Trong đầu Giản Minh Chu lập tức hiện lên mấy chục lý do để giải thích tại sao mình lại am hiểu vấn đề này.
Vừa định mở miệng, đã bị tiếng chuông gió đằng sau cắt ngang.
Leng keng... Lực chú ý của Hà Tập bị kéo qua, ngay sau đó hai mắt sáng lên, hét lớn, "Chu Hứa Dương!"
! Không kịp giải thích ——
Nghìn vạn lời muốn nói tuôn ra trong lòng đành phải rút đi như thuỷ triều, Giản Minh Chu bắt lấy tay Hà Tập, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, ngắn gọn hùng hồn:
"Thật ra tôi cũng có em gái."
"......"
Hà Tập sửng sốt, miệng há hốc.
Chu Hứa Dương đang đi đến chỗ hai người, cách một khoảng thì thấy Giản Minh Chu kéo tay Hà Tập lại, không biết đang nói gì, nhìn cực kỳ thân thiết.
Cậu liếc nhìn Tạ Cảnh theo bản năng, đáy lòng lại nhảy ra một câu: Ếh ếh sẽ không để ý chứ ~
"Hà Tập, anh Minh Chu." Chu Hứa Dương gọi một tiếng.
Giản Minh Chu quay đầu, mới phát hiện thế mà Tạ Cảnh cũng tới cùng, anh ngẩn người.
Tạ Cảnh bắt gặp ánh mắt anh, "Chú nhỏ."
"...À, Tiểu Cảnh."
"A, em đi tính tiền trước!" Hà Tập kêu một tiếng, vừa quay đầu lại đột nhiên dừng lại, tiến đến nói nhỏ vào tai Giản Minh Chu, "Chẳng trách anh Minh Chu tự nhiên như vậy..."
"Không nói sớm, sau này chúng ta chính là anh em đồng minh!"
Tạ Cảnh đút hai tay vào túi quần, "Tiện đường, có thể về cùng nhau." Cậu tạm dừng một chút, "Hay là, hai người vẫn muốn đi dạo thêm?"
...... Từ từ.
Sao lại biến thành "Hai người" anh muốn đi dạo rồi, "Hai người" nào? Hà Tập à?
Giản Minh Chu nói, "Tôi không đi nữa, về nhà thôi."
Tạ Cảnh liền nói được.
Không lâu sau, Hà Tập thanh toán xong quay trở lại. Hơn chục quyển sách được để trong hai túi, cậu trực tiếp đưa một túi cho Chu Hứa Dương cầm.
Giản Minh Chu yên lặng quan sát: Áu áu áu......
Ánh mắt sáng ngời, Tạ Cảnh liếc nhìn anh một cái.
Mọi người bước ra khỏi nhà sách, chuẩn bị tạm biệt ở cửa.
Hà Tập vẫy tay, "Anh Minh Chu, lần sau giới thiệu cho hai em gái chúng ta làm quen một chút nhé!" Cậu nói xong thì rời đi cùng với Chu Hứa Dương đầu mang dấu chấm hỏi.
Giản Minh Chu, "......"
Sao mà vẫn còn nhớ vấn đề này vậy!
Đợi hai người đi xa, Tạ Cảnh nhìn anh hỏi, "Chú nhỏ, chú còn có em gái à?"
Giản Minh Chu trịnh trọng gật đầu, "... Về lý thuyết là có."
"?"
-
Mùa mưa vừa đi qua, hai ngày nay trời lại bắt đầu nóng nực trở lại.
Một mặt của phòng biên tập là cửa kính, ánh nắng chiếu thẳng vào trong văn phòng, Giản Minh Chu tắm mình dưới ánh mặt trời, cả người như sắp bị phơi héo.
Giản Minh Chu không có cách nào giải thích, mệt mỏi xua tay tạm thời gạt chủ đề này qua một bên, "Quên đi."
Càng gần giữa tháng, đủ mọi loại công việc lại chồng chất lên.
Dưới anh còn có mấy mạng chó đang chờ anh vớt.
Xứ lý xong một đống công việc, Giản Minh Chu về nhà muộn hơn bình thường một chút. Kết quả vừa vào cửa thì thấy Tạ Cảnh đang thu dọn vali.
Anh hơi dừng lại, "Tiểu Cảnh?"
Tạ Cảnh ngồi xổm trước vali, hai tay dang rộng đặt trên đầu gối. Tư thế này càng làm nổi bật cánh tay và đôi chân thon dài, khớp xương rõ ràng của cậu. Cậu nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên,
"Chú nhỏ, mai cháu phải về nhà một chuyến."
Giản Minh Chu đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt của cậu, có vẻ không phải việc gì gấp, "Sao thế?"
"Trời nóng, về đổi mấy bộ quần áo."
"Có kịp quay lại vào bữa tối không?"
Tạ Cảnh rũ mắt nhìn chiếc vali, như đang suy nghĩ gì đó, "Chắc là không."
......
Sáng hôm sau Tạ Cảnh liền ra ngoài.
Nhà cậu ở thành phố bên cạnh, ngồi xe mất khoảng hai tiếng.
Khi về đến nhà đã là gần giữa trưa.
Xe taxi chậm rãi dừng lại trong khu biệt thự trang nhã, phía sau bãi cỏ được cắt tỉa xinh đẹp là một toà biệt thự đơn lập ba tầng.
Tạ Cảnh cầm vali xuống xe, lập tức có người giúp việc ra đón:
"Cậu Tiểu Cảnh đã trở lại!"
Cậu ừ một tiếng, "Ba mẹ tôi đâu?"
"Sếp Lâm và sếp Tạ ra ngoài có việc, không ở nhà."
Tạ Cảnh không ngoài dự đoán gật đầu, đi thẳng vào biệt thự, trở về phòng ngủ của mình thể thay hành lý.
Chờ khi cậu thu dọn quần áo xong thì bên ngoài vang lên tiếng đỗ xe.
Cửa chính nhanh chóng được đẩy ra, một mỹ nữ dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng bước vào. Trên người mặc một bộ vest, đi giày cao gót, từng cử chỉ đều lộ ra khí thế sắc bén giỏi giang.
Tạ Cảnh nhìn qua, gọi một tiếng, "Mẹ."
Tạ Tích Vân hơi bất ngờ, nhưng không hỏi gì, đi vào phòng khách nói, "Ăn cơm thôi."
Nhà bọn họ không có thói quen nói chuyện trong bữa ăn.
Ăn cơm xong, Tạ Tích Vân lau miệng, lúc này mới mở miệng, "Sao con lại về."
"Lấy quần áo."
"Tập huấn thế nào?"
"Tạm được."
"Nghe nói con ở nhà bạn của cậu nhỏ con......"
Động tác Tạ Cảnh hơi dừng lại, nhưng giây tiếp theo điện thoại Tạ Tích Vân lại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Bà nhận điện thoại nói mấy câu, rồi nhanh chóng cúp máy đứng dậy,
"Mẹ còn có việc, phải về công ty trước."
Tạ Cảnh tập mãi thành quen mà vâng một tiếng.
Tạ Tích Vân nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tạ Cảnh ngẩng đầu, thản nhiên cười,
"Mẹ cứ bận việc đi, lần sau lại nói chuyện tiếp."
"...Vậy có chuyện gì thì gọi cho mẹ."
Tạ Tích Vân để lại một câu, rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Tạ Cảnh đặt bát đũa xuống bàn, tâm trạng không chút dao động mà đứng dậy trở về phòng khách. Ngôi nhà lớn như thế lại trở nên trống trải yên tĩnh.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế lười cạnh cửa sổ, nhìn bể bơi lấp lánh ánh nước bên ngoài.
Hôm nay đã xin nghỉ tập huấn, không cần phải vội về.
Cứ như thế ngồi bên cửa sổ không làm gì suốt cả buổi chiều. Mãi đến khi giúp việc lại hỏi cậu có ăn tối không, Tạ Cảnh mới nhận ra đã bốn giờ rồi.
"Cậu Tiểu Cảnh, theo kế hoạch dinh dưỡng, bữa tối nay là Khoai tây La Bonnotte* hầm với thịt bò Angus** được không?"
* Khoai tây La Bonnotte còn được gọi là "Vua khoai tây" vì nó thuộc loại rất hiếm chỉ được phục vụ trong các nhà hàng sang trọng
** Bò Angus là một giống bò thịt có nguồn gốc từ vùng cao nguyên phía Bắc Scotland
"......"
Tạ Cảnh nghe mà đau đầu, "Còn gì khác không?"
Giúp việc kính cẩn lễ phép, "Vậy đổi thành khoai tây Bonot hầm với thịt bò Chianina* thì sao?"
*Bò Chianina là một giống bò của nước Ý. Đây là giống lớn nhất và là một trong những giống gia súc lâu đời nhất trên thế giới.
Thái dương Tạ Cảnh giật giật: Không phải vẫn là thịt bò hầm khoai tây à!
Người giúp việc vẫn còn dùng vẻ mặt mười năm như một đứng chờ câu trả lời. Trong lòng Tạ Cảnh có chút mỏi mệt, cậu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, đột nhiên muốn lao ra ngoài chạy vài vòng.
Brừm... Đúng lúc này điện thoại chợt rung lên.
Tạ Cảnh lấy ra thì thấy là Giản Minh Chu gửi tin nhắn WeChat đến.
【 Minh Chu 】: Tiểu Cảnh, buổi tối có vể ăn cơm không -^0^-
Sợi dây căng chặt trong lòng cậu bỗng thả lỏng một chút, ngón tay thon dài gõ gõ lên màn hình: Tối nay ăn gì vậy chú nhỏ?
"Không." Đầu ngón tay Giản Minh Chu gõ lên bàn phím, gương mặt có vẻ rất dịu dàng, "Nghe cậu nói về ăn cùng nhau, tôi còn rất vui."
Tạ Cảnh dừng lại nhìn anh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ở nhà lúc ban ngày.
Lát sau, cậu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Giản Minh Chu gõ xong chữ cuối cùng, hớn hở nói, "Thế thì tôi có thể mua được rất nhiều món thứ hai với giá chỉ bằng một nửa."
"........." Tạ Cảnh.
Bên cạnh sofa im lặng hồi lâu.
Giản Minh Chu quay đầu, Tạ Cảnh nhìn anh hai giây, cuối cùng giật giật môi, "Cháu đi tắm trước đã."
Anh gật đầu, "Ừ."
Tạ Cảnh thu dọn hành lý rồi lấy đồ tắm rửa.
Giản Minh Chu vẫn ngồi xử lý công việc trên sofa, anh đã dành cả ngày để chỉnh sửa lại phương án kế hoạch với người phụ trách triển lãm.
Bây giờ lại đang giúp tác giả truyện tranh sắp hấp hối xây dựng cốt truyện.
Đầu óc sử dụng quá mức nên bắt đầu đau nhức.
Giản Minh Chu hít sâu một hơi, xoa xoa lông mày.
Tiếng nước tí tách tí tách truyền đến từ phòng tắm phía sau lưng, khiến anh dâng lên cơn buồn ngủ. Cuối cùng anh không chịu nổi mệt mỏi nữa, tạm thời tắt máy tính, dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại——
Chỉ chợp mắt một lát thôi, đến khi Tạ Cảnh tắm xong sẽ gọi anh dậy.
......
Khi cửa phòng tắm được mở ra, trong phòng khách không một tiếng động.
Hơi nước ấm áp bốc lên trong không khí, Tạ Cảnh thay sang một chiếc áo phông đen, khoác chiếc khăn tắm hơi ướt lên vai.
Một cái đầu xù xù nằm ngả người dựa lưng vào ghế sofa.
Tạ Cảnh kéo khăn ra, gọi một tiếng, "Chú nhỏ?"
Trước mặt không hề có động tĩnh gì, cậu dứt khoát đi sang, vòng qua sofa ngồi vào bên cạnh. Cậu cụp mắt nhìn, thì thấy Giản Minh Chu đã khép chặt mắt ngủ mất rồi.
Lông mi dài mảnh, sống mũi phản chiếu ánh sáng ấm áp, bờ vai khẽ phập phồng theo nhịp hô hấp.
Tạ Cảnh chống một tay bên cạnh, sofa lõm xuống một chút.
Cậu đang định cúi xuống đánh thức người này dậy, thì người bên cạnh hơi nghiêng người một cái —— Bộp, dựa vào hõm vai anh.
Không hề có chút dấu hiệu nào.
Hô hấp của Tạ Cảnh đột nhiên ngừng lại, chiếc khăn tắm rơi khỏi bả vai cậu.