anh vừa hỏi gì đó, nhìn vẻ mặt Tạ Cảnh, nỗi lòng lại chậm rãi thả lỏng. Những ngón tay đan chặt hơn một chút, ngược lại hỏi, "Cậu nói với bọn họ à?"
Pháo hoa lộng lẫy lập tức như nhuộm lên mặt anh một rặng mây hồng.
Hô hấp của anh rối loạn, liền nghiêng đầu khẽ tựa vào người Tạ Cảnh. Giọng nói vang lên rõ ràng trong tiếng người ồn ào,
"Chắc là, còn có tôi."
Nhịp tim phía sau đập mạnh, anh bị ôm chặt hơn một chút.
......
Ánh sáng pháo hoa chiếu sáng bóng người trên bãi biển.
Phía sau Tạ Tích Vân cũng nhẹ nhàng dựa vào Lâm Tiến Thời, Giản Triều Hành một tay phóng khoáng đút trong túi quần, một tay ôm lấy vai Kiều Thư.
Bãi biển rực rỡ ai cũng có đôi có cặp.
Tạ Trì giữ vững nụ cười, rưng rưng nhìn pháo hoa bên trên.
Víu —— Bùm!
Những chùm pháo hoa cuối cùng đã bay lên bầu trời.
Trong bóng đêm tối tăm, đáy mắt Giản Minh Chu phút chốc sáng ngời, bên tai chợt truyền đến một câu,
"Quả nhiên rất đẹp, chú nhỏ."
Anh quay lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tạ Cảnh.
Trái tim lỡ nhịp, bật cười, "Cái gì chứ." Anh nói xong lại mím môi nhìn về phía trước.
"Quả nhiên mùa hè phải kết thúc bằng pháo hoa."
Tạ Cảnh nghe vậy cũng cười, "Không hổ là biên tập truyện tranh đam mỹ, chú nhỏ."
Bọn họ đang nói chuyện, trước mắt bỗng xuất hiện một mảnh sáng sáng bạc.
Giản Minh Chu quay đầu nhìn thấy pháo hoa màu trắng bạc từ trên trời rơi xuống, tựa như một cơn mưa sao băng giăng khắp trời. Anh vô thức kéo tay Tạ Cảnh, "Ước đi!"
Đốt ngón tay khẽ động, pháo hoa nhanh chóng tan đi trong nháy mắt.
Khi ánh sáng mờ đi, người trước mặt hỏi, "Chú ước gì thế?"
Giản Minh Chu phản ứng lại, đột nhiên mỉm cười, "Hình như tôi vừa ước một điều không cần thiết."
Tạ Cảnh im lặng hai giây, tiếp đó cong môi, "Hình như."
Giản Minh Chu bỗng chốc ngước lên.
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt hai người đều có hình bóng đối phương, dường như không cần nói cũng biết, không cần nói cũng hiểu rõ trong lòng.
Anh hơi ngẩn ra, đỏ mặt quay đầu.
... Không phải đâu.
Một chùm pháo hoa mới lại nở rộ.
Tơ vàng chỉ bạc đan xen thành một mảnh giữa màn đêm và mặt biển, chào tạm biệt một mùa hè mà họ gặp được nhau.
Lại trong ánh sáng lấp lánh thoáng qua, mang theo câu ước hẹn chạy về phía chân trời vô tận ——
Vào khoảnh khắc hoảng hốt đó, anh nghĩ.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, tôi sẽ tiếp tục thích cậu.!